Lăng Minh lái xe đưa cô đến lầu dưới công ty của Nhiễm Sĩ Duệ.
“Khi nào em đàm phán xong, thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới đón em . . . . .” Cậu cúi người qua cởi dây nịt an toàn ra cho cô, giọng nói trầm ổn dễ nghe.
Cẩn Ngôn gật đầu một cái, cười cười, cô thật sự sợ Lăng Minh muốn đi theo cô lên đó, mặc dù không thường lên cơn, nhưng Lăng Minh tuyệt đối là một bình dấm chua, mặc dù cô còn chưa có chính thức đồng ý cái gì với cậu, nhưng thằng nhóc này mà nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Cho nên thông cảm như vậy, có vẻ đáng quý hơn nữa, cô nghĩ, Lăng Minh thật sự đã trưởng thành, công việc và chuyện riêng, thật sự phân ra rõ ràng.
Trên đường tới, Nhiễm Sĩ Duệ đã nói hết đại khái mọi chuyện cho cô, công ty và Nhiễm Sĩ Duệ hợp tác một hạng mục, xuất hiện một chút vấn đề, nhưng mà phó tổng nghiệp vụ tạm thời phụ trách công ty và một trưởng phòng bộ phận đẩy trách nhiệm lẫn nhau, cuối cùng chuyện lại đến trong tay Nhiễm Sĩ Duệ, được rồi, phải giải quyết việc lớn thôi.
Anh ta là thương nhân, anh ta muốn giải quyết mọi chuyện, cho nên anh ta muốn tìm một người có thể phụ trách đến.
Cho nên Cẩn Ngôn bị anh ta kêu tới đây, cho dù chờ mấy ngày cũng đều không thể.
Anh ta vẫn như thế, anh ta muốn giải quyết chuyện, thì nhất định phải giải quyết cho bằng được.
Anh ta cường thế bá đạo, cũng không có bởi vì thời gian mà thay đổi, anh ta cũng không có đổi, cho nên cô thay đổi.
Cẩn Ngôn ở phòng làm việc của Nhiễm Sĩ Duệ gặp được cấp dưới trong tương lai.
Cô ngồi ở một bên, nhìn hai người bọn họ gây gổ, đẩy trách nhiệm lẫn nhau, thậm chí, ngẫu nhiên nói một đôi lời chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Mắng, dĩ nhiên là cô.
Cuối cùng như thế nào, còn không giải quyết được gì, trong quá trình hai người tranh luận hình như đã thống nhất thoả thuận, phó tổng tìm một người gánh tội, Cẩn Ngôn biết chuyện không quan đến người kia, nhưng mà nhận thức được, lúc này, cô không nên kích động, tình nguyện bị người khác nắm mũi dẫn đi.
Hai quản lý nhận lỗi với cô cũng bảo đảm sẽ không còn có chuyện xảy ra như vậy nữa.
Cẩn Ngôn mỉm cười tiếp nhận cam đoan của bọn họ, cũng thân thiết bắt tay, bày tỏ gặp mặt vui vẻ.
“Mệt lắm sao?” Nhiễm Sĩ Duệ bảo thư ký cho Cẩn Ngôn pha một ly cà phê, đưa cho cô, sau đó đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Gần trưa rồi, cùng nhau ăn cơm đi . . . . .”
Cẩn Ngôn định từ chối thì đã nghe anh ta nói: “Chúng ta đã ba năm không gặp. Bạn bè lâu ngày cũng có thể gặp mặt trò chuyện một chút chứ. . . . . .”
Vì vậy lời từ chối trong lòng cũng không có nói ra, hết sức lộ ra vẻ quan tâm, cô thật sự không còn ngại ngùng nữa rồi, cho nên ăn một bữa cơm cũng OK.
Cô gật đầu, anh mỉm cười, tuy đến trễ nhưng gặp mặt khá là vui vẻ.
