Edit: Sun
Từ sân bay lái về nội thành, mất một tiếng đống hồ, phía chân trời là một vòng chiều tà, tầng mây cũng bị nhuộm thành màu đỏ như máu.
Ba năm chưa có trở về, rất nhiều nơi ở thành phố Du đã thay đổi, nhiều cao ốc hơn, cao ốc rất có phong thái, đường phố thì rộng rãi hơn, càng nhiều người hơn, thành phố đang thay đổi, phong cảnh cũng đang thay đổi, còn con người thì sao ——
Cẩn Ngôn nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe.
Bài hát tiếng anh vang lên, chuyện xưa có chút buồn bã, Cẩn Ngôn nhớ tới ca khúc MV chuyện xưa, bỏ qua một người cùng với tiếc nuối chuyện xưa......
Nghe thê lương mà tuyệt vọng.
Cẩn Ngôn đưa tay tắt nhạc đi.
Tức thì cậu nhíu lông mày, mím chặt môi, góc cạnh trên khuôn mặt lạnh nhạt, trên trán có khắc mấy chữ người lạ chớ tới gần, nhưng mà không thể không thừa nhận, mấy năm qua Sở Chính Minh rất đẹp trai, cũng chín chắn hơn nhiều.
Vừa rồi, khi cô còn ở sân bay nhìn thấy dáng vẻ cậu lần đầu tiên, bỗng chốc đôi mắt xinh đẹp in đầy bóng dáng của cô, vẫn là con ngươi đen như mực, lại giống như lắng đọng một loại gọi là vật chất trầm tĩnh, đôi mắt đó lẳng lặng nhìn cô, mày kiếm như ngọn núi, mơ hồ lộ ra bén nhọn mang theo mấy phần khí phách không thể coi nhẹ được.
Một ngày không thấy, như cách ba thu, trong đầu Cẩn Ngôn nhớ tới câu thành ngữ này.
Mặt của cậu thon gầy một chút, thể hiện rõ ràng sự sắc sảo, bên trong là áo sơ mi màu trắng, bên ngoài nữa là một cái áo len mỏng, kiểu dáng vô cùng đơn giản, lại được cậu mặc lên gọn gàng cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, trên khuỷu tay của cậu là áo khoác màu đen, giống như người đàn ông đang chờ đợi người yêu về nhà vậy.
Cậu gọi cô: Cẩn Ngôn.
Nét mặt mỉm cười, giọng nói dịu dàng thành thật chất phác, khiến cho lòng của cô mềm mại chua xót.
Cẩn Ngôn thu hồi suy nghĩ, từ lúc ra khỏi sân bay dáng vẻ này đã như vậy rồi, mới vừa rồi ở bãi đậu xe, trong nháy mắt hai người đàn ông mở cửa xe, cô đánh hơi được tràn đầy mùi vị khói thuốc súng chiến tranh, hai cái tay đồng thời đưa ra trước mặt cô, giống như tình huống cẩu huyết nhất trong phim thần tượng vậy.
Sấm chớp cuồn cuộn, xử trí không tốt, tiếp theo sẽ cẩu huyết đầy trời, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cẩn Ngôn do dự một chút, nghiêng về Sở Chính Minh.
“Tôi ở sát vách nhà cậu ấy, thuận đường......” Cẩn Ngôn nhớ tới Tiểu Mỹ nói cho cô biết, mấy năm qua Sở Chính Minh vẫn không có dọn nhà, có một lần lúc cô ấy đi ngang qua, mới biết nhà của cô vẫn được dọn dẹp sạch sẽ, vẫn là Sở Chính Minh đang dọn dẹp.
Ngược lại Nhiễm Sĩ Duệ rất có phong độ cười cười, đáy mắt cô đơn bị che giấu rất tốt: “Vậy hôm nào ra ngoài ăn cơm.” Anh nói.
Cẩn Ngôn gật đầu một cái: “Được.”
