Cừu Chính Khanh chạy tới nhà hàng Mao Tuệ Châu nói.
Mao Tuệ Châu đã ăn cơm xong, đang ngẩn người.
Nhìn thấy anh đến cô chỉ cười cười. Trên mặt cô mặc dù trang điểm đậm, nhưng không che giấu được vẻ mệt mỏi tiều tụy. Cừu Chính Khanh đi tới, ngồi xuống. Mao Tuệ Châu không lên tiếng, chỉ uống một ngụm rượu.
Phục vụ tới hỏi Cừu Chính Khanh dùng gì, Cừu Chính Khanh từ chối. Mao Tuệ Châu lúc này nói: "Muốn đợi cậu đến rồi uống chút rượu, chỉ là nơi này không khí không tốt lắm, hay là chúng ta đổi chỗ khác uống."
Cừu Chính Khanh không có ý kiến. Chỉ là anh cảm thấy vấn đề không phải ở chỗ nào, vấn đề là ở chỗ cô. Cảm xúc cô không được tốt, tới chỗ nào cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cừu Chính Khanh kêu phục vụ tính tiền, Mao Tuệ Châu không cần anh trả, Cừu Chính Khanh cũng không tranh giành với cô. Trả tiền xong, hai người ra khỏi nhà hàng, mùa thu ban đêm nhiệt độ có chút thấp, gió nhẹ thổi tới mang theo chút hơi lạnh phả vào mặt. Mao Tuệ Châu hít một hơi khí lạnh, tinh thần ngược lại khá hơn một chút. Cô cảm thấy đây là bởi vì có Cừu Chính Khanh đi cùng.
"Đi nơi nào?" Cô hỏi.
Cừu Chính Khanh không biết. Anh còn chưa có nghiên cứu qua tài liệu hẹn hò của cô nàng Doãn Đình, anh bình thường cũng không hay đi ra ngoài uống rượu. Cho nên anh có thể nghĩ tới duy nhất một nơi, là quán bar của Doãn Thực anh Doãn Đình mở. Nhưng anh cũng không muốn đi.
"Nếu không, chúng ta cứ đi trước rồi tính." Anh đề nghị. Trong đầu chợt nhảy ra câu nói của Doãn Đình —— hôm nay sao rất sáng.
"Ừ." Mao Tuệ Châu không có ý kiến.
Hai người đi dọc theo con phố. Cừu Chính Khanh hỏi: "Công việc kia thế nào?"
Mao Tuệ Châu nhếch miệng, bắt đầu nói. Trong khoảng thời gian này cô cảm thấy không hề dễ chịu. Thôi Ứng Vỹ bị buộc đến nước này, đem hết tất cả vốn liếng, giải quyết các đại biểu tổng bộ trước. Mà hạng mục của mấy người kia cứ như vậy đi qua. Các đại biểu mở cuộc họp đúng thời điểm công ty một năm này biểu hiện hết sức tốt nhưng còn nói mọi người cần phải không ngừng cố gắng, tiếp tục nghiên cứu thị trường nhiều hơn, hiểu rõ hơn nghiệp vụ cá nhân, tranh thủ lợi ích cho công ty. Những lời này, Mao Tuệ Châu cảm thấy đang chỉ mấy cái hạng mục kia, đem sự việc tính thành vì không quen nghiệp vụ thị trường cho nên bị công ty đối phương chiếm tiện nghi về giá cả. Nhưng chỉ đến đây mà thôi. Cô cũng liền trên đầu lưỡi hời hợt mà nói mấy câu, sau này sẽ cố gắng hơn nữa.
Thôi Ứng Vỹ ngày ngày cùng với mấy đại biểu ra ra vào vào, nghe nói buổi tối còn cử người của mình chiêu đãi thịnh vượng. Làm như thế có mục đích gì, Mao Tuệ Châu đoán được. Từ lúc Thôi Ứng Vỹ làm những chuyện như vậy, không những cậy mình có quyền có vị, còn sớm tính toán kỹ càng tìm người chịu tội thay để ngừa sự việc đã bại lộ còn có người chịu trách nhiệm, Mao Tuệ Châu cảm thấy cô không thể ở công ty này lâu dài. Thôi Ứng Vĩ quá âm hiểm. Mà cô ở vị trí này, hoặc là thông đồng làm bậy, hoặc là giả câm giả điếc, mà cô hai cái đều làm không được.
