Thứ sáu, Tạ Khai Ngôn gọi điện cho Từ Tán: “Tối nay em không về đâu, sáng mai rồi về, anh đến đón em không?”
“Không được, sáng mai anh đã hẹn khách để bàn chuyện, cơm trưa cũng sẽ ăn ở ngoài.”
“Được rồi, vậy em tự về.”
Cúp máy xong, Tạ Khai Ngôn nói với Chu Vĩnh Dật: “Sáng mai mình về cũng được.”
“Bạn trai cậu có vẻ yên tâm về cậu nhỉ.” Chu Vĩnh Dật nói.
“Có gì mà không thể yên tâm?”
Chu Vĩnh Dật đánh giá cậu ta: “Cậu đẹp trai thế này, anh ta không nên để mặc như thế mới đúng, mấy ngày trước cậu đến chỗ mình chơi, mấy cậu ấm ở đó thích cậu lắm mà.
So với những người đó thì anh ta hoàn toàn không có sức cạnh tranh đâu nhé, người ta mua một cái áo cũng mấy chục ngàn, còn cái xe nát của anh ta thì đáng hơn trăm ngàn chứ gì?”
Tạ Khai Ngôn cười khổ sở: “Cậu đừng nói nữa…”
“Không có tiền thì thôi, ngoại hình cũng không được, không văn hóa không học thức, thật ra thì cậu vừa ý anh ta ở điểm nào?”
Chu Vĩnh Dật từng thấy ảnh chụp Từ Tán mà Tạ Khai Ngôn lưu trong điện thoại.
Đó là một tấm hình chụp cận mặt từ dưới lên trên, thế là chỉ toàn thấy lỗ mũi, râu ria xồm xoàm, tóc rối tung còn mắt đầy ghèn, không có đến một điểm nhan sắc nào.
Tạ Khai Ngôn không phản bác được những điều khác, nhưng với ngoại hình của Từ Tán thì cậu ta thấy có thể tranh cãi được: “Thật ra anh ấy đẹp trai lắm, tại mình chụp tấm đó không đẹp thôi…”
Từ Tán không thích chụp hình, cũng không chịu phối hợp, Tạ Khai Ngôn cố ý chụp lén một tấm thật xấu xí, nhưng tiếc rằng kế khích tướng này không có tác dụng với anh.
“Hả?” Chu Vĩnh Dật trợn mắt: “Cậu nói bậy cái gì đấy.”
“Thật mà, anh ấy rất đẹp trai, đi trên đường được nhiều người nhìn lắm đấy.” Tạ Khai Ngôn tìm cách chứng minh mắt nhìn người của bản thân không tệ.
“Thôi được rồi.” Chu Vĩnh Dật không tranh cãi nữa.
Cậu ta đi về tủ quần áo, chọn một cái áo ra rồi đứng trước gương ướm thử.
Ánh mắt Tạ Khai Ngôn dõi theo động tác của Chu Vĩnh Dật.
Chu Vĩnh Dật có rất nhiều quần áo, món nào cũng hợp mốt, trong đó cũng không thiếu những nhãn hiệu xa xỉ.
Giày của cậu ta rất đắt, đôi rẻ nhất cũng phải có giá hàng ngàn tệ, mà cậu ta còn có một cái đồng hồ trị giá mấy chục ngàn nữa.
Quần áo của Tạ Khai Ngôn là do Từ Tán mua, mà toàn là những kiểu rất cơ bản, dễ phối lại thoải mái, chất liệu rất tốt.
So với sinh viên khác, cậu ta ăn mặc đã hơn rất nhiều rồi, nhưng so với Chu Vĩnh Dật thì rõ ràng là quá tầm thường.
Thật ra Chu Vĩnh Dật sống chủ yếu nhờ tiền làm thêm, chứ gia đình cũng chẳng giàu sang gì, chẳng qua là đã khá hơn nhà Tạ Khai Ngôn nhiều rồi.
Nhà của Tạ Khai Ngôn nằm trong một ngôi làng rất nghèo trên núi, nghèo đến nỗi không có tiền cho cậu ta học cấp ba.
Thế là cậu ta đành phải bỏ học đi làm.
Cậu ta làm việc trong khách sạn, còn Từ Tán là khách đến ở, thấy cậu ta còn nhỏ tuổi mới hỏi vì sao lại không đi học.
