Lại là phòng bệnh nặng.
Sao mà cảnh tượng giống nhau đến thế, chỉ cách nhau mấy tháng, những người quan trọng nhất của cô, tại sao từng bước từng bước biến thành như vậy, ngay cả căn phòng bệnh này và phòng bệnh bên Mĩ cũng không có gì khác biệt, chỉ là khác người mà thôi, một người là Lăng Minh và một người là cha.
Cha nhắm mắt, vết thương đã được rửa sạch, nhưng trên vết thương vẫn có thể thấy được dấu màu đỏ, lúc này ông ngủ thiếp đi rồi, cho nên sẽ không biết đau đớn là gì.
Bác sĩ nói trong đầu cha có một cục máu, nếu như có thể tự động tan đi, thì cha sẽ tỉnh lại rất nhanh, nếu như không tan được, thì cần phải tiến hành phẫu thuật, mà phẫu thuật thì rất nguy hiểm.
Nhiễm Sĩ Duệ ở bên cạnh nhìn cô, vẻ mặt cô không có gì khác thường, thậm chí có thể nói là rất bình tĩnh, cô nhìn qua kính thủy tinh sau đó ngồi xuống bên cạnh, không có ầm ĩ, chớ nói chi là chứng cuồng loạn. Anh có chút do dự, thật sự rất khó tưởng tượng được một người phụ nữ liên tiếp bị đả kích mà còn có thể bình tĩnh như vậy, suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng nói: "Nếu như khóc được sẽ thoải mái, anh sẽ xem như không nhìn thấy gì cả...... Cẩn Ngôn, em không cần thiết phải liều chết chống đỡ như vậy......"
Nhưng cô lại lắc đầu.
"Tôi thật sự không sao....." Cô nói: "Khi đau lòng nhất, khổ sở nhất, khó khăn nhất là trong thời gian Lăng Minh mất đi, khi đó tôi chưa sẵn sàng, cho nên mới cảm thấy khó chịu. Đã trải qua lúc anh ấy rời đi, tôi thật sự biết rất nhiều, cuộc sống bên ngoài, phải từ từ học mới tiếp nhận, trong lòng tôi vẫn luôn hi vọng, tôi tin cha sẽ tỉnh lại, tôi tin ông trời sẽ không tuyệt đường người...... Cho dù cha thật sự xảy ra chuyện gì, thì đau lòng nhất, chính là mẹ, tôi không thể để cho mẹ lại lo lắng cho tôi...... Cho nên anh hãy yên tâm đi, tôi thật sự không sao......"
Nếu cô đã nói như vậy, cô có tâm tình như vậy, anh cũng không tiện nói quá nhiều, Nhiễm Sĩ Duệ nhìn đồng hồ trên tay: "Buổi tối, anh còn có một chút chuyện phải xử lý, đi trước đây."
Cô gật đầu.
Đi vài bước, Nhiễm Sĩ Duệ lại quay trở lại, từ trong mắt anh, Cẩn Ngôn thấy được sự quan tâm của anh. Anh ngồi trước mặt cô, nắm tay của cô nói: "Cẩn Ngôn, anh biết rõ em cảm thấy một người cũng có thể xử lý tốt, nhưng bây giờ em có bảo bảo, không nên làm tất cả mọi thứ, nếu như có chuyện gì không xử lý được, thì gọi điện thoại cho anh, chúng ta là bạn tốt, có thể giúp em, cũng là giúp tôi, biết không?"
Cô gật đầu, Nhiễm Sĩ Duệ thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Bảo trọng."
Cách đó không xa đèn flash của máy ảnh chợt lóe lên, nhưng không ai quan tâm.
Cha Hạnh bị thương rất nghiêm trọng, tình trạng mẹ Hạnh thì tốt hơn nhiều lắm, chỉ là gãy xương, nhưng dù sao tuổi tác đã cao, không giống người trẻ tuổi dễ dàng khôi phục, cho nên phải điều trị tốt, lúc Cẩn Ngôn đi xuống phòng bệnh thì mẹ mới vừa qua thuốc tê.