Ngô Phi len lén nói cho Mao Tuệ Châu, Thôi Ứng Vỹ kêu cậu một mình lên hàn huyên mấy lần. Nói cậu hiểu lầm rồi, công ty sẽ không trách phạt sơ suất của cậu như cậu nghĩ, cậu còn trẻ không có kinh nghiệm, không làm tốt nghiệp vụ có thể lý giải. Rồi nói với cậu anh ta cảm thấy tình huống này có thể xử lý kịp thời chứng tỏ sự cơ trí của anh ta. Hi vọng cậu về sau sẽ làm tốt công việc, anh ta và công ty cũng sẽ chiếu cố cậu nhiều hơn. Sau này muốn công việc không xảy ra sự cố cần chú ý cẩn thận một chút. Sau đó còn dẫn cậu đi ra ngoài uống rượu hai lần.
Ngô Phi hỏi Mao Tuệ Châu, cậu nên làm cái gì?
Mao Tuệ Châu không có chỉ điểm cậu phải làm thế nào, chỉ nói: "Cậu nghĩ gì thì làm nấy. Chuyện này đã qua, cậu không phải vì chuyện này mà chịu tiếng xấu, mà phía sau chuyện, chỉ một mình cậu nhìn mà làm thôi."
Sau đó, Mao Tuệ Châu cùng Ngô Phi không nói nữa.
Lập tức sẽ tới ngày nghỉ Quốc Khánh, Mao Tuệ Châu hôm nay tăng ca để làm xong trước một số công việc, sau đó ngày mai cô có thể bắt đầu nghỉ ngơi, nghỉ đông, kể cả lễ Quốc Khánh, cô có thể nghỉ ngơi nửa tháng.
"Nghỉ ngơi một chút cũng tốt ." Cừu Chính Khanh an ủi cô.
Mao Tuệ Châu cười khổ: "Mình chưa từng có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy. Chỉ là nghỉ phép trôi qua, còn phải trở về, mình cảm thấy thật không dễ chịu. Hiện tại người nọ đang nhằm vào mình, nếu như mà mình không cúi đầu hạ mình, về sau sợ là sẽ không có ngày nào sống yên ổn trong công ty. Nhưng trước khi mình trở về nước vào công ty thì đã ký hợp đồng không được phép nghỉ việc trong vòng hai năm đầu."
Cừu Chính Khanh gật đầu một cái, có thể hiểu được.
"Nếu như là bởi vì nguyên nhân khác nghỉ việc mình cũng chấp nhận, đằng này bởi vì những con người nhân cách thối nữa khiến người ta chán ghét. Mình vừa nghĩ tới đã cảm thấy đặc biệt ghê tởm, nuốt không trôi cục tức này." Mao Tuệ Châu vừa đi đường vừa nói một mạch, oán khí trút ra không ít, cảm thấy thoải mái hơn.
"Nếu như cậu nhẫn nại tiếp tục ở lại công ty cũng không phải là không có cơ hội phát triển. Nhưng mình không biết cấp trên của cậu, không biết hắn đối nhân xử thế ra sao. Cậu nên biết có vài người tâm bất chính, chính cậu không làm, hắn sẽ nghĩ biện pháp tìm cách để hại cậu, đến lúc đó nếu như cậu trúng chiêu, hắn sẽ mượn cơ hội bêu xấu danh tiếng cậu, lưu lại vết nhơ trên lý lịch cậu."