Nhưng Sở Chính Minh vừa lên xe cũng không có nói câu nào, thậm chí bắt đầu từ sân bay, cậu cũng chỉ kêu tên của cô, nhìn sắc mặt của cậu, cũng là bộ dạng trời đầy mây sắp chuyển thành mưa rào có sấm chớp.
“Này......”
Cậu nghiêng đầu liếc cô một cái, gọn gàng hai chữ: “Lăng Minh.”
Cô nhớ tới lần đầu tiên lúc bọn họ gặp mặt cũng có cảnh tượng này, không ngờ sau ba năm lại xảy ra lần nữa: “Được rồi, Lăng Minh......”
“Chuyện gì......”
“Tôi đã trở về.” Cô nói.
“Tôi biết rõ......” Giọng nói không tốt lắm.
“Cậu không vui mừng sao? Thế nào vẫn không lên tiếng.” Cô cũng không muốn lúc mình trở lại thì quan hệ hai người lại trở thành bộ dáng này, trước kia Sở Chính Minh, mặc dù nhìn dáng vẻ không sợ chết, nói chuyện cũng có thể tức chết người, nhưng vẫn tốt hơn so với lạnh như băng như vậy......
“Không có.” Cậu lắc đầu một cái.
“Vậy sao cậu không nói lời nào, tôi còn tưởng rằng......”
“A, không có việc gì, tôi chỉ là đang rối rắm không biết sẽ đi đâu ăn cơm......”
“Thật sự?” Cẩn Ngôn trong đầu quấn thành kết(nơ).
“Đúng vậy.” Cậu gật đầu một cái: “ Trước kia tôi thích đi Duy Cảnh, hiện tại, đánh chết tôi cũng không đưa em đến đó, lại không biết nơi nào có thức ăn ngon, phải suy nghĩ thật kỹ mới được......”
Vẻ mặt của cậu, cười cười, mười phần đáng đánh đòn.
Cẩn Ngôn thiếu chút nữa bị cậu làm cho tức chết, cô cho là cậu tức giận, cậu ghen, trong lòng cậu không thoải mái, hóa ra là, chỉ là làm khó cái này......
Có lẽ cậu hoàn toàn là cố ý.
“Không cần, tôi đến nhà Tiểu Mỹ ăn......” Cẩn Ngôn mỉm cười, giọng nói cắn răng nghiến lợi.
Cậu nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn cô, Cẩn Ngôn bị cậu nhìn đến nổi cả da gà: “Thì sao, cậu có ý kiến, tôi đã hẹn với Tiểu Mỹ rồi, con nhỏ kia không có đến đón tôi coi như xong, bữa ăn tối cũng không thể bỏ được.”
Cậu lắc đầu một cái, hình như đang cười nhạo ông trời của cô, ánh mắt kia, cùng mấy năm trước không có gì khác, cho đến khi cậu cười đủ rồi, mới cầm điện thoại lên, sau đó thuần thục nhấn phím.
Cậu muốn làm gì, Cẩn Ngôn nghi hoặc nhìn cậu.
“Alo, Lăng Minh......” Hands-free mở ra, nghe rõ giọng nói của Tiểu Mỹ truyền đến.
“Chị Tiểu Mỹ......” Giọng Lăng Minh nghe giống như là đang cầu xin yêu quái.”Là như thế này, tôi muốn cùng ăn cơm tối với Cẩn Ngôn, nhưng cô ấy nói muốn đi chỗ của chị ăn, chị có thể hay không...... Chị Tiểu Mỹ.....” Giọng đàn ông ngọt ngào mềm mại, Cẩn Ngôn lại có cảm giác da đầu mình run lên, một dự cảm không tốt sắp hình thành, Tiểu Mỹ nói đưa con gái đi bệnh viện, còn Lăng Minh lại xuất hiện ở sân bay, còn bây giờ thanh âm trong điện thoại, càng giống như là ở —— khu vui chơi ——
Giọng nói chỉ trích vang lên một lúc, còn có tiếng nũng nịu của con gái Tiểu Mỹ.