Mấy năm qua Duy Cảnh vẫn không thay đổi, người đến người đi vẫn như cũ, khách đi khách ở. . . . . . Phòng ăn lớn xa hoa, phòng bao trang nhã. . . . . .
“Hạnh tiểu thư, đã lâu không gặp. . . . . .”
Quản lý vẫn là người cũ, Cẩn Ngôn gật đầu một cái: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Vẫn là phòng bao đó, Nhiễm Sĩ Duệ đề nghị như thế, hình như cô không có gì hay lý do gì từ chối, bọn họ đi vào, sau đó Nhiễm Sĩ Duệ thay cô kéo ghế ra, làm cho Cẩn Ngôn nhớ tới trước kia bọn họ tới dùng cơm thì Nhiễm Sĩ Duệ cũng sẽ không ga lăng như vậy, khi đó bọn họ, hình như cũng rất ít nói chuyện với nhau, thường thường là cô khơi lên một đề tài, nhưng lại đổi lấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh ta.
Lúc đó Cẩn Ngôn, luôn cảm thấy mình là một đứa ngốc.
“Em đang nghĩ cái gì?” Nhiễm Sĩ Duệ hỏi.
“Không có gì. . . . . .” Cẩn Ngôn lắc đầu: “Chỉ là một chút chuyện đã qua . . . . . . Cũng may, đều đã qua rồi. . . . . .”
Ánh mắt của anh buồn bã, trên mặt của cô không có nụ cười, chuyện đã qua, anh cũng có thể đoán được đại khái là cái gì, chỉ là chuyện đã xảy ra, cõi đời này chuyện tiếc nuối nhất, chính là nghĩ quay đầu lại thì đã phát hiện không có thuốc hối hận, năm năm qua anh đã bỏ lỡ, hiện tại lại xa nhau ba năm như vậy, trong trái tim mơ hồ có một hồi đau đớn. . . . . .
Nhưng mà cũng không muốn thừa nhận, nhưng không cách nào xem nhẹ được, trong đầu của anh suy nghĩ, lưu luyến ở trong lòng, hình như cũng chỉ có thể trở thành một món đồ nếu như có chuyện xảy ra.
Nhưng mà lại không cam lòng chút nào.
Thời gian ba năm qua, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi, cha mẹ cũng không phải là không có thúc giục anh, thậm chí anh cũng nghiêm túc đi gặp qua mấy người phụ nữ, nhưng mà, lại hình như tổng thiếu sót mấy thứ, cụ thể thì anh không nói ra được, cũng không tự giác sẽ so sánh mấy người đó với Cẩn Ngôn, so tới so lui, khó chịu, cũng chỉ có chính mình.
Có một lần, anh đồng ý đính hôn nhưng sau đó lại từ hôn, cuối cùng làm cho mẹ của anh tức giận.
“Có phải con còn nghĩ đến người phụ nữ đó …?” Lần đầu tiên mẹ của anh lớn tiếng hỏi anh: “Đừng quên thân phận của con là gì, thân phận cô ta là gì, may mắn là cô ta tỉnh ngộ sớm, rời khỏi đúng lúc. . . . . .”
Lần đầu tiên anh cảm thấy không phản bác được, trong lòng như có một trận lửa đốt, không biết là cháy khét hay là càng làm cho trái tim lạnh lẽo hơn. Anh đã từng ngầm đồng ý và có lòng tin vợ của mình phải môn đăng hộ đối, lại bị chính mình phá hủy trong mỗi lần xem mắt, lần đầu tiên, rốt cuộc thì từ lúc nào đã bắt đầu phát giác, cuộc sống của mình, hình như không phải là người phụ kia thì không thể.
Nếu nói môn đăng hộ đối, chỉ là bởi vì anh không có gặp đúng người.
Nhưng mà cô đã không có ở đây, cô đã buông tay, cô đã rời đi rồi.
Trong cuộc sống chuyện tiếc nuối nhất, chính là gặp đúng thời điểm, lại đẩy nhau ra, gặp sai thời điểm, lại gặp gỡ nhau.
