Ba người phụ nữ ngồi ở trong góc sáng sủa, người thì thanh thuần, người thì khả ái, người thì xinh đẹp, ba người cười náo, ôm nhau thành đoàn, Đây là lần đầu tiên Triệu Vi gặp mặt Nguyệt Như, nhưng hai người lại quen thuộc như thế, lúc này ngược lại bỏ Đường Tiêu Mễ qua bên
“ Tớ nói, Tiêu Mễ, vì sao cậu còn cô đơn thế hả?. Cậu còn nhớ Lâm Dương đó sao?”
Người nói chuyện chính là Triệu Vi, lắc lắc ly rượu trong tay, quệt mồm, có chút bất mãn. Ánh mắt của Tiêu Mễ khẽ sáng ngời, khi cười lên lộ đôi mắt đẹp và lúm đồng tiền, khẽ ngượng ngùng nhưng kiên định nhìn cô :
“ Chuyện đó đã qua rồi, anh ta có lựa chọn của anh ta, tớ sẽ ko vì anh ta mà buông tha cả rừng cây”
Lâm Dương là đàn anh khóa trên của Đường Tiêu Mễ, đây là lần đầu tiên cô yêu. Học sinh mới báo cáo do anh ta ghi danh, cô không thể giống như nữ sinh khác có thể ngọt ngào gọi anh là sư huynh, khuôn mặt mộc ko chút biểu cảm, lễ phép nói tiếng cám ơn. người phát triển như thế nào ư?
Đường Tiêu Mễ thật ko nhớ rõ, tất cả đến thật đột nhiên rồi lại thật tự nhiên. Lâm Dương đối với cô quá tốt, buổi tối cô thường ngủ rất khuya, Lâm Dương sẽ ở trên mạng với cô, cô không thích đi phòng ăn xếp hàng ăn cơm, Lâm Dương sẽ gọi người mang đến phòng ngủ cho cô, kiên quyết ko để cô ăn mì ăn liền. Lâm Dương luôn nói cô quá gầy, Lâm Dương nhớ cô thích ăn quà vặt, Lâm Dương nhớ từng ngày kỉ niệm của bọn họ, Lâm Dương luôn nói cô giống như đứa bé, anh thường xoa mái tóc ngắn của Đường Tiểu Mễ, cưng chiều nói :
“ Tính khí của em giống như đứa trẻ nha, nhưng anh có thể chịu được”
Thời điểm lần đầu tiên bọn họ hôn nhau là buổi tối, Đường Tiểu Mễ có thể cảm nhận được tiếng tim của Lâm Dương còn hơi thở nóng nóng của anh. Cô biết, nếu muốn cùng người ở cùng nhau, ko ai thích hợp hơn Lâm Dương, ko ai tốt với cô hơn so với Lâm Dương đã từng, Đường Tiểu Mễ cảm động, là đau lòng, đối mặt với sự thật lòng của Lâm Dương, cô luôn ko có cách nào đáp trả lại, Đường Tiểu Mễ nghĩ đến tương lai, sau khi kết hôn, nghĩ đến sống, chết, rồi cùng nhau chung nhà. Rất nhiều người sẽ ko coi trong người bọn họ, bạn cùng phòng của cô thường nói :
“ Lâm Dương ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, ánh mắt thẩm mĩ có phải có vấn đề không?. Sao có thể để ý đến cậu?”
Nói xong, người cầm tay của Đường Tiểu Mễ:
“ Chậc, chậc, cũng không có mấy lượng thịt, chẳng lẽ trai đẹp lại mê cảm giác này hay sao?”
Tôn Lâm bên cạnh liền cầm lấy mái tóc ngắn của Đường Tiêu Mễ :
“ Chẳng lẽ là tóc ngắn, Giống con gái chỗ nào?”
Ba người cứ như vậy dùng ánh mắt “ người nhặt được đại tiện nghi” nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ. Đường Tiểu Mễ dở khóc dở cười , mắng :
“ Biến, bọn sắc nữ các cậu, chỉ biết ghen tị với tớ”
“ Nhìn xem, nhìn xem, cô gái này còn thường nói những lời thô tục, cả người sắp điên rồi”
Vương Duy Duy chỉ tiếc rèn sắc ko thành thép nhìn cô, Đường Tiểu Mễ cũng thường thường nghĩ, thật sự là do cô tích phúc, cho nên mới có người bao dung yêu thương và quan tâm đến cô. Tương lai cũng tràn đầy hi vọng.
Cô nghĩ tới, mình rốt cuộc cũng có thể có ngôi nhà, trong lòng cảm thấy ấm áp. Khi đó, Đường Tiêu Mễ mới , đến năm thứ đại học, tuổi của cô so với bạn cùng lớp cũng nhỏ hơn tuổi. bây giờ suy nghĩ lại. Khi đó vẫn còn quá đơn thuần.