Khi nghe cậu ta nói không có tiền đóng học phí, Từ Tán bèn nói: “Tôi cho cậu tiền học, cậu cứ việc học đi, nếu cậu thi đậu đại học, tiền học đại học tôi cũng lo cho cậu luôn.”
Sau đó, Tạ Khai Ngôn thi đậu đại học Tự nhiên Minh.
Hai người gặp lại nhau ở thành phố Minh.
Tạ Khai Ngôn vừa học vừa đi làm thêm.
Từ Tán bảo cậu ta phải chú tâm học tập hơn, cậu ta nửa đùa nửa thật đáp: “Em không đi làm thì lấy gì mà sống, anh nuôi em à?”
Từ Tán nói: “Cũng được.”
Quan hệ giữa hai người được xác định như vậy.
“Anh ấy rất tốt với mình.” Tạ Khai Ngôn nói.
Chu Vĩnh Dật đứng trước gương thử áo, quay đầu lại nói: “Không biết cậu có từng nghe chuyện này chưa: Người ta tốt với cậu rồi cậu quyết định chung sống với anh ta, đó không phải là yêu, mà chỉ là cảm động thôi.
Chờ thời gian qua rồi cậu chắc chắn sẽ hối hận cho xem.”
Tạ Khai Ngôn không nói gì, nhưng lại thở dài rất nhẹ.
–
Tối thứ sáu, Hạng Vãng đi “thị sát” câu lạc bộ của mình.
Hắn vẫn tay gọi một nhân viên lại gần mình: “Mấy ngày này thế nào?”
“Vẫn tốt ạ.” Nhân viên đi theo sau hắn, báo cáo lại tất cả những việc lớn nhỏ xảy ra tại câu lạc bộ trong một tuần cho hắn, tác phong như phát thanh viên đài tin tức vậy.
Về cơ bản là những tin tức ngoài lề như cậu ấm nào đó chia tay, ai đó dẫn theo một nghệ sĩ đến đây, hoặc là ai với ai đang mờ ám chẳng hạn.
“Gương mặt mới kia là ai?”
Bên sảnh nhỏ, một nhóm thanh niên nam nữ đang chơi, trong đó có một người là Hạng Vãng thấy lạ mắt.
“Bạn học của Tiểu Dật, mấy ngày trước từng đến một lần, hôm nay là lần thứ hai cậu ta đến đây.”
Hạng Vãng gật đầu: “Tôi qua đó xem thử.”
Hắn đi vào sảnh nhỏ: “Mọi người đang chơi gì đấy? Cho tôi chơi chung được không?”
“Được chứ! Cậu Hạng muốn chơi, sao lại không được?” Đám đông nhiệt tình chào hỏi hắn, nhường ra một chỗ trống.
Hạng Vãng đương nhiên không có ý định chơi bời, hắn đến đây là để dò hỏi tin tức cho Từ Tán.
Hắn vừa chơi vừa tám chuyện, tìm cách kéo chủ đề chuyển sang hướng của Vương Khắc Cửu.
Một người có biệt danh là Hươu Mập chia sẻ những tin tức mà gã biết cho mọi người: “Anh ta nhập quốc tịch nước ngoài rồi, đổi luôn cả tên, bây giờ thành Vương Đình.”
“Ôi chà, thay hình đổi dạng cơ à, anh ta cũng có bị truy nã không, cần gì phải làm thế?”
“Chắc là sợ từ cái ngày gia đình gặp chuyện chứ gì.”
Lúc nhà họ Vương xảy ra chuyện, cả gia đình cứ thần hồn nát thần tính như sắp bị bắt hết cả ổ.
Nhưng sau đó lại chẳng sao cả, ít ra là người thì không sao, còn tiền thì chắc chắn tổn thất không ít rồi, chỉ có thể nhìn thoáng ra thôi.
“Trải nghiệm của anh ta phong phú đấy chứ, đủ cho chém gió cả đời rồi.
Có ai quen với anh ta không? Gọi tới đây chơi đi.” Hạng Vãng cố ý không hỏi bây giờ Vương Đình đang ở đâu, để tránh người khác thấy hắn có vẻ quá chú ý đến người kia.
“Để tôi hỏi xem.” Người tiếp lời vẫn là Hươu Mập.