"Mình hiểu rõ." Mao Tuệ Châu gật đầu, "Loại chuyện như vậy hắn quả thật có thể làm được. Từ lúc đầu hắn đã sớm tính toán làm sao khiến Ngô Phi khi chịu tội thay, hắn chẳng những âm hiểm, mà còn chuẩn bị rất tỉ mỉ. Vì phòng ngừa hậu quả phát sinh phiền toái, hắn đã chuẩn bị kế hoạch từ sớm. Hiện tại mình chính là cái gai trong mắt hắn, là một quả bom không hẹn giờ cho nên hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp xử lý mình. Mình suy tính nghỉ việc cũng là bởi vì nguyên nhân này, mình đi bây giờ, còn có thể toàn thân mà lui, im hơi lặng tiếng ở lại, ngày sau hậu hoạn vô cùng. Mình không muốn cùng hắn đấu đi đấu lại, mình chỉ muốn yên ổn làm việc cho tốt mà thôi, đối với việc lục đục đấu đá một chút hứng thú cũng không có."
Cừu Chính Khanh lại gật đầu một cái. Anh biết trước mắt Mao Tuệ Châu cần chính là bày tỏ nỗi lòng, cô đã có chủ ý, thật ra không cần anh cho lời khuyên. Nhưng nếu như chuyện này xảy ra ở trên người anh, anh sẽ không bỏ qua cái tên Thôi Ứng Vỹ kia. Trên tay không có chứng cớ chính xác, nhưng đầu mối nhất định sẽ có, công ty đối phương cũng không thể một chút sơ hở cũng không lọt, cộng thêm những đại biểu tổng bộ kia, Thôi Ứng Vỹ có thể giải quyết bọn họ, anh tự nhiên cũng có thể. Cho nên nếu như là anh, anh sẽ đá Thôi Ứng Vỹ đi. Ổn định các đại biểu, hai bên đơn độc đấu với nhau, thu thập chứng cớ, giải quyết công ty đối phương, sau đó báo cảnh sát bắt người, tổ chức họp báo nói rõ sự việc, mượn cơ hội lăng xê hình ảnh một công ty tốt.
Dĩ nhiên nếu muốn làm như vậy, sẽ là một cuộc đấu đá lớn. Mao Tuệ Châu không phải anh, cô không muốn đấu đá, lựa chọn đường lui cũng không sai.
"Mình mệt rồi, chúng ta ngồi nghỉ một chút." Trước mặt ven đường có băng ghế dài, Mao Tuệ Châu đề nghị, Cừu Chính Khanh liền đồng ý.
Hai người ngồi xuống băng ghế dài, Mao Tuệ Châu còn nói, "Mình muốn hút điếu thuốc."
Cừu Chính Khanh chợt nhớ tới cây kẹo Doãn Đình cho anh, Anh thuận miệng nói: "Hút thuốc lá không tốt, không thì ăn kẹo đường đi." Nói xong, móc túi ra cây kẹo que.
Mao Tuệ Châu trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc khiến Cừu Chính Khanh có chút ngượng ngùng.
"Cậu luôn mang kẹo bên mình? Đang cai thuốc sao?"
Mao Tuệ Châu hỏi làm Cừu Chính Khanh không khỏi xấu hổ, đã nói nhét viên kẹo đường này quá kỳ quái rồi. Doãn Đình này thật ngốc nghếch. Nhưng Mao Tuệ Châu vừa nói vừa cầm lấy cây kẹo, lột vỏ bỏ vào trong miệng, híp híp mắt, lộ ra vẻ mặt hưởng thụ viên kẹo.
"Vị cam, ăn thật ngon."
Cừu Chính Khanh sờ sờ lỗ mũi, anh căn bản không biết là vị gị, Doãn Đình đưa tới anh không có nhìn kỹ.
"Làm sao cậu có viên kẹo đường?" Mao Tuệ Châu hỏi, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi.
"Mới vừa rồi Doãn Đình đưa cho mình. Cô ấy biết mình tới gặp cậu, nói cậu quá cực khổ, áp lực lớn, ăn chút viên kẹo đường sẽ khá hơn chút." Cừu Chính Khanh nói thật lòng a. Nếu không anh đương nhiên không thể nào đi mua kẹo đường, thân là một xếp lớn, lại không thích ăn đường.
Mao Tuệ Châu trong lòng trầm xuống, mẫn cảm trào lên, cô ngừng lại một chút, cẩn thận hỏi: "Cậu cùng Doãn tiểu thư. . . . . . mới vừa rồi, hẹn hò?"