Hôm nay cô ngồi ở trước mặt của anh, ánh mắt thản nhiên và an tĩnh, anh nhớ tới trước kia cô cười nhạt nói những cái này, khi anh lạnh nhạt không có nói chuyện, thì vẻ mặt cô bình thản cùng khóe miệng cứng đờ.
Bây giờ suy nghĩ lại, thật ra đáng buồn cười nhất, là chính bản thân anh.
Hạnh phúc của anh, tự hủy trên tay của mình.
“Cẩn Ngôn, ba năm qua, em có nghĩ đến. . . . . .” Tôi không có, nếu như em có nghĩ đến, tôi có thể. . . . . .
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc . . . . .” Quản lý đẩy cửa đi vào, lời chưa nói ra đã bị cắt đứt, sau một giây đồng hồ kinh ngạc, tầm mắt ngưng kết ở trên cánh cửa, thật lâu cũng không cách nào dời đi.
Có phải đây chính là duyên phận hay không, ngay cả một câu muốn hỏi cũng hỏi không được.
Cẩn Ngôn chọn món, sau đó lại nói chuyện cùng quản lý đôi câu.
“Hai năm qua ở bên kia tôi còn có thể sống được. . . . . .” Cô nói với quản lý: “Công việc cũng bận rộn, nhưng mà bận rộn rất phong phú. . . . . . Lần này trở về. . . . . . Có một nữa là không tự nguyện, tôi trở lại dọn dẹp cục diện rối rắm . . . . . .” Giọng nói của cô vui đùa, lại chân thật làm cho trái tim người khác lạnh lẽo.
“Một nửa kia cũng không phải là vì nhớ nhung người khác, tôi còn nghĩ, không có nhớ người nào, cho nên ba năm qua tôi không có về một lần nào . . . . . . Lần này, chỉ là vì hiểu ra một chút chuyện. . . . . .”
Quản lý đóng cửa lại đi ra ngoài, Cẩn Ngôn nhìn anh một chút, hình như nhớ lại lời nói mới rồi, hỏi: “Mới vừa rồi anh hỏi tôi nghĩ cái gì. . . . . .”
Nỗi cô đơn lướt qua đáy mắt nhưng lại được anh che giấu rất tốt, anh đã không cần hỏi nữa, bởi vì cô không có nghĩ đến anh, lần này trở về, cũng sẽ không phải vì anh.
Lý trí nói cho anh biết nên buông tay, nhưng hai chữ buông tay này có đơn giản như vậy đâu, không cam lòng chút nào, nhưng mà lại như róc xương róc thịt của anh ra vậy.
Anh là Nhiễm Sĩ Duệ, anh không phải là người đàn ông lề mề, càng sẽ không ở trước mặt người khác biểu diễn sự cô đơn của mình, nếu như tâm nguyện không thể đạt thành, ít nhất cũng giữ lại một chút tôn nghiêm cho mình.
“Không có gì.” Giọng nói nhẹ nhưng lạnh lùng: “Anh chỉ là hỏi em muốn ăn cái gì, nhưng em đã gọi thức ăn ngon rồi. . . . . . Cho nên không có gì. . . . . .”
Bưng ly nước trước mặt lên khẽ nhấp một hớp, nhìn Cẩn Ngôn không nhúc nhích đối diện, lại giống như người đàn ông đang suy nghĩ, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết phải nói những thứ gì. . . . . .
Từng là hai người thân mật nhất, thời gian trôi qua, cũng sẽ lạnh nhạt đến dè dặt.
Nhất thời nhìn nhau chẳng biết nói gì.
Yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên Nhiễm Sĩ Duệ nói chuyện hợp tác với cô, cô trả lời cẩn thận, đứng ở lập trường người chấp hành, khoảng cách rỗi rãnh cũng sẽ cảm thấy buồn cười, giữa bọn họ, ngoại trừ bên ngoài thăm hỏi khách khí, cũng chỉ có nói chuyện công việc với nhau.