Hạng Vãng hỏi thăm được rồi thì tìm cơ hội để rút lui.
Trước khi đi, hắn đã chia hết tiền thắng được trong trò chơi cho nhóm người chơi cùng, chính xác hơn là nhân viên câu lạc bộ phụ trách chơi cùng với khách, trong đó bao gồm cả Chu Vĩnh Dật.
Hết giờ làm, Chu Vĩnh Dật đếm lại số tiền thu được trong hôm nay, phải đến hơn tệ.
Tạ Khai Ngôn thấy Chu Vĩnh Dật thong thả đếm tiền, lại nhìn cậu ta gấp đôi tiền lại nhét vào trong túi.
Cái túi quần bị đẩy lên, trông căng đầy.
“Cái này là tiền boa à? Mỗi lần đều được nhiều như vậy sao?”
Tạ Khai Ngôn nhớ lại cảnh lần đầu tiên theo Chu Vĩnh Dật đến câu lạc bộ, hình như được nhiều như thế nhưng lại không dám chắc, vì khi ấy cậu ta bị sự sang trọng của nơi này làm cho choáng váng nên không nhìn đến ai khác.
Hơn nữa, Chu Vĩnh Dật cũng không đếm tiền ngay trước mắt cậu ta.
“Hôm nay không tính là nhiều.
Có lần họ còn chơi rải tiền nữa ấy.
Bởi vì bọn họ cảm thấy cảnh chúng ta chổng mông nhặt tiền rất buồn cười.” Chu Vĩnh Dật nhún vai nói tiếp: “Mình thấy chẳng sao cả, chỉ cần có tiền thì ngày ngày chổng mông cho họ xem cũng được.”
“Đúng vậy.” Tạ Khai Ngôn phụ họa: “Mình cũng muốn nhặt.”
–
Biệt Thự Trường Kiều do bốn tòa nhà hợp thành, nhà xây giữa vườn hoa.
Diện tích vườn hoa phải lớn gấp năm lần căn biệt thự, cây cối um tùm thành rừng, thảm cỏ đầy sức sống, không khí trong lành, khung cảnh tao nhã và yên bình.
Từ Tán muốn biết mình có chọn đúng nơi hay không, nhưng anh không hỏi thẳng mà lại nói: “Cậu biết Sơn Thủy Điền Viên ở dưới chân núi Phúc Vân không?”
Lam Thiên Nhiên gật đầu.
“So với nơi này thì sao?”
“Đều được, mỗi cái có thế mạnh riêng.
Trước kia thỉnh thoảng lại đến Sơn Thủy Điền Viên nghỉ vài ngày.” Lam Thiên Nhiên nói trước kia là chỉ ba năm trước, sau đó thì anh ra nước ngoài rồi vẫn chưa từng trở về.
Từ Tán cười nói: “Thỉnh thoảng tôi cũng đến núi Phúc Vân ở vài ngày, nhưng tôi đến chùa Phúc Vân trên núi kìa.”
Lam Thiên Nhiên nhìn lại anh: “Cậu tin Phật?”
Từ Tán lắc đầu: “Chỉ muốn tĩnh tâm thôi.”
“Có hiệu quả không?”
“Chút chút.
Còn cậu, khi thấy phiền lòng thì làm sao?”
“Chạy bộ.”
“Rất lành mạnh đấy.”
“Tôi chạy đến khi nào ngất xỉu.”
“…À.”
Hai người đi vào nhà ăn, ngồi xuống tại vị trí ngay cạnh cửa sổ.
“Cậu đánh giá cao công ty chúng tôi không? Hay nói đúng hơn là cậu có đánh giá cao hạng mục thu mua này không?” Từ Tán hỏi bằng giọng đùa giỡn.
“Tôi đánh giá cao công ty của cậu, nhưng không coi trọng lần thu mua này.”
“Hả?” Vậy không phải là mâu thuẫn à.
Lam Thiên Nhiên giải thích: “Cậu không thiếu tiền, cũng không vội kiếm tiền, nên cậu không cần phải bán công ty ngay.
Mà nếu như vậy, càng về sau đàm phán càng khó.”
Từ Tán ngạc nhiên, cười hỏi: “Tại sao lại nói tôi không vội kiếm tiền?”
