Sau khi nghỉ lễ, Đường Tiểu Mễ dứt khoát trở về nơi ở cũ, mỗi ngày vùi ở biệt thự Tây Đơn lên mạng, cái gì là đính hôn, cái gì là Lâm Dương, cái gì là Phó Thụy Dương, tất cả nàng không muốn nghĩ đến, lên mạng cùng mấy cô gái chung phòng thời đại học tán gẫu một chút, đi dạo diễn đàn một chút, Triệu Vi cũng đi làm, lúc rảnh rỗi sẽ cùng nàng nói chuyện, hôm nay nàng nhớ đến phòng làm việc của nàng làm sao, Nguyệt Như đến làm ở công ty Phúc Ninh cũng gần nửa tháng rồi, tất cả dường như theo quỹ đạo tiếp tục tiến về phía trước.
Bên ngoài khu biệt thự xuất hiện thêm một bóng dáng đi vào bên trong. Giờ phút này, nàng đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa lên mạng, hắn kiểng chân nhìn vào chiếc laptop nho nhỏ, ngón tay thon dài thỉnh thoảng gõ trên bàn phím, khẽ nhíu mày, vẻ mặt chuyên chú. Nơi này thật sự giống như là Văn phòng làm việc của hắn.
Đường Tiểu Mễ nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, trong lòng tất cả đều là câu hỏi, không biết hắn có chìa khóa nơi này từ lúc nào, ra vào như chỗ không người, tất cả như là chuyện đương nhiên. Sau khi nhìn thấy Phó Thụy Dương chẳng qua ở chỗ này xử lý công việc, giữa hai người cũng không nói chuyện gì, Đường Tiểu Mễ cũng không quản hắn, dù sao bọn họ hiện tại cũng chỉ là vợ, chồng trên danh nghĩa.
Trên màn hình, những con chim cánh cụt nhỏ bắt đầu nhảy nhót, một bầy vô cùng náo nhiệt, Đường Tiểu Mễ toét miệng cười, hận hai tay không được dài hơn, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm màn ảnh, Phó Thụy Dương buồn cười nhìn cô gái này, mới vừa còn len lén quan sát mình, đảo mắt lại cùng người khác nói chuyện cực kỳ vui vẻ.
"Tiểu Mễ".
"Ừ". Đường Tiểu Mễ đầu cũng không ngẩng lên, vẫn chăm chú ở nói chuyện phiếm về công việc.
"Ngày mai đi với anh đến một tiệc rượu, buổi chiều anh tới đón em".
"Ừ". Đường Tiểu Mễ thuận miệng đồng ý, căn bản không hề suy nghĩ, nàng đang bị một cái mặt trên web chọc cho cười, thật lâu, trong đầu thoáng qua cái gì đó liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương: "Đi chỗ nào?"
Phó Thụy Dương cười khẽ, cũng không ngẩng đầu lên mà nhìn chằm chằm màn hình, "Xã giao thôi, em mới vừa đồng ý rồi".
"Em. . . . . ." Đường Tiểu Mễ nàng không ra ngoài, người này cố ý sao? Biết rõ nàng có thói quen “Ừ”, đâu quan tâm hắn nói cái gì ? Tiểu nhân, con mèo giảo hoạt! Phó Thụy Dương cúi đầu, khóe miệng cong lên, cô gái này, có lúc đúng là không phải chậm lụt như vậy, bình thường miệng lưỡi vẫn bén nhọn, nàng còn chưa biết, người kia đã đến Thành phố N sao? Trong lòng của nàng còn có hắn không? Nếu như nàng biết tất cả, sẽ làm như thế nào? Giúp đỡ? Hay là khoanh tay đứng nhìn?
Chuông điện thoại di động vang lên, Đường Tiểu Mễ vừa nghe cũng biết là một số xa lạ, chẳng qua số điện xa lạ gọi tới mới có thể vang lên tiếng chuông nguyên thủy nhất, từ dưới nệm lấy điện thoại di động ra, địa chỉ IP hiện ra là Thành phố S.
Đường Tiểu Mễ nghi ngờ nhíu nhíu mày, ngẩn người một chút, đối phương đã cúp, tiếng chuông tin nhắn vang lên, Đường Tiểu Mễ liếc mắt nhìn điện thoại, hiện tại người ta rất ít gửi tin nhắn cho nhau, bình thường cũng đều là tin nhắn rác, nhưng là cái số mới vừa gọi kia, Đường Tiểu Mễ đột nhiên có chút lo lắng, số này dường như rất quen thuộc, hình như đã từng thấy qua.
Nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, lo lắng trong lòng càng tăng, khuôn mặt nổi lên nụ cười nhạt, mở tin nhắn ra: sáng sớm ngày mai, giờ, tại ESPRESSO, phòng số . Ký tên Phan Văn Đình.
Quả nhiên, Đường Tiêu Mễ cảm khái, trực giác có lúc rất kỳ diệu, chẳng qua, lâu như vậy, còn tìm mình làm gì? Lần trước cô ta cũng nói cho nàng biết, bọn họ sau khi tốt nghiệp muốn đính hôn, hiện tại thế nào? Hai năm rồi, cũng đã kết hôn rồi chứ, chẳng lẽ muốn mời mình đến ăn tiệc đầy tháng?
Lấy lại tinh thần, phát hiện Phó Thụy Dương đang nhìn mình chằm chằm, tìm tòi nghiên cứu, Đường Tiêu Mễ sâu hít một hơi, dường như có chút thấp thỏm, nghiêm túc nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương: "Về sau nếu có bạn gái trước của anh tới tìm em, em không quan tâm là đã đính hôn hay chưa đính hôn, chúng ta đã thỏa thuận rồi, cái ước định kia xem như hủy bỏ".
Phó Thụy Dương cảm thấy bộ dáng này của Đường Tiểu Mễ có chút khôi hài, quá mức nghiêm túc rồi, không biết vì sao trong lòng lại máy động, cũng nghiêm túc gật đầu một cái.
Đường Tiểu Mễ nhẹ nhàng thở phào một cái, chau chau mày, nhìn Phó Thụy Dương cười một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, nếu như, nếu như hắn có thể thích mình, hôn sự này cũng không phải tệ như vậy.
Nhưng ngày mai, cô ta tìm mình rốt cuộc có chuyện gì chứ? Cho đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ đến cô gái Phan Văn Đình kia, cô ta xinh đẹp chói mắt, vẻ mặt kiêu ngạo, dáng vẻ trên cao nhìn xuống, so với cô ta, mình chính là người thua cuộc.