Điện thoại trong túi xách vang lên, cô lấy ra vừa nhìn, là Lăng Minh.
Cậu muốn đến đón cô.
“Tôi ở Duy Cảnh, ừ, ăn cơm với Sĩ Duệ, gần xong rồi, cậu tới đây đi.”
Để điện thoại xuống thì cảm thấy anh nhìn chằm chằm cô.
“Cẩn Ngôn, lần này em trở về là vì cậu ấy?”
Cẩn Ngôn từ chối cho ý kiến: “Anh muốn nói cái gì.”
Anh khẽ lắc đầu một cái, bây giờ anh đã hiểu một chuyện, người ta nói như thế nào, cũng không có ích lợi gì, chỉ có tự mình suy nghĩ cẩn thận, mới có thể thật sự buông tay, Cẩn Ngôn so với anh, Lăng Minh so với Cẩn Ngôn, thích hợp hay không thích hợp, chỉ có bản thân bọn họ mới rõ ràng.
Giống như người uống nước, lạnh ấm tự biết.
“Anh chỉ là hy vọng, em không cần phải vất vả như vậy. . . . . .” Giọng anh lạnh nhạt: “Lăng Đào sẽ không để cho em cướp đi con trai anh ta, hoặc là thỏa hiệp, hoặc là chèn ép, mà thỏa hiệp, không phải là tác phong của Lăng Đào. . . . . .”
Cẩn ngôn buồn bã, không nói đến Lăng Đào, chính là cha mẹ của cô, sợ rằng nhất thời cũng sẽ không tiếp nhận Lăng Minh, giữa bọn họ chênh lệch tới bảy tuổi, cha mẹ cô không có cách nào tin tưởng một người đàn ông nhỏ hơn cô bảy tuổi sẽ theo cô cả đời.
Bọn họ sẽ cho rằng, Lăng Minh còn nhỏ tuổi, sẽ không có chịu được đầy đủ hấp dẫn, cho nên. . . . . .
“Sĩ Duệ, tôi. . . . . .Muốn thử một lần. . . . . .” Cô nhẹ giọng nói, vẻ mặt bình tĩnh, nhịp tim lại nhẹ nhàng tăng nhanh một chútc. Cho dù như thế nào, vì ba năm trước đây cậu thanh niên ấy quỳ gối cùng với chấp nhất ba năm qua, cô cũng nên bước ra bước chân đi thử một lần, cho dù cuối cùng kết quả hoàn toàn không như ý muốn, nhưng ít nhất là cô không vì đã từng buông tha mà hối hận.
Mà hối hận, là người sinh tiếc nuối.
Giữa cô và Nhiễm Sĩ Duệ, đã là lần đầu tiên tiếc nuối.
Cô không muốn, một lần lại một lần tiếc nuối như vậy.
Anh không nói gì nữa, cô đã đưa ra quyết định, nói gì cũng vô ích, người đàn ông kia, Lăng Minh, anh nhớ tới ánh mắt kiên định và nước mắt. . . . . .
Có lẽ. . . . . .
Lăng Minh đã từng là người chỉ có hai bàn tay trắng, cho nên có thể không sợ hãi đối với tình trạng hai bàn tay trắng, nếu như Lăng Đào uy hiếp cậu, có lẽ cậu cũng có thể tiêu sái rời đi, một mình cậu có thể sống như thế thì thật sự tốt, với lại còn có cô, có lẽ cậu có thể trôi qua tốt hơn. Nhưng loại tự nhiên này, Nhiễm Sĩ Duệ anh, tự nhận mình không làm được, cho dù cuối cùng anh chịu bỏ ra vì Cẩn Ngôn, nhưng trong lòng luôn có tiếc nuối.
Có lẽ, anh và Lăng Minh có sự khác biệt hơn thế, kết quả, cũng kém hơn thế.
“Đi thôi. . . . . .” Anh cầm quần áo lên, giọng nói lạnh nhạt: “Anh đưa em ra ngoài. . . . . .”
“Cám ơn.” Cô khẽ cười cười.