“Vì cậu có tiền, dưới tên cậu có rất nhiều tài sản.”
“Các cậu điều tra tôi à?” Nét vui cười trong giọng điệu của Từ Tán biến mất.
“Chắc chắn là có điều tra.
Nhưng mà trước kia tôi đã biết cậu không thiếu tiền.”
“Hả?”
“Mấy năm nay tôi làm việc trong công ty tài chính ở nước ngoài, năm kia tôi đi công tác ở Nhã Châu, tham gia một hội nghị sáng tạo khoa học kỹ thuật.
Tôi đã chú ý đến một số công ty phát triển khá tốt, muốn hợp tác với họ nên trao đổi sâu thêm, kết quả phát hiện ra họ có cùng một nhà đầu tư.”
Từ Tán cười: “Tình cờ vậy à.”
Sau khi nghỉ học, Từ Tán rời khỏi Minh để đến Nhã Châu.
Ban đầu anh chỉ có hai bàn tay trắng, vừa cần ăn vừa phải trả nợ, nên cần tìm một công việc có thể kiếm tiền nhanh, mà đúng lúc anh lại am hiểu một thứ công nghệ cao: mạng internet.
Thế là anh bị kéo đi làm nghề vớt tiền.
Khi ấy anh còn quá trẻ, vừa trải qua nhiều cú sốc rất lớn, hoàn toàn đánh mất niềm tin vào cuộc sống, thậm chí là ôm lòng căm hận với thế giới, cảm thấy sống thế nào cũng được, thế là không hề vùng vẫy mà chìm xuống tận đáy thùng nhuộm xã hội.
Anh từng làm trang web ăn cắp bản quyền, tổ chức tiến hành giao dịch giả để lừa người mua hàng, thậm chí làm đủ loại tư vấn qua mạng.
Có một lần suýt nữa thì anh bị người ta gạt sang khu vực Trung Á buôn mỏ dầu, là một đơn hàng trị giá đến vài trăm triệu tệ.
Chuyến làm ăn này không thành cũng là chuyện may mắn, chứ nếu chờ vài năm sau người ta phát hiện chất lượng mỏ dầu quá kém, cho người đến trùm bao bố đánh anh một trận là còn nhẹ, có khi còn bị băm ra cho chó ăn không chừng.
Trong mấy năm đó, khi kiếm bộn nhất, tiền cứ như nước trong vòi chảy vào túi Từ Tán, tưởng chừng như mãi mãi không bao giờ dừng.
Rất nhiều người cùng nghề cứ thế mở nước chảy, không nỡ tắt đi, cuối cùng tự dìm chết bản thân.
Hôm nay Từ Tán còn nguyên vẹn ngồi ở đây, cái chính là vì anh may mắn biết thu tay lại sớm, sau đó là do anh can đảm như lại thận trọng, phán đoán chính xác được mối nào có thể nhận, mối nào là đường chết, có thể chọc vào ai và phải tránh xa ai.
Ví dụ như Hạng Vãng, hắn cũng từng là khách hàng của anh, nhưng khi nói chuyện anh phát hiện ra trong gia đình có người theo chính trị, thế là quyết đoán từ bỏ việc vặt lông con dê này.
Về phương diện đầu tư cũng đáng nói.
Thật ra lúc trước Từ Tán bỏ tiền đầu tư cho khá nhiều công ty nhỏ ở Nhã Châu, nhưng thương trường như chiến trường, số lượng còn sót lại không nhiều, mà phát triển lớn mạnh thì chỉ có ba cái.
Ba công ty này đều phát triển tốt, trong đó có một cái đang chuẩn bị lên sàn chứng khoán Mỹ.
Nếu không có gì bất ngờ, sau khi lên sàn thành công, giá trị nó đem về cho Từ Tán quả thật đáng mừng.
“Cậu đi công tác ở Nhã Châu năm trước? Đáng tiếc là khi ấy tôi về Minh mất rồi.
Mấy năm nay cậu ở nước ngoài thế nào?” Từ Tán hỏi.
Lam Thiên Nhiên bán công ty rồi xuất ngoại là vào khoảng ba năm rưỡi trước, còn công ty hiện giờ của Từ Tán thành lập chưa đầy ba năm.
Hai người đến rồi đi chỉ cách nhau khoảng - tháng, cho nên không có cơ hội gặp gỡ.