"Không có." Cừu Chính Khanh bật cười." Cái đó… đồng nghiệp mình đang bị thất tình, bạn trai cô ấy mời chúng mình ăn cơm, muốn nhờ bọn mình giúp một tay để cậu ấy làm lành với cô ấy. Doãn Đình này là bạn đồng nghiệp mình cho nên vừa vặn cùng nhau đi ăn cơm thôi."
Cừu Chính Khanh nói bình bình thản thản, Mao Tuệ Châu yên lòng."Cậu thay mình cảm ơn cô ấy, kẹo đường này ăn thật ngon."
Cừu Chính Khanh cười, nếu thật sự cảm ơn cô ấy, nói Mao Tuệ Châu thích ăn, chắc cô nàng Doãn Đình sẽ rất vui vẻ đây. Anh tưởng tượng vẻ mặt đắt chí của Doãn Đình, không nhịn được mỉm cười.
Mao Tuệ Châu nhìn anh như vậy, lòng vừa dịu xuống lại treo lên. Cô thử dò xét nói: "Ngày nghỉ Quốc Khánh, mình muốn đi ra ngoài du lịch, ra bên ngoài đi một chuyến giải sầu, suy nghĩ thật kỹ tương lai."
"Cũng tốt." Cừu Chính Khanh nói.
Mao Tuệ Châu nhìn anh, suy nghĩ thư dò xét một chút: "Quốc Khánh cậu tính làm cái gì?" Nhưng thật ra là cô muốn mời anh cùng đi ra ngoài với mình, nhưng đề nghị là cô nói trước, mà anh còn không trả lời. Hiện tại cô cũng không muốn quá chủ động, như vậy có vẻ không có ý tứ lắm.
"Nghỉ ngơi cùng làm việc a. Còn có thể làm gì?" Cừu Chính Khanh nói chuyện đương nhiên, giọng điệu bình bình thản thản.
Mao Tuệ Châu có chút thất vọng. Cô tiếp tục ăn kẹo đường, trầm mặc.
Cừu Chính Khanh cũng trầm mặc, anh duỗi chân ra buông lỏng tựa vào trên ghế, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao. Tối nay sao thật sáng. Quả nhiên đi dạo một vòng rồi dừng lại nhắm sao có thể làm cho con người ta giảm bớt buồn phiền. Doãn Đình kia mặc dù bị đại thần không tim không phổi ôm chặt, nhưng phương pháp cổ quái này đúng là có chút hiệu quả.
Mao Tuệ Châu thấy thật lâu anh không nói lời nào, vì vậy tìm đề tài."Thật ra thì mình có chút hối hận khi trở về nước."
Cừu Chính Khanh dời tầm mắt từ bầu trời chuyển đến trên mặt cô: "Thật sao?"
Mao Tuệ Châu gật đầu một cái: "Mình khi đó là muốn kết hôn, cũng tuổi này rồi, không kết hôn thì quá muộn. Nhưng ở nước ngoài dù sao cũng cảm thấy không thích hợp, vì thế mình muốn trở về nước, ở đây có công việc phù hợp, còn có thể tìm một người đàn ông ưng ý."
Ám chỉ này có chút lúng túng, Cừu Chính Khanh không lên tiếng. Mao Tuệ Châu nhìn anh một chút, còn nói: "Hôm nay thời điểm công ty tan làm, mình có chút sầu não chán nãn. Giống như lần này bước qua khỏi cánh cửa đó, về sau không thể quay lại được nữa. Mất đi công tác hai năm, mặc dù sẽ có tiền bồi thường, nhưng hai năm mà không thể đảm đương nổi chức vụ, chẳng khác nào bị đuổi việc. Ban đầu một lòng nghĩ về nước, bên này cho điều kiện rất tốt nên mình đã vội vàng đồng ý, thật quá hấp tấp rồi."
