Edit : Nancy
Thời điểm Dương Sơ Nhất nhận được tin nhắn của Đường Tiêu Mễ, híp đôi mắt xếch, mặt không biểu cảm cùng Dương Sơ Nhị, Dương Sơ Tam nghiên cứu thứ bậc của những mĩ nữ gần đây bên cạnh mình, thuận tiện suy nghĩ xem, buổi tối nên đến chỗ nào khoái hoạt
“Lên trước, lên trước, lên trước! ! ! Đội ngũ của chúng ta hướng về phía mặt trời, chân đạp cả vùng đất tổ quốc, lưng đeo hy vọng dân tộc, chúng ta là lực lượng không thể chiến thắng….”
Thời điểm tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người sửng sốt một chút, hành khúc Giải phóng quân đúng thật là kinh hãi. Dương Sơ Nhất nhìn chằm chằm điện thoại di động, vẫn chưa lấy lại tinh thần, thì Lâm Vĩ Ba cười trêu anh
“ Sơ Nhất, chuông điện thoại của cậu là giải phóng quân, chuẩn bị tham chính hả?”
Một đám người theo phía sau, cười đến muốn bị ăn đòn. Dương Sơ Tam là người phản ứng kịp, đoạt lấy điện thoại từ trong tay của Dương Sơ Nhất, mở ra thì thấy :
“ Sơ Nhất, mời em ăn cơm”
Trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng “ Mẹ nó”
Sau đó không nói lên một lời, cầm áo khoác, nhấc chân chạy ra ngoài. Bên này, Dương Sơ Nhất, Dương Sơ Nhị cũng phản ứng kịp. Tiếng chuông này là dành riêng cho Đường Tiêu Mễ, hai người không nói lời, tùy tiện cầm lấy áo khoác, sau đó cũng chạy ra ngoài.
Những người bên cạnh, nhìn không hiểu ra sao, nghĩ xem có chuyện gì có thể khiến anh em nhà Dương gia kích động như vậy, phải có kịch hay để xem rồi!
Mọi người có cùng suy nghĩ như vậy, cũng không quản chuyện gì đang xảy ra, ồ ạt cùng nhau xông ra ngoài. Vì vậy, một tin nhắn của Đường Tiêu Mễ làm cho người đầu óc mơ mơ hồ hồ theo anh em nhà họ Dương đi ra ngoài, chậc chậc chậc.
Đường Tiêu Mễ đang nhàn rỗi ngồi trên hàng ghế ở đường dành cho người đi bộ, thích ý liếm một chuỗi hồ lô ngào đường., tay trái còn ôm một thùng Haagen-Dazs. ()
Đánh giá bốn phía chung quanh ngoài xe cộ tới lui còn có nhóm người, thật lâu không trở về đây.
Cô, Đường Tiêu Mễ, tuổi, độc thân, từng có đoạn tình yêu không ngắn không dài, chỉ là cuối cùng cũng chia tay. Là người làm nghề tự do, ở thành phố H cô mở một cửa hàng nhỏ, không tới m vuông, bán đồ trang sức đặc sắc, thời điểm cô kinh doanh khá hơn, thay vì mời người, tự mình làm chủ tốt hơn. Không cần xòe tay xin tiền, không cần sáng sớm chiều muộn lại đi làm, tận tâm tận lực còn phải nhìn sắc mặt của ông chủ.
Đường Tiêu Mễ ở thành phố H cũng được coi là người siêng năng , lúc cô học đại học, vẫn đi làm thêm, đến đại học năm đã bắt đầu không nhận tiền của gia đình, khoảng thu nhập này cũng đủ duy trì học tập và cuộc sống,sau lại có thu nhập trong tiệm, cộng thêm tiền mừng tuổi ngày trước để dành, cũng mua được một căn nhà second hand ở vùng ngoại ô.
Mỗi ngày ngủ đến khi tỉnh lại, rất ít khi đi dạo phố, đều ở nhà lên mạng, xem phim thần tượng Đài Loan không dứt, TVB, phim hàn, phim mĩ, xã hội này thật tốt, nguyên vẹn cho nàng một hoàn cảnh tốt, có chương trình mua hàng qua mạng, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết, không cần ra khỏi cửa, cô cũng mở một shop online, làm ăn cũng không tồi.
Đường Tiêu Mễ là người thành phố N, cách thành phố H khoảng km, ngồi mát bay mất khoảng giờ, bạn học sau khi tốt nghiệp đại học đều trở về, chỉ có cô ở lại thành phố này năm, đúng là, một người ăn no cả nhà không đói bụng
Cô một mình ở nơi này, bạn bè ít ỏi, phần nhiều chỉ là quen biết, nhưng, một người một mình cũng tốt, có thể tự mình hưởng thụ loại cô độc này, cũng là một khoái cảm đặc biệt ( Bạn này giống mình ^^”)
Nếu không phải lần này do ông cụ Đường gia lên tiếng: “ Nếu tiểu nha đầu phiến tử cô không trở về, ông sẽ cho người đi bắt cô”
Sợ rằng đến lúc này Đường Tiêu Mễ vẫn còn vùi mình ở thành phố H không chịu trở về thành phố N
Mới vừa trở về thành phố N, phát hiện thời tiết cực kì lạnh, ở thành phố H, bốn mùa như mùa xuân, ở đó lâu rồi, Đường Tiêu Mễ phát hiện mình cư nhiên không thích ứng được với thời tiết nơi mình sinh ra và lớn lên này, bây giờ mặc dù mặc áo long, quần jean, đội nón và khăn quàng cổ, vẫn còn cảm thấy lạnh
Quá lâu không có trở lại, thành phố N đối với Đường Tiêu Mễ vừa quen thuộc vừa xa lạ, rất nhiều đường phố cô có ấn tượng, nhưng lại không giống như trong trí nhớ, quán ven đường phong phú khiến Đường Tiêu Mễ rất nhanh dời sự chú ý, vừa đi vừa ăn, nào là kẹo hồ lô, khoai lang nước, mì vịt, rồi kẹo đường v.v….
Đường Tiêu Mễ cảm thấy mình ăn đã miệng rồi, lúc này có người đi cùng thì tốt hơn, suy nghẫm, cuối cùng cô ngồi xuống cái ghế ven đường rồi rút di động ra, lúc này mới có một màn trước mặt này
() thùng kem