Cho đến bây giờ.
Lam Thiên Nhiên hơi do dự.
Từ Tán còn tưởng anh lại hỏi “Cụ thể cậu muốn hỏi tôi phương diện nào”, nhưng không, lần này anh trả lời luôn: “Cũng tạm được.”
Sau đó thì hết.
Từ Tán cười hỏi: “Cậu nói chuyện với người khác cũng thế này à?”
Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Tôi chuẩn bị sẵn một bộ câu hỏi cố định.”
Từ Tán: “…” Nghe ý của người này, hình như là anh đang được hưởng đãi ngộ đặc biệt?
Từ Tán nhìn vào mắt Lam Thiên Nhiên, nhưng không thấy gì khác.
Quả nhiên là ảo giác nhỉ.
Lam Thiên Nhiên thời niên thiếu không giỏi giao tiếp với người khác, luôn im lặng như một dòng nước, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi nên thỉnh thoảng vẫn thấy được những gợn sóng lăn tăn.
Còn bây giờ thì khác rồi, trông anh như một mặt hồ phẳng lặng, bề mặt không thấy một chút sóng nào, nhưng không ai biết dưới đáy có dòng chảy ngầm nào không.
“Nếu cậu không coi trọng lần thu mua này, vậy sao cậu phải tham gia vào chứ?” Từ Tán dời đề tài về câu chuyện chính.
“Vừa rồi tôi đã nói, tôi đánh giá cao công ty của cậu.
Nó có tiềm lực phát triển rất lớn, còn Hằng Thịnh thì có tiền và tài nguyên, có thể hỗ trợ các cậu phát triển tốt hơn.”
Ý nghĩa của câu này là: Thu mua không thành thì có thể bàn về việc đầu tư.
Từ Tán cười hỏi: “Ý cậu là, cậu có thể giúp chúng tôi tìm thấy phương thức kinh doanh thích hợp nhất?”
Lần trước khi Lam Thiên Nhiên đưa anh về đã nói đến vấn đề này, thì ra tất cả là để làm nền cho ngày hôm nay.
“Đúng vậy.” Lam Thiên Nhiên đáp: “Dưới trướng Hằng Thịnh có đủ nền tảng như video, mua sắm, trò chơi, tất cả đều là tài nguyên mà các cậu cần.
Trong nước, ứng dụng tương tự như Khách Bộ Hành có rất nhiều, nhưng không cái nào phát triển được, nguyên nhân sâu xa cũng là vì thiếu tài nguyên thôi.”
Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên: “Cậu không giống với trước kia.”
Lam Thiên Nhiên khựng lại, không hiểu ý người kia là gì.
Từ Tán cười nói tiếp: “Bây giờ cậu biết cách trả giá rồi.”
Lam Thiên Nhiên vừa nói “ứng dụng tương tự như Khách Bộ Hành có rất nhiều”, đây là chiến lược “ép giá”.
Từ Tán nhắc lại chuyện xưa: “Lúc chúng ta đi học môn ngoại khóa hồi cấp ba, phải điều tra vật giá, cần tự mình ra chợ mua hàng, cậu hoàn toàn không biết gì cả, người ta đòi bao nhiêu là cậu đưa bấy nhiêu.”
Lam Thiên Nhiên nghe vậy thì khẽ cười.
Anh dời mắt nhìn lên không trung, nhớ lại: “Đó là một hoạt động trong học kỳ của lớp .”
–
Đó là một ngày nắng rực rỡ.
Học sinh trong lớp vui như được nghỉ học, mọi người được chia thành vài tổ lớn, rồi lại chia tiếp thành tổ nhỏ.
Tất cả đều rất hào hứng đi thực hiện nhiệm vụ.
Lam Thiên Nhiên bị bỏ lại, một mình cầm danh sách đi vào chợ mua hàng.
Từ Tán đi ngang qua: “Cậu mua sai rồi.”
“Hử?”
Từ Tán chỉ cho Lam Thiên Nhiên xem: “Đi đổi đi.”
“À.” Lam Thiên Nhiên đáp lời, nhưng lại bất động.
Từ Tán nghi ngờ cậu ta không thể mở miệng nói với chủ sạp là muốn trả hàng, bèn bảo: “Đi thôi, chúng ta cùng đi.”