“Mẹ, con muốn ăn Ice Cream, liền ăn một...... Có được hay không...... Mẹ......”
Cẩn Ngôn cảm thấy mình sắp bi kịch rồi.
“Được, không thành vấn đề......” Tiểu Mỹ sảng khoái lên tiếng: “Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại nói với cậu ấy không nên tới, dù sao đã nói dối cậu ấy một lần rồi, lại thêm lần nữa cũng không có chuyện gì đâu......”
Lăng Minh cúp điện thoại, mỉm cười, chân răng vừa trắng lại sạch sẽ, cậu im lặng nhìn cô, cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra......
“Ba, hai, một...... Vang......”
Quả nhiên điện thoại di động vang lên, Cẩn Ngôn nhắm mắt lại tuyệt vọng, Lăng Minh nhấn nút nghe cho cô, áp điện thoại vào bên tai cô.
“Cẩn Ngôn..... Ngái quá, bé Tiểu Mỹ thấy bác sĩ cho nên kiên quyết phải đi ăn KFC, mình nhớ cậu không có hứng thú đối với đồ ăn không tốt cho sức khỏe này, cho nên chúng ta hủy bỏ bữa tiệc tối nha, dù sao chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt...... Không ăn một bữa cũng không có chuyện gì......”
Sau đó điện thoại bị cúp nhanh như chớp.
Cẩn Ngôn im lặng nhìn chằm chằm điện thoại, bên tai là giọng nói vui sướng của cậu khi thấy người gặp họa.
“Hiện tại, không thể viện cớ nữa.”
Giọng điệu đủ để tức chết người.
Cẩn Ngôn đau xót mở mắt, âm thầm quyết định thu hồi ý nghĩ vừa rồi Lăng Minh là người trầm ổn, cậu vẫn chỉ là thanh niên mười tám tuổi thôi.
Bữa ăn tối tiến hành đâu vào đấy, ly rượu trên không trung đụng một cái, chất lỏng đỏ tươi khẽ đung đưa.
“Cẩn Ngôn, chào mừng em trở lại.” Cậu giơ ly lên.
“Cám ơn.” Cô nói.
Cô cầm dao nĩa lên, lại phát hiện cậu bưng ly rượu, tròng mắt chăm chú nhìn chằm chằm cô, giống như là con thú đang săn mồi, không e dè, thói quen liều lĩnh càn rỡ, Cẩn Ngôn hoảng hốt cảm giác mình trở thành rượu bên trong ly của cậu, bị ngậm tại đầu lưỡi, mùi vị ấm áp.
Cô muốn hỏi cậu đang nhìn cái gì, rồi lại cảm thấy không có cần thiết, cô biết cậu sẽ trả lời thế nào.
Tôi chỉ là muốn nhìn cho đủ thời gian ba năm qua.
Trong lòng đột nhiên đau nhói, chuyện tình cảm, là một chuyện không giải thích được.
Ba năm, không có quên lãng, ngay cả tình thâm, làm gì duyên cạn.
Ba năm rối rắm trước đây, vượt qua thời gian ba năm, vẫn là một đề bài khó giải, chỉ là cậu cố chấp vẫn như cũ.
“Lăng Minh, mấy năm qua, cậu đã từng rất vât vả sao?” Cô hỏi.
“Vất vả......” Cậu cũng không do dự gật đầu: “Năm đầu tiên, là cực khổ nhất, tôi muốn tiêu thụ đồ gì đó, mà không biết gì cả, bọn họ cũng không biết tôi là Thái Tử Gia(con trai của sếp lớn), đối xử với tôi rất bình đẳng, muốn chạy nghiệp vụ, muốn học tập, còn phải bị người khác xem thường...... Cẩn Ngôn, khi em hai bàn tay trắng, lúc nào cũng không thành công, ngược lại cũng không có sợ hãi, thể diện là gì, tôn nghiêm là gì, kiêu ngạo là gì, chỉ xem thành tích làm việc trước mặt, đều là rất nhẹ mỏng gì đó, tôi biết rõ mình muốn cái gì, cho nên, khó khăn còn lại, cũng chịu đựng được cho nên cảm thấy không có khó khăn như vậy.....”