Cừu Chính Khanh nhìn cô, cô không vì bảo vệ đồng nghiệp tự mình gây ra phiền toái mà hối hận, lại hối hận trở về nước vào công ty này làm. Cừu Chính Khanh cảm thấy mình rất ngưỡng mộ cô, thật sự ngưỡng mộ."Hoặc là cậu có thể suy tính làm lại từ đầu một lần nữa. Qua hai năm, đủ để cậu nghỉ ngơi, chuẩn bị, bắt đầu lần nữa ."
"Có chút không dám tưởng tượng." Mao Tuệ Châu cảm thấy tương lai rất mờ mịt.
"Cậu có biết tại sao xe phải rẽ ngoặt không?" Cừu Chính Khanh chưa kịp suy nghĩ đã hỏi bật ra một câu. Sau khi hỏi xong cảm giác mình thật ngớ ngẩn. Vi khuẩn (virus) kia của Doãn Đình bắt đầu phát tác lên người anh rồi sao? !
Mao Tuệ Châu mở trừng hai mắt, "Ý cậu nói là, nếu đi không đúng hướng thì nên đổi hướng khác?"
Cừu Chính Khanh gật đầu một cái.
Mao Tuệ Châu cười: "Câu hỏi này rất thú vị nha." Nói rất đúng, lúc nên rẽ ngoặt thì phải rẽ, nếu không chẳng lẽ đầu đụng tường còn cố đi tới nữa sao?
Cừu Chính Khanh tranh thủ thời gian giải thích: "Loại đột nhiên thay đổi này tựa như không giải thích được, nhưng thật ra là phong cách của Doãn Đình. Là cô ấy hỏi mình ." Ngây thơ như vậy ngàn vạn lần đừng đổ lên trên đầu anh.
Mao Tuệ Châu ngẩn người, "Cái gì mà trăng sáng lúc tròn lúc khuyết, biến hóa rất xinh đẹp cũng là cô ấy nói?"
"Đúng nha. Cô ấy rất ưa thích chơi kiểu đầu óc đột nhiên thay đổi. Đúng rồi, cậu biết nhắm một con mắt nhìn thế giới cùng mở hai con mắt nhìn thế giới có cái gì khác nhau không?"
"Có cái gì khác nhau?" Mao Tuệ Châu hỏi ngược lại.
"Mình còn chưa nghĩ ra." Cừu Chính Khanh nói.
Mao Tuệ Châu mắt nhắm mắt mở nhìn Cừu Chinh Khanh sau đó lại mở hai mắt nhìn Cừu Chính Khanh, "Không phải đều giống như nhau sao? Có cái gì khác nhau?" Cô nghĩ đi nghĩ lại, lắc đầu: "Đoán không được."
"Mình hỏi cô ấy thử xem." Cừu Chính Khanh thuận miệng nói, thế nhưng đã lấy điện thoại di động ra gọi .
Mao Tuệ Châu nhìn hành động của anh mà không nói lời nào, cô cũng không muốn biết đến độ hy vọng anh gọi điện thoại hỏi. Thế nhưng anh lại gọi.
Điện thoại thông, âm thanh Doãn Đình bên kia rất vang dội: "Xin, anh, đứng, đắn, một, chút!"
Cừu Chính Khanh rất bất đắc dĩ đáp lại: "Những lời này chính là tôi muốn nói với cô đó."
Doãn Đình cười ha ha, hỏi anh: "Hẹn hò xong rồi sao?"
Cừu Chính Khanh tiếp tục bất đắc dĩ nói: "Không phải cô nghĩ rằng chúng tôi đang làm cái chủng loại này chứ...."
"A. Vậy anh muốn tôi hỗ trợ cái gì nào, có phải hay không muốn tìm một địa điểm uống chút rượu nghe nhạc một chút mà không biết đi nơi nào, tôi biết một số chỗ rất tốt nha. . . . . ."
Cừu Chính Khanh rất không tình nguyện cắt đứt lời cô: "Chúng tôi đang nói chuyện đầu óc cô đột nhiên hay thay đổi, chính là cái một mắt hai mắt kia, Zoe muốn biết đáp án."
Mao Tuệ Châu không biến sắc, cô có nói cô muốn biết đáp án sao?