Lam Thiên Nhiên do dự: “Chúng ta không cùng tổ.”
“Vậy thì có sao?”
“Ừ.”
Có Từ Tán, mọi việc trở nên thật dễ dàng, cũng thật sự là thú vị hơn.
–
Bây giờ nghĩ lại, anh vẫn thấy thoải mái.
Từ Tán cười nói tiếp: “Thời gian trôi thật nhanh.”
Anh nhắc lại chuyện quá khứ thật ra là để cắt ngang tiết tấu của Lam Thiên Nhiên.
Mục đích đã đạt được, anh bèn đổi hướng, giành lấy quyền chủ động trong cuộc trò chuyện: “Trong mỗi ngành nghề đều có vô số người cạnh tranh, ứng dụng cùng loại không chỉ có chúng tôi biết làm, nhưng chúng tôi lại có thể làm tốt nhất về mọi phương diện.
Trước các cậu, đã có không ít người từng liên hệ với chúng tôi.”
Đến đây, anh lại nhắc thêm tình hình của Hằng Thịnh: “Hằng Thịnh đúng là rất lớn, nhưng thời đại đang phát triển, mỗi ngày đều có sản phẩm mới ra đời, các cậu muốn duy trì địa vị như ngày hôm nay thì phải không ngừng tiếp nhận sự vật mới, liên tục hoàn thiện chuỗi giá trị.”
Lam Thiên Nhiên khẽ gật đầu: “Bây giờ là xã hội của internet, chỉ có rộng mở và cùng tồn tại, hợp tác bình đẳng thì mới tạo ra một hệ sinh thái thương mại có sức cạnh tranh.
Chúng tôi rất hoan nghênh sự gia nhập của các cậu.”
Từ Tán cười, nói thì dễ nghe đấy, nhưng thực tế thì sao?
“Là hệ sinh thái thương mại của các cậu.
Công ty cậu muốn biến chúng tôi thành đinh ốc.”
“Không, bất cứ bộ phận nào trong hệ sinh thái đều vô cùng quan trọng.
Nếu hai bên chúng ta hợp tác, thì sẽ đạt đến thế cục cùng thắng.”
Phong cách đàm phán của Lam Thiên Nhiên rất vững vàng, với thái độ ung dung của người đã quen nắm đại cục trong tay.
So ra thì phong cách của Từ Tán lại rất linh hoạt, hoặc có thể nói rằng anh thích tạo ra bất ngờ, như vừa rồi bất chợt nhắc đến chuyện thời cấp ba, hoặc bây giờ anh bỗng nhiên nâng ly lên, giơ ra trước chạm vào ly của Lam Thiên Nhiên: “Nói rất hay.”
Lam Thiên Nhiên không có sở trường xử lý cách tương tác này, tức là anh đã bị Từ Tán làm loạn tiết tấu.
Anh do dự trong chốc lát rồi cầm ly lên uống.
Hai người nói qua nói lại, tuy lập trường bất đồng nhưng không ai đi quá giới hạn, không tranh cãi quá mức, thế nên cuộc trò chuyện rất vui vẻ.
Hoặc có thể nói đây là một cuộc đàm phán thành công cho cả hai bên.
–
Sắp đến thi cuối kỳ, Tạ Khai Ngôn bận ôn bài nên gần đây luôn ở trường.
Từ Tán cũng bận rộn với công việc.
Anh đã thảo luận với La Tiểu Duệ, thống nhất rằng có thể chấp nhận cho Hằng Thịnh đầu tư.
Có nguồn tài nguyên do Hằng Thịnh cung cấp, họ sẽ như hổ thêm cánh, phát triển nhanh hơn, tốt hơn.
Đương nhiên, trước khi nhìn thấy kế hoạch đầu tư cụ thể và ký hợp đồng chính thức, mọi chuyện vẫn còn nhiều biến số.
Buổi tối, Từ Tán ra ban công uống rượu ngắm cảnh đêm.
Hạng Vãng gọi điện thoại đến: “Lão Vương đến rồi.”
“Hử?”
“Chính là Vương Khắc Cửu ấy, bây giờ hắn đổi tên thành Vương Đình rồi…”
Từ Tán nghiêm mặt, nhanh chóng vào trong nhà, đóng chặt cửa ban công.
Đầu kia nói: “Hắn về nước rồi, đang ở Gypsophila này.”