Tay Cẩn Ngôn nắm cái nĩa thật chặt.
“Tôi nghĩ, tôi nên cảm ơn ba năm qua, bởi vì nó làm cho tôi biết cuộc sống như thế nào, nó làm cho tôi biết trách nhiệm và đảm nhận công việc thế nào, ba năm qua, Cẩn Ngôn, tôi có thể dũng cảm mà tự tin nói cho em biết, tôi, có thể chăm sóc em một đời một kiếp, không quản ngại gió mưa......”
Cẩn Ngôn định muốn nói, thì lại bị cậu cắt đứt.
“Cẩn Ngôn......” Cậu mở miệng: “Cẩn Ngôn, nhà của em, tôi vẫn luôn dọn dẹp, sạch sẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể vào ở..... Chìa khóa nhà của em, tôi vẫn luôn mang ở trên người......” Cậu bình tĩnh nhìn cô, nhưng mà trên mặt lại là đau buồn của đứa bé, giống như đi qua năm tháng đó.”Tôi đã không quên mang chìa khóa, tôi sợ có một ngày em trở lại, không vào nhà được......”
Trong lòng đau nhói, như con kiến khẽ cắn, kéo dài đau đớn: “Lăng Minh, tôi......”
Cậu phất tay cắt đứt cô: “Cái gì em cũng không được nói, chỉ cần ăn là được rồi, tôi nghĩ tôi không thể khống chế được mình, nói nhiều hơn một chút, những lời này chôn ở đáy lòng ba năm, tôi chỉ là muốn nói nhiều hơn một chút mà thôi.”
Không hơn, lại đủ làm cho người ta đau đớn.
Về đến nhà mở máy vi tính ra thì có nhắc nhở có thư mới.
Mở ra.
Cẩn Ngôn, đây là bức thư điện tử tôi viết cho em thứ một ngàn lẻ một trăm mười hai, hơn một ngàn ngày, rốt cuộc tôi cũng đợi được đến ngày em về nhà, tôi rất vui mừng, thật sự, quá nhiều lời hoa lệ văn vẻ hoa mỹ không đủ để hình dung tâm tình của tôi lúc này, đơn giản nhất chỉ là hai chữ, vui mừng.
Thật sự, tôi rất vui mừng.
Lúc ban đầu trong nháy mắt nhìn thấy em đó, tôi cố gắng nhớ lại hôm nay là ngày gì, không phải là ngày cá tháng tư, cũng không phải ông trời tự cho tôi nụ cười, mà sao người kia đứng rõ ràng trước mặt của tôi như vậy, sẽ không tan thành mây khói khi tôi tỉnh lại từ trong mộng chứ.
Cẩn Ngôn, tôi chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng chờ đến ngày em trở về.
Khi đó thấy em ôm Nhiễm Sĩ Duệ, tôi rất sợ hãi, không giải thích được, khi đó tôi cảm thấy được tâm tình của mình, đã không giống với bản tính của tôi rồi, một người đàn ông mà lại lo được lo mất như thế, Cẩn Ngôn, là em biến tôi thành như vậy, cho nên em phải chịu trách nhiệm.
Cẩn Ngôn, tôi nghĩ hôm nay là ngày hạnh phúc của tôi, tôi chờ đợi, rốt cuộc đã có kết quả.
Cẩn Ngôn, em trở về, em còn có thể đi sao? Cho dù đi hoặc là không đi cũng không có quan trọng, dù cho em đi tới đâu, tôi đều đã quyết định đi theo em, Cẩn Ngôn, từ lúc em thấy được bức thư điện tử này thì bắt đầu tính thời gian.
Tôi tuyên bố, bắt đầu đuổi theo em.