Bên đầu điện thoại kia Doãn Đình "Oa" một tiếng, "Vậy tôi nhất định phải nói cho các anh biết. Nếu như là người khác hỏi, tôi sẽ nói đợi ngày mai xem trên Microblogging là biết, nếu Zoe tiểu thư muốn biết, tôi sẽ công bố ngay lập tức. Chỉ là anh phải bảo đảm phải để tự tôi lên mạng công bố trước anh không được đăng câu trả lời trước tôi."
"Tôi mới không có đi làm mấy chuyện nhàm chán như vậy." Cừu Chính Khanh tức giận, sau đó nói: "Cô chờ chút, tôi mở hands-free, để Zoe cũng có thể nghe được." Doãn Đình nói mình anh nghe rồi nói lại với Tuệ Châu thì thật không thú vị tí nào, cho nên vẫn nên để Mao Tuệ Châu nghe một chút thì hay hơn.
"Zoe tiểu thư!" Âm thanh Doãn Đình vang dội khiến đường phố tĩnh lặng bị chấn động không ít.
"Cô nói nhỏ chút." Cừu Chính Khanh nói. Mao Tuệ Châu lại liếc anh một cái.
Doãn Đình ở bên kia cười khanh khách, Mao Tuệ Châu chào hỏi: "Doãn tiểu thư, chào cô."
"Chào cô." Doãn đình nói: "Tôi muốn công bố đáp án. Thật ra thì nhắm một mắt cùng hai mắt nhìn thế giới đều giống nhau, không có gì khác nhau a."
Cừu Chính Khanh cầm điện thoại mà mặt đen lại, không có gì khác nhau vậy cô náo loạn làm gì?
"Đó mới là lý do! Anh làm gì phải khổ cực nhắm một con mắt lại chứ? Có khác biệt là do chính bản thân mình mà thôi. Chẳng thà ung dung dùng hai con mắt mà nhìn không tốt sao."
Nói cái gì mà lộn thất bát tao lên! Nhưng là giống như không hiểu được, lại thấy có chút hợp lý a.
Cừu Chính Khanh cùng Mao Tuệ Châu liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy đối phương chắc cũng là cái ý nghĩ này.
"A, bầu trời những ngôi sao sáng chói, tôi đột nhiên muốn đến một nơi mới mẻ."
Quả thực là giọng điệu vị đại thần kia.
"Không muốn nghe." Cừu Chính Khanh chế nhạo cô.
"Đừng như vậy, nghe một chút thôi." Doãn Đình rất có sức sống mà nói: "Xin hỏi, tại sao bầu trời sao lại sáng như vậy!"
"Hoàn toàn không muốn biết đáp án." Cừu Chính Khanh tiếp tục giữ vững lập trường.
"Tôi cũng vậy không muốn nói cho anh biết." Doãn Đình giọng ghét bỏ nói, lại nói: "Tôi có thể nói cho Zoe tiểu thư."
"Cô ấy cũng không muốn biết." Cừu Chính Khanh thay Mao Tuệ Châu trả lời.
"À…." Doãn Đình không có chút đấu tranh nào giọng nói ỉu xìu ngay lập tức.
"Tôi muốn nghe một chút." Mao Tuệ Châu nói như vậy, có chút ngoài suy đoán của Cừu Chính Khanh.
Tinh thần Doãn Đình lập tức tỉnh táo: "Nhanh, nhanh, đưa di động cho Zoe tiểu thư, chúng tôi tán gẫu một chút, tôi len lén nói cho cô biết."
Mao Tuệ Châu còn tưởng là thật cầm điện thoại di động lên tắt hands-free, cùng Doãn Đình trò chuyện. Sau đó không biết Doãn Đình nói đáp án gì, Mao Tuệ Châu như có điều suy nghĩ. Sau đó cô nói biết, cảm thấy đáp án rất ưng ý. Sau đó tạm biệt Doãn Đình. Cúp máy.
Cừu Chính Khanh vuốt đôi tay, cám ơn hai nữ sĩ ném anh qua một bên, anh một chút cũng không để ý.