"Sao rồi....." Mẹ nắm thật chặt tay của cô, giọng điệu lo lắng, như gió táp mưa sa làm cho cây rung động không ngừng vậy: "Cha con như thế nào......Ông ấy không sao chứ......"
Cẩn Ngôn nói tình hình cho mẹ, không có giấu diếm, cô nghĩ mẹ là người thân cận cha nhất, bà có quyền biết tất cả, cho dù tốt hay xấu.
Mẹ Hạnh ngây người, đau khổ rũ mắt xuống: "Ông ấy vì mẹ mới có thể như vậy......" Mẹ Hạnh lau nước mắt: "Khi xảy ra tai nạn, người trên xe đều thét chói tai, ông ấy lại ôm mẹ thật chặt vào trong ngực, va chạm nghiêm trọng nhất, đều là ông ấy thay mẹ cản lại......" Mẹ Hạnh vừa nói vừa khóc nức nở, Cẩn Ngôn nắm tay mẹ, thật ra thì cô đều hiểu, càng hiểu nỗi đau của mẹ hơn, qua nhiều năm luôn ầm ĩ, mặc dù lúc tuổi còn trẻ có một chút không vui, nhưng nhiều năm trải qua mưa gió như vậy, tnh thần của bọn họ đã sớm cột chặt với nhau. Nghiêm trọng ngoài ý muốn như vậy, chưa từng có xảy ra, mẹ Hạnh không thể tiếp nhận một nửa còn lại của mình có dáng vẻ gì.
Cẩn Ngôn ôm mẹ: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, cũng đã qua rồi...... Cha sẽ không có chuyện gì......"
Không lâu sau Tiểu Mỹ đã chạy tới, mua cơm cho cô và mẹ Hạnh, làm một vài thủ tục, giúp đỡ chạy tới chạy lui, bận đến nửa đêm, cho đến khi anh Trang gọi điện thoại nói Tiểu Tiểu Mỹ không vâng lời, lúc này Tiểu Mỹ mới bất đắc dĩ đi về.
Cẩn Ngôn ở bên cạnh mẹ, mẹ Hạnh ăn cơm tối rất ít, bây giờ đã buồn ngủ, Cẩn Ngôn giương mắt nhìn bên ngoài, tối đen, nếu như có Lăng Minh ở đây, cô sẽ không cần lo lắng điều gì, Lăng Minh sẽ xử lý tốt tất cả......
Đêm đã khuya, phòng bệnh có bốn người nhưng không có yên tĩnh, một người dì nằm giường thứ ba lại bắt đầu kêu, bà mới làm phẫu thuật, kêu đau, kêu một lúc lâu, sau đó nghỉ trong chốc lát lại bắt đầu.
Mà con cái bà lão giường bên cạnh cũng vừa mới tới, lại ầm ĩ với bệnh nhân, giọng càng lúc càng lớn, mẹ Hạnh lật người mấy lần, nhưng vẫn không ngủ được, bà ngồi dậy, nhìn Cẩn Ngôn nói: "Bọn họ thật ồn ào, mẹ không ngủ được."
Tình hình mấy ngày liên tiếp đều là như vậy, bệnh viện nhiều người, ban ngày ầm ĩ, buổi tối vẫn không yên tĩnh được, tâm tình mẹ Hạnh tích lũy một ngày một ngày, lại nghe bác sĩ nói tình hình cha Hạnh không có tiến triển, mà chân của bà lại bó thạch cao nên không thể tự di chuyển.
"Cẩn Ngôn...... Còn làm thủ tục xuất viện cho mẹ đi....." Bà nói: "Mẹ không muốn ở đây nữa, mẹ ở đây ngây ngô phiền lòng, mẹ về nhà......"