Từ Tán đi vòng quanh: “Biết tại sao hắn về nước không?”
“Về chơi, ở nước ngoài chán chết, chỉ có chỗ của chúng ta mới vui.”
“Còn nhà hắn? Có định về nước phát triển không?”
Nhà họ Vương đúng là con rết trăm chân, bốn năm trước tuy tổn thất rất lớn, nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn tan rã.
“Đang trong giai đoạn thăm dò nhỉ, dù sao thì bây giờ người ta cũng là công ty nước ngoài, nếu thử không thành thì chạy cũng dễ mà.”
Quả nhiên là định gầy dựng lại cơ nghiệp trong nước.
Kết thúc cuộc gọi, Từ Tán nằm xuống sô pha, hai mắt vô thần.
Anh nhớ lại chuyện xưa để phân tích, suy nghĩ xem rốt cuộc thì có khâu nào sai lầm dẫn đến cục diện hôm nay.
Đương nhiên, không phải là vừa gặp Vương Khắc Cửu, tức Vương Đình bây giờ, anh đã cầm chai rượu lên đập vỡ đầu gã.
Trước cái ngày anh suýt nữa thì nóng giận giết người đó, anh đã quen biết gã vài năm rồi.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau là thời cấp ba, Từ Tán lớp , Vương Đình lớp .
Trường của họ là một trường tốt, Từ Tán thi đậu vào, còn Vương Đình thì bỏ tiền ra để vào.
Khi ấy, gã chủ động bắt chuyện với Từ Tán, anh đã đáp lại nhưng thái độ không tốt lắm.
Thế là hai bên kết thù từ đấy.
Vương Đình chú ý đến Từ Tán cũng là vì gương mặt của anh.
Gã là người đồng tính, cho nên cứ gặp cậu trai nào đẹp là sẽ tìm đến làm quen.
Thật ra khi đó Vương Đình cũng chưa làm gì cả, nhưng ánh mắt của gã làm Từ Tán khó chịu, thế nên không thèm nể mặt gã.
Vương Đình xuất hiện tại lớp của họ có lẽ là vì tìm Lam Thiên Nhiên.
Hai người này là họ hàng, tuy cách xa nhưng có thể tưởng tượng được rằng người nhà Vương Đình hẳn đã bảo gã phải chăm sóc cho Lam Thiên Nhiên.
Thế là truy đến nguồn gốc, dường như nó đã trở thành “lỗi” của Lam Thiên Nhiên.
Nhưng đương nhiên không phải thế.
Lam Thiên Nhiên chỉ là một con ốc vô hại, còn Vương Đình mới là khối u nhọt tỏa ra khí độc mọi lúc mọi nơi.
Bản tính của Từ Tán lại là một loại vật liệu dễ cháy.
Phân tích đến đây, di động của Từ Tán reo vang.
Chuông kêu vài hồi ngắt quãng, là tin nhắn mới của Hạng Vãng gửi.
Anh mở ra xem thì thấy vài video, Hạng Vãng khoe đây là thành qua quay lén của hắn.
Từ Tán bấm mở một video, hình ảnh hiện ra làm anh sững sờ.
Trên màn hình, một nhóm người đang tụ tập, nhìn không gian sang trọng đó thì hẳn là tại Gypsophila.
Vương Đình ngồi ngay chính giữa, còn Tạ Khai Ngôn ngồi bên trái của gã.
Đầu óc Từ Tán vận hành nhanh chóng: Hai người họ có quan hệ gì? Họ quen nhau như thế nào?
Đủ mọi suy nghĩ vụt qua trong đầu Từ Tán cứ như cả bầy chim di cư cùng cất cánh một loạt, che hết cả bầu trời, trong đó chẳng thiếu thuyết âm mưu: Tạ Khai Ngôn có thể là do Vương Đình sắp xếp bên cạnh anh.
Từ Tán chỉnh âm lượng của điện thoại lên mức cao nhất.
Anh nghe thấy tiếng Tạ Khai Ngôn nói: “…Giữa chúng em không có lãng mạn hay cảm xúc mãnh liệt nào cả, chỉ là sống chung vậy thôi.”
“Đang nói mình à?” Từ Tán lầm bầm tự hỏi, đồng thời bấm cho video chạy lại..