Mao Tuệ Châu bị vẻ mặt anh chọc cười, trả điện thoại di động lại cho anh. "Được rồi, chúng ta đi về thôi." Cô nói xong liền đi trở về.
Cừu Chính Khanh đi một đoạn nhịn không được hỏi cô: "Cô ấy nói cái gì?"
"Cô ấy nói không được nói cho cậu ."
". . . . . ." Hừ, nhưng anh rất muốn biết a.
Hai người không có tán gẫu nữa, không bao lâu trở lại bãi đậu xe nhà hàng, ai nấy lấy xe chuẩn bị về nhà mỗi người. Mao Tuệ Châu mở cửa xe, đột nhiên hô một tiếng: "Chính Khanh."
Cừu Chính Khanh quay đầu lại nhìn cô.
Mao Tuệ Châu há miệng, muốn hỏi anh có biết tối nay anh đề cập tới bao nhiêu lần Đoãn Đình không, nhưng cô cuối cùng không nói, cô quyết định không cần nhắc nhở anh. Cô vốn là hẹn anh ra ngoài một là muốn tìm người bày tỏ tâm sự, hai là hẹn anh ngày nghỉ cùng đi du lịch. Không có công việc, không có bạn bè, chỉ có hai người bọn họ. Không cố gắng một chút cô không cam lòng, cô nghĩ muốn tiếp xúc nhiều hơn nữa để hiểu rõ anh, cũng hi vọng anh có thể hiểu rõ mình hơn. Nhưng biểu hiện của anh làm cô không muốn hẹn anh đi nữa. Nhưng cô cũng không muốn nhắc nhở anh.
"Hẹn gặp lại." Cô nói.
"Được, hẹn gặp lại. Trên đường lái xe cẩn thận một chút."
Hai người nhìn nhau gật đầu một cái, mỗi người lên xe của mình, rời đi.
Cừu Chính Khanh lái xe trên đường mà vẫn muốn biết tại sao sao lại sáng như vậy, hẳn không phải là giải thích theo phương hương khoa học, vậy cũng không phải vì có mục tiêu chói mắt..., bởi vì đáp án kia đã có mặt trời, cũng không phải là vì rất nhiều ước mơ rất xinh đẹp, đáp án kia bị đám mây chiếm mất rồi.
Cho nên rốt cuộc là vì sao?
Cừu Chính Khanh về đến nhà cũng không nghĩ ra được. Tắm xong chuẩn bị đi ngủ còn chưa nghĩ được. Anh đứng ở cửa sổ sát đất nhìn nhìn bầu trời đêm phia trước, chợt nhất thời xúc động cầm điện thoại chụp bầu trời đêm đầy sao, sau đó đăng trên Microblogging của anh. Không viết bất kỳ cái gì.
Anh để điện thoại trên đầu giường rồi đi ngủ. Một lát sau bò dậy, mở điện thoại di động lên kiểm tra Microblogging. Thấy được bốn tin nhắn.
Tin nhắn thứ nhất.
Đình Đình Ngọc Lập : Sô pha! ! ! ! ! Phía sau là vẻ mặt nhảy múa đắc ý.
Cừu Chính Khanh mỉm cười.
Tin nhắn thứ hai.
Đình Đình Ngọc Lập : Ghế dài cũng là của ta! ! ! ! ! Phía sau cũng là vẻ mặt nhảy múa đắc ý.
Thù đang khanh tiếp tục cười.
Tin nhắn thứ ba.
Không biết là người nào, ID không quen. Phát ba dấu chấm hỏi.
Này ai vậy, có thể chặn theo dõi anh không?
Tin nhắn thư tư.
Đình Đình Ngọc Lập : anh cũng nên viết một nội dung gì đó chứ!
Cừu Chính Khanh vẫn là rất muốn cười, cũng không biết là chỗ nào buồn cười nữa.
Thật ngốc nghếch. Ảnh chụp bầu trời đêm chính là nội dung rồi. Cô thật sự là rất nhàm chán đấy.
Cừu Chính Khanh để điện thoại trở về. Ngả xuống giường ngủ.
Ngủ đặc biệt ngon.