Đối với tùy hứng của mẹ Hạnh Cẩn Ngôn không dám nói gì, nhưng không thể theo ý của bà được, cho nên cô đi tìm bác sĩ đổi phòng bệnh đơn, nhưng quá nhiều bệnh nhân, căn bản không có phòng bệnh để đổi, mẹ Hạnh nóng nảy chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng mất ngủ mỗi đêm.
Mỗi ngày bà đều thúc giục Cẩn Ngôn làm thủ tục xuất viện, Cẩn Ngôn không thể làm gì khác hơn là vừa an ủi mẹ vừa tìm bác sĩ, nhưng không có cách nào khác, tới tới lui lui quan tâm, có một ngày Cẩn Ngôn nhìn thấy trên quần lót có một chấm màu đỏ, cô đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tâm tình của cô quá căng thẳng, nếu không chú ý, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.
Cẩn Ngôn cố gắng không suy nghĩ nhiều, nhưng tất cả mọi chuyện đều chồng chất ở trên người cô, lúc như thế này, cô đều hết sức nhớ đến Lăng Minh, nếu như anh ở đây, có đôi tay của anh, nếu như có bờ vai của anh, nếu như anh vẫn còn sống.
Cô luôn nghĩ như vậy, sau đó lại cảm thấy đau lòng và tiếc nuối.
Mẹ Hạnh vẫn không có ra viện, lại phải chịu đựng tiếng ồn mỗi đêm và tình hình cha Hạnh không có tiến triển, một ngày lại một ngày, tính tình của bà càng ngày càng tệ hơn, bà càng ngày càng sợ chồng của mình có một ngày sẽ không tỉnh lại giống như Lăng Minh vậy, bà nhìn chằm chằm Cẩn Ngôn, thời gian Cẩn Ngôn rời đi hơi lâu một chút bà sẽ lo lắng tìm người khắp nơi, Cẩn Ngôn an ủi mẹ, nhưng cũng không có hiệu quả rõ ràng.
Ngược lại có một ngày Nhiễm Sĩ Duệ đến xem tình hình thì mắng Cẩn Ngôn một trận, rồi anh gọi mấy cuộc điện thoại, sau đó có một phòng bệnh cao cấp trống, hoàn cảnh ở đó tốt hơn rất nhiều so với phòng bệnh đơn, TV, báo chí, đặc biệt còn có y tá riêng, sau khi sắp xếp xong anh gọi Cẩn Ngôn ra bên ngoài.
"Tại sao em không gọi điện thoại cho anh, dì phải chịu đựng rất nhiều uất ức không cần thiết như vậy, em ở đây cố chấp cái gì, anh nói chúng ta là bạn tốt, có phải em sợ thiếu nợ nhân tình của anh hay không, coi như là thiếu nợ bạn trai trước nhân tình thì thế nào, cũng không phải là muốn em bán mình đến trả, thật sự không biết em nghĩ gì nữa......"
Cẩn Ngôn chờ anh mắng xong mới ngồi xuống ghế, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Nhiễm Sĩ Duệ ngồi xuống, đợi cô mở miệng.
"Thật ra thì, tôi không có sợ nợ anh nhân tình......" Cô mỉm cười, cũng bình thường trở lại rất nhiều: "Thực sự tôi quên anh có thể sử dụng nguồn tài nguyên này, tôi đang suy nghĩ nếu như Lăng Minh ở đây nhất định có thể giải quyết rất nhanh, vẫn nhớ anh ấy, nên quên mất anh......"
Quên? Một người sống mà cô lại vứt sau đầu, đột nhiên anh không biết là nên khóc hay cười nữa, mắng vừa thông suốt mới phát giác mắng sai lầm rồi, thật đau lòng.
Cẩn Ngôn nhìn anh, lại mỉm cười: "Nếu như anh không để ý, có thể cho tôi mượn bờ vai dựa vào hay không, trong khoảng thời gian này, tôi thật sự không có một giấc ngủ ngon......"