Trong trường học đều đồn nói Lâm Dương với Phan Văn Đình đi chung với nhau, Đường Tiểu Mễ cũng ko muốn để ý đến loại tin đồn này, Lâm Dương rất ưu tú, nhưng Đường Tiểu Mễ tin tưởng anh. Cô cảm thấy, trên thế giới này, Lâm Dương chính là người đối xử với cô tốt nhất, và chỉ có anh sẽ ko làm thương tổn cô. Có lẽ, có nhiều nữ sinh theo đuổi Lâm Dương, nhưng Lâm Dương tuyệt đối ko phải người tùy tiện
Thậm chí Chu Tuệ, Vương Duy Duy họ cũng có chút kín đáo nói cho Đường Tiểu Mễ , rất nhiều việc không phải không vô căn cứ, nhưng Đường Tiểu Mễ cũng ko có dao động, cô không phải không biết Phan Văn Đình, cô ấy là hoa khôi của khoa Lâm Dương, chỉ là Lâm Dương chưa từng nói với cô chuyện này, đột nhiên có scandal này, Đường Tiểu Mễ cũng ko hỏi, nói rõ với Lâm Dương mình cũng ko quan tâm, cô cũng ko cần thiết phải để ý, mặc dù dạo gần đây bọn họ gặp mặt tương đối ít.
Nhưng Lâm Dương đã năm rồi, ko thể cả ngày rảnh rỗi giống như cô, tự nhiên đi ăn dấm chua, rảnh rỗi đi gây sự không phải là tính tình của Đường Tiểu Mễ cô
Hôm đó, Đường Tiểu Mễ nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng nghe được tiếng chuông di động, vốn là ko để ý, nhưng tiếng chuông vẫn kiên nhẫn, chờ khi mở di động ra nhìn thấy số lạ, Đường Tiểu Mễ mắng câu bệnh thần kinh rồi tiếp tục ngủ, cô chưa bao giờ trả lời số lạ, chuẩn bị tiếp tục ôn chuyện với Chu công thì tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, vẫn là số lạ đó, Đường Tiểu Mễ nghi ngờ mở ra xem :
“ Buổi tối h gặp ở Áo Khắc” Ký tên Phan Văn Đình.
Đại não vốn đang rơi trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng nhìn thấy tin nhắn như vậy lập tức tỉnh táo, người đẹp tìm một nhân vật nhỏ như cô làm gì?. Chẳng lẽ vì tin đồn kia với Lâm Dương?.
Đường Tiểu Mễ lập tức hưng phấn, cô vẫn ôm tâm tình ngưỡng mộ nhìn nhân vật hoa khôi, bây giờ có cơ hội tiếp xúc gần gũi, lòng yêu thích cái đẹp mọi người đều có, Đường Tiểu Mễ cô cũng thích nhìn người đẹp
Đường Tiểu Mễ nhìn thời gian đã h, tắm rửa sạch sẽ, tóc còn chưa kịp sấy, tùy tiện mặc bộ quần áo thể thao chạy đến Áo Khắc, đúng rồi, Áo Khắc là tiệm trà sữa bên cạnh trường. có rất nhiều phòng, cũng bán rất nhiều đồ ăn vặt, buôn bán rất tốt, có rất nhiều người. Đi vào trong tiệm, người cũng ko nhiều lắm.
Vừa nhìn thấy đại mĩ nữ, Đường Tiểu Mễ âm thầm nghi ngờ, sẽ ko có người nhàm chán mượn danh đại mĩ nữ đùa giỡn cô chứ. Suy nghĩ chút, đang chuẩn bị trở về kí túc xá, thì nhân viên phục vụ đã gọi cô lại :
“ Xin hỏi, cô có phải Đường Tiểu Mễ ko ?”
Lông mày Đường Tiểu Mễ khữ nhíu, hít mũi, ngón tay hướng mình chỉ chỉ :
“ Anh đang nói chuyện với tôi sao?. Sao anh biết tôi là Đường Tiểu Mễ?” Chẳng lẽ cô cũng là người nổi tiếng?. Len lén cảm thấy sung sướng
“ Xin mời bên này, mới vừa rồi ko nhận ra”
Nhân viên phục vụ đem Đường Tiểu Mễ đầu óc đang mơ hồ dẫn tới phòng trong tiệm, đẩy cửa vào vừa nhìn, bên trong rõ ràng là người đẹp hoa ngôi, toàn thân mặc đầm ngắn, ăn mặc vô cùng kinh diễm, Đường Tiểu Mễ cảm thấy chính mình là con gái còn không nhịn được phải chảy nước miếng, mĩ nữ cấp đại thần, yêu nghiệt, tuyệt đối là yêu nghiệt a!
Đường Tiêu Mễ nhếch miệng, cười tiếng, ko biết nói gì, nhưng vẫn thoải mái ngồi xuống