Cô gái ngồi bên cạnh Tạ Khai Ngôn đưa cho cậu ta một cái túi trong suốt dán kín, bên trong là vài tấm thẻ ngân hàng.
“Những tấm thẻ ngân hàng được mở bằng chứng minh thư của người khác, sẽ không có dấu vết nào cả, cậu có thể yên tâm rút tiền.”
“…” Tạ Khai Ngôn rất sợ, đây là việc làm phạm pháp đúng không? Cậu ta lắp bắp: “Tôi, anh ấy…anh ấy không có bao nuôi tôi.”
Gã đàn ông kia nói tiếp: “Cậu thấy chưa đủ sao?”
“…Không phải.” Tạ Khai Ngôn vội vàng lắc đầu.
Người kia im lặng một lúc rồi nói: “Cậu cứ suy nghĩ thêm đi, giao dịch này có hiệu lực trong một tuần, cậu có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.
Nếu có yêu cầu khác, cậu có thể đưa ra.”
Chiếc xe dừng bên đường, Tạ Khai Ngôn được thả xuống.
Xe lại chạy tiếp.
Hà Văn Vũ nhìn ra cửa xe, vừa vuốt tóc mình vừa nói: “Không ngờ cậu ta lại không chịu.”
Bọn họ biết gia cảnh Tạ Khai Ngôn nghèo nàn, toàn phải dựa vào Từ Tán tài trợ tiền mới có thể tiếp tục đi học.
Nhưng Tạ Khai Ngôn không hài lòng với điều này.
Có lẽ vì quá sợ nghèo, mà Từ Tán lại không cho nhiều tiền hơn, nên cậu ta mới đến làm thêm tại câu lạc bộ Gypsophila – nơi tập trung của người giàu có.
Sau đó cậu ta lại câu được Vương Đình.
Đây là những kết quả có được khi Tôn Triết bảo Hươu Mập xúi giục Vương Đình.
Thực ra dù cho Tạ Khai Ngôn không đến Gypsophila, Tôn Triết cũng có cách để cậu ta gặp được Vương Đình.
Hơn nữa, cũng chưa chắc kẻ đó phải là Vương Đình, có thể là Lý Đình, Trương Đình nào đó cũng được, chỉ cần là một công cụ để chọc giận Từ Tán.
Đương nhiên, Vương Đình đích thân đóng vai công cụ này thì hiệu quả là tốt nhất.
Một khi Từ Tán nổi điên lên rồi đánh người thì chắc chắn sẽ bị bắt, và số phận sau đó sẽ nằm trong tay kẻ khác.
Kế hoạch này rất tốt, nhưng tiếc là không thành công.
Gã đánh giá thấp khả năng tự kiềm chế của Từ Tán.
Tôn Triết khẳng định chắc nịch: “Cậu ta sẽ tìm chúng ta.
Vương Đình chỉ mới ngoắc tay thôi mà cậu ta đã nhào lên rồi, bây giờ anh cho một cái mồi lớn như thế, cậu ta không động lòng sao được.”
Hà Văn Vũ: “Nói vậy, thật ra không cần đến ngàn cũng có thể mua được cậu ta?”
“Có lẽ, nhưng cho thêm chút vẫn tốt hơn.
Bây giờ cậu ta làm việc trong Gypsophila, gặp người giàu cũng quen rồi, biết đâu chừng không còn coi số tiền nhỏ ra gì ấy chứ.
Kẻ thường ở bên cạnh những người có đẳng cấp cao hơn mình, sẽ lầm tưởng mình cũng thuộc giai cấp đó.”
–
Tạ Khai Ngôn trở về nhà của Chu Vĩnh Dật như bị mộng du.
Chu Vĩnh Dật đang đắp mặt nạ, ra cửa đón cậu ta với gương mặt đắp đầy bùn: “Thế nào rồi?”
“Nếu như có người cho cậu tiền, muốn cậu…” Tạ Khai Ngôn do dự một lúc, rồi thay đổi vài chi tiết: “Muốn cậu rời xa bạn trai, thì cậu có đồng ý không?”
“Hả? Người nhà của Từ Tán bắt cậu rời xa anh ta? Đây là tình tiết trong phim truyền hình mà!” Chu Vĩnh Dật há hốc miệng, bùn đắp trên mặt nứt ra nhưng cậu ta không màng đến, mà nhanh chóng nói tiếp: “Đương nhiên là không chịu! Nếu mẹ của bạn trai cho mình triệu để rời xa con bà ấy, thì không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần mình tiếp tục chung sống với con trai bà ta, mình có thể có được không chỉ triệu rồi!”
Tạ Khai Ngôn Nói: “Không có triệu, chỉ ngàn.”
Nhưng về lý thuyết thì cũng giống nhau, nếu có người cho cậu ta ngàn để thừa nhận rằng cậu ta được Từ Tán bao nuôi, cũng có nghĩa là giá trị bản thân Từ Tán phải vượt xa con số ngàn này.
–
Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng và Hằng Thịnh đàm phán rất thuận lợi, vì bên Hằng Thịnh “chột dạ”, vội vàng muốn ký cho xong hợp đồng đầu tư, cho nên đã đồng ý thỏa hiệp một vài điều khoản.
