Tất nhiên Lam Thiên Nhiên không đi trả tiền mua túi gì cả, đó là do Từ Tán bịa ra thôi. Anh đi gặp Vương Đình.
Địa điểm hẹn gặp là ở một khách sạn, Lam Thiên Nhiên đoán là hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Nhưng khi đến nơi anh mới biết ở đây đang có một bữa tiệc chủ đề là Vua bài bạc. Vương Đình đúng là biết lên kế hoạch, chơi bời và “công việc” đều không bỏ lỡ.
Đi xuyên qua đám đông náo nhiệt, Lam Thiên Nhiên tìm được Vương Đình ở một bàn cược.
“Chờ tôi chơi xong ván này đã.” Mắt Vương Đình nhìn chằm chằm lên bàn, không nỡ rời ra chỉ một giây. Lát sau, gã thua trắng, bèn mắng: “Mẹ kiếp, hôm nay xui vãi.”
Sau đó gã nhìn lên Lam Thiên Nhiên: “Cậu chơi không? Tôi nhớ cậu giỏi cái này lắm mà, di truyền năng khiếu bài bạc của ba cậu.”
“Không chơi.” Lam Thiên Nhiên từ chối.
“Sao cậu chán quá vậy.” Vương Đình không vui vẻ lắm, ném xèng đi rồi rời khỏi bàn: “Tìm tôi có chuyện gì? Tôi không có gây chuyện mà.”
Lam Thiên Nhiên: “Đến thăm anh.”
“Đến giám sát tôi chứ gì? Đừng nói là mẹ tôi kêu cậu đến đấy?” Vương Đình oán trách: “Bà già nhiều chuyện quá.”
Lam Thiên Nhiên: “Bà ấy chỉ quan tâm đến anh, anh gọi điện về nhiều hơn là được.”
Vương Đình tỏ ra chán ghét: “Không muốn, bà già cằn nhằn mãi, nếu giống với mẹ cậu thì tốt rồi, tự lo chơi phần mình không được sao? Xen vào chuyện quả tôi làm gì!”
Hai người đến bên quầy bar, Vương Đình gõ lên mặt quần, yêu cầu bartender làm hai ly rượu. Bartender ngẩng lên, là một chàng đẹp trai, thì là ánh mắt của Vương Đình cứ như bị nam châm hút về phía ấy, dính chặt không rời.
Lam Thiên Nhiên: “Anh có dự định gì? Ngày nào cũng chơi thế này, ba anh không có ý kiến à?”
“…Tôi không choi bao lâu nữa.” Vương Đình khá sợ cha mình, cố gắng kéo linh hồn vừa bị bartender hút mất trở về được một nửa: “Cậu đừng có đi mách.”
Lam Thiên Nhiên: “Ông ta không hỏi, tôi sẽ không chủ động nói.”
“Cậu đúng là…” Vương Đình ủ rũ sụp người xuống.
Lam Thiên Nhiên: “Từ sau khi về nước, anh có bảo Tôn Triết làm việc gì cho mình không?”
Vương Đình nhìn lên: “Làm chuyện gì? Tôi không làm gì hết, cậu đừng đổ oan cho tôi!”
“Tôi nhớ trước kia anh đi đến đâu, Tôn Triết theo đến đó.”
Vương Đình gật đầu: “Nó đúng là trung thành, nhưng bây giờ cũng lên chức Phó tổng rồi, không thể cứ đi theo tôi mãi được, nên tôi chỉ bảo nó tìm cho tôi hai vệ sĩ thôi.”
“Hở? Loại vệ sĩ nào? Bọn họ có đây không?” Lam Thiên Nhiên nhìn quanh.
“Bên kia kìa, hai người bên trái ấy.” Vương Đình ra hiệu về phía khu vực nghỉ ngơi.
Lam Thiên Nhiên nhìn sang: “Hai người mặc áo ngắn tay màu đen?”
“Ừ, đúng rồi.”
Bartender đặt một ly rượu đã pha xong ở trước mặt Lam Thiên Nhiên, đồng thời mỉm cười với anh.
“Cảm ơn.” Lam Thiên Nhiên đẩy rượu sang cho Vương Đình: “Anh uống trước đi.”
Vương Đình cầm ly rượu, nâng lên với bartender: “Vô ích thôi, cậu liếc mắt đưa tình với một thằng mù đấy.”
Lam Thiên Nhiên nghe xong vẫn hiểu, nhưng anh không có phản ứng gì, vừa mặc kệ Vương Đình vừa không nhìn sang bartender, “mù” có thể giảm bớt nhiều phiền toái trong quan hệ nhân sinh. Lúc này, xa xa vọng lại tiếng ồn ào, Lam Thiên Nhiên nhìn sang thì thấy được Khổng Hi Thần.
Anh thắc mắc: “Tại sao cậu ta lại đến đây?”
Vương Đình vưn dài cổ ra ngóng: “Ai đến?”
Bartender đáp: “Khổng Hi Thần, một ca sĩ. Cậu ta đến đây cũng không lạ, tôi còn từng tiếp những vị khách ở hàng siêu sao rồi.” Câu nói này là dành cho Lam Thiên Nhiên.
“Ngôi sao à, tôi phải đi xem thử.” Vương Đình không biết Khổng Hi Thần, nhưng thân phận ngôi sao của cậu ta có sức hút tự nhiên khiến gã muốn đi hóng hớt. Còn chuyện từ năm trước thì gã đã quên mất từ lâu, số người gã ngủ cùng nhiều không đếm xuể, làm sao nhớ được tất cả chứ.
Vương Đình chạy đi mất, Lam Thiên Nhiên vẫn ngồi ở quầy bar.
Bartender lại đưa thêm một ly rượu