"Đến đây đi." Anh ngồi gần hơn.
Cẩn Ngôn nghiêng đầu qua, lặng lẽ nhắm hai mắt lại, mặt trời rất tốt, cô dựa vào, tâm tình dần dần buông lỏng chút, chỉ là cách nơi đó không xa, âm thanh tách tách không ngừng vang lên, nhưng cô và anh, vẫn không hề có cảm giác.
Một tuần lễ sau, tình hình cha Hạnh rõ ràng chuyển biến tốt, bác sĩ nói cho bọn họ biết cục máu đã từ từ biến mất, có thể chuyển ra phòng bệnh thường quan sát, Cẩn Ngôn và mẹ sau khi nghe, rốt cuộc nhanh chóng buông xuống tảng đá lớn trong lòng.
Kể từ đó, thời gian Nhiễm Sĩ Duệ tới bệnh viện nhiều hơn, có lúc ở cùng với Cẩn Ngôn, có lúc gặp mẹ Hạnh một chút, bởi vì chuyện trước kia mà mẹ Hạnh, không có sắc mặt tốt đối với anh, sau lại thấy anh tới nhiều, cũng quả thật không có ý xấu, mới dần dần không có bài xích nữa.
Cẩn Ngôn không chỉ một lần nói cám ơn với anh, anh nói với cô mấy lần, sau đó Cẩn Ngôn cũng không nói nữa, giống như anh nói, bạn tốt thôi, không cần so đo nhiều như vậy.
Sau một thời gian, Cha Hạnh mới tỉnh lại, Cẩn Ngôn mời y tá riêng, còn Nhiễm Sĩ Duệ lại nhờ bạn tốt là bác sĩ theo dõi tình trạng, hơn nữa có lúc Tiểu Mỹ cũng tới đây giúp đỡ, mọi việc cũng ít rơi vào trên người cô.
Năm tháng sau, bụng của cô đã lớn hơn, đã mặc váy phụ nữ có thai, thời gian Nhiễm Sĩ Duệ tới thường xuyên hơn, theo như lời của anh, anh phải hết sức làm tròn trách nhiệm của cha nuôi.....
Ngày đó lòng anh tâm huyết dâng trào nói phải cùng cô đi khám thai, Cẩn Ngôn suy nghĩ một chút cũng không sao, lần đầu tiên Nhiễm Sĩ Duệ nhìn thấy dáng vẻ của bảo bảo ở trong bụng, anh cảm thấy ngạc nhiên, đây đối với một người đàn ông mà nói, cảm giác này là khó có thể nói nên lời, sau khi ra ngoài, anh vẫn nhìn chằm chằm bụng Cẩn Ngôn.
Cẩn Ngôn thật sự bị anh nhìn có chút không chịu nổi.
"Anh có muốn chạm vào không, nó sẽ động......"
Anh im lặng một lúc, rồi gật đầu.
Không ngờ bảo bảo thật sự cho cha nuôi này mặt mũi, tay của anh chạm vào bụng của cô, có lẽ đợi chừng một phút, đứa bé bỗng nhúc nhích, tay anh như bị nóng, há mồm lớn nói: "Thật sự động rồi......"
Cẩn Ngôn cảm thấy phản ứng của anh thật là đáng yêu, mà cách nơi đó không xa, một máy quay phim đã quay lại tất cả quá trình xảy ra.
Đêm khuya, ánh đèn lầu cuối tầng cao nhất tập đoàn Lăng thị vẫn sáng, Lăng Đào ngồi ở trên ghế, im lặng nhìn trong máy vi tính phát hình ra ngắt quảng, chỗ không xa có hai người đang lẳng lặng uống trà.
Ngắt quảng có chút dài, ông ta xem thật lâu mới xong: "Vất vả rồi...... Chất lượng rất cao......" Ông nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa nói: "Tiếp tục theo dõi Hạnh Cẩn Ngôn......"
Hai người kia đứng dậy rời đi, tầm mắt Lăng Đào từ trên màn hình dời đi, hỏi thư ký bên cạnh.
"Anh thấy thế nào."
Mặt thư ký không chút thay đổi trả lời: "Xem ra Hạnh Cẩn Ngôn cũng không có yêu cậu chủ nhiều......"
Ánh mắt Lăng Đào trầm trầm, châm chọc nói: "Đúng vậy, nhanh như vậy đã có con với người đàn ông khác, chỉ có Lăng Minh mới có thể ngây ngốc tin tưởng người phụ nữ đó, tôi đã sớm nói với nó, Hạnh Cẩn Ngôn không phải một người tốt, nó cứ không tin, bây giờ tôi coi nó có tin hay không, trong bụng đã có con hoang của người đàn ông khác...... Xem nó còn bướng bỉnh thế nào......"
"Vậy chúng ta......" Thư ký chờ chỉ thị của Lăng Đào.
"Ngày mai đi Mĩ......" Lăng Đào cười lạnh nói: "Tôi muốn nói tin tức tốt này cho Lăng Minh......"
Viện an dưỡng ngoại ô nước Mỹ, có bác sĩ hạng nhất, kiến trúc hạng nhất, trang thiết bị hạng nhất, khu vật lý trị liệu, nhìn qua người đàn ông rất gầy yếu, dưới sự chỉ đạo của bác sĩ đang đi tới đi lui, bước chân của anh còn không ổn định, nhưng rất cố gắng, trên trán đã có rất nhiều mồ hôi, nhưng vẫn kiên trì......
"Làm rất tốt......" Bác sĩ khen ngợi anh, nói: "Người khác phải mất một năm mới có thể đạt đến mức này, còn anh thì chỉ dùng mấy tháng, đây chính là tâm trạng không thoải mái của người Trung Quốc các người sao?" Người nước ngoài nói tiếng Trung không chuẩn, nói lẫn lộn nửa tiếng Trung nửa tiếng Anh.
Lăng Minh lắc đầu, anh không chấp nhận thất bại, anh chỉ là muốn thoát khỏi lao tù này sớm một chút, anh muốn đi, đầu tiên sẽ phải đứng lên.
Y tá đi lên nói gì đó với bác sĩ, bác sĩ gật đầu một cái.
"Anh Lăng, hôm nay đến đây thôi, đi, cha của anh tới......"
Đột nhiên tay Lăng Minh nắm chặt, nhưng che giấu tức giận rất tốt, anh đi xuống khỏi máy tập, rồi đi theo bác sĩ ra bên ngoài, anh có chút nghi ngờ, bình thường Lăng Đào ít khi tới đây, chỉ là gửi cho anh một số hình ảnh......
An hận ông, rồi lại cám ơn ông, bởi vì những hình ảnh đó, rốt cuộc anh có thể biết tình hình của Cẩn Ngôn, biết cô mập hay gầy, biết cô vui vẻ hay đau lòng......
Lăng Đào đã đợi bên trong phòng bệnh của anh, vệ sĩ bên ngoài mở cửa cho anh, bọn họ gọi anh là cậu chủ, nhưng không nghe lời nói của anh.
Lăng Đào đang đứng ở bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn, Lăng Minh nhìn ông, anh nghĩ, rốt cuộc sẽ có một ngày, anh muốn đánh bại ông hoàn toàn, để cho ông đứng lên không nổi nữa, để cho ông không thể khống chế được anh nữa.
"Ông Lăng......" Anh xa cách gọi.
Lăng Đào quay lại, bởi vì anh gọi mà nhíu nhíu mày, nhưng mà ông không kéo dài quá lâu sự không hài lòng đó.
"Lăng Minh, cha đến nói cho con biết, con có thể chết tâm đối với Hạnh Cẩn Ngôn, cô ấy đã mang thai đứa bé của Nhiễm Sĩ Duệ.