Chẳng bao lâu sau, các điều khoản đều được thống nhất, chỉ còn chờ hai bên ký tên.
Lễ ký hợp đồng sẽ tổ chức ở trụ sở của Hằng Thịnh, vì họ muốn tổ chức một sự kiện nho nhỏ, xem như là quảng bá.
Lam Thiên Nhiên nói với Từ Tán: “Ngày mai gặp.”
“Cùng đi ăn không?” Từ Tán nhìn quanh một vòng, hạ thấp giọng: “Hai người chúng ta đi thôi, không dẫn theo bọn họ.”
Lam Thiên Nhiên nhìn lại anh, rồi gật đầu: “Đi thôi.”
Họ ngồi xe của Từ Tán.
“Cậu có giới thiệu nơi nào không?” Từ Tán hỏi.
“Cậu quyết định.”
Từ Tán suy nghĩ một lúc, vào giờ này thì nhiều quán không còn chỗ ngồi nữa, tốt nhất là đến nhà hàng của mình để ăn, những nơi này luôn để dành cho anh một phòng riêng.
Xe chạy trên đường, cả hai người đều không nói gì, không gian trong xe lại không hề yên tĩnh.
“Cái xe này của tôi kêu hơi lớn.” Từ Tán biết xe của mình có vài khuyết điểm như thế, trước kia thì không để tâm, nhưng hôm nay anh lại thấy tiếng ồn này nghe rất chói tai.
Phải chăng là anh nên đổi chiếc xe khác?
Lam Thiên Nhiên: “Cũng được, cậu không thấy như bị thôi miên là được rồi.
Nếu đang lái xe mà buồn ngủ thì vấn đề nghiêm trọng lắm.”
“Cậu thấy tiếng động này như thôi miên?”
“Âm thanh không ảnh hưởng nhiều đến tôi.” Lam Thiên Nhiên đáp: “Nhưng nếu ánh sáng quá mạnh thì tôi không ngủ được.”
“À, tôi không bị ánh sáng hay tiếng động ảnh hưởng nhiều, ngủ ở đâu cũng được cả.”
Lam Thiên Nhiên: “Là bẩm sinh à?”
“Không phải.”
Anh luyện được hồi còn ở Nhã Châu.
Trước khi luyện được tuyệt kỹ này, Từ Tán từng bị suy nhược thần kinh trong một thời gian dài.
Thật ra anh cũng không xác định được nguyên nhân là đâu, có lẽ vì không ngủ được nên mới suy nhược thần kinh, cũng có thể là ngược lại, vì suy nhược thần kinh nên mới mất ngủ.
Khi ấy cuộc sống của anh quá áp lực.
Nhưng đúng như người ta thường nói, những khó khăn không thể hạ gục bạn thì cuối cùng sẽ giúp bạn trở nên mạnh mẽ, sau cùng anh cũng vượt qua tất cả.
Đến nhà hàng rồi, Từ Tán để Lam Thiên Nhiên chọn thức ăn.
Lam Thiên Nhiên cũng không từ chối, thoải mái gọi hai món mặn một món rau thêm một món canh.
Từ Tán nhìn qua, tất cả đều là đồ ăn bình thường, có lẽ Lam Thiên Nhiên đã căn cứ theo “kỹ xảo gọi món” để chọn.
Thế là anh gọi thêm vài món nữa, cộng với một bình nước trái cây.
Anh nói: “Thức ăn ở đây không nhiều lắm đâu, nhưng mùi vị thì được, nước trái cây cũng là loại ép từ trái cây tươi.”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh thầm nhủ: Dạ được, ông chủ, ông chủ nói sao là vậy.
Rồi cậu ta nhanh chóng thêm một hàng ghi chú lên thực đơn: Lượng ít nhưng phải ngon, nước trái cây không thêm bớt phụ gia.
Chờ các món lên rồi, quả nhiên mỗi phần đều không quá nhiều.
Khi thấy Lam Thiên Nhiên gắp những món mà mình chọn, Từ Tán quan sát nét mặt của anh một thoáng, cho rằng chắc là anh thích.
Lam Thiên Nhiên cũng uống nước trái cây, nhưng không nói gì.
Giữa bữa cơm, di động của Từ Tán reo, thấy người gọi là Tạ Khai Ngôn, sự chán ghét dâng lên trong lòng, anh không nhận.
Một lúc sau, di động của Lam Thiên Nhiên cũng reo.
Anh nghe máy, không biết đầu kia nói gì, nhưng vẻ mặt của anh trở nên nghiêm trọng hẳn.
Cúp điện thoại, anh nhìn sang Từ Tán: “Có người đăng video của cậu lên mạng rồi.”
Có người phát tán video mà Hạng Vãng quay Từ Tán lúc trước lên mạng, kẻ đó còn nói Từ Tán là trai bao trong hộp đêm, bên dưới có hàng loạt bình luận đòi địa chỉ hộp đêm để đến ủng hộ.
Từ Tán tìm một lúc, video bị phát tán rất rộng, hiển nhiên là có người âm thầm chơi sau lưng để tăng độ nóng.
“Bên Hằng Thịnh chắc không tưởng thật đấy chứ?” Từ Tán cảm thấy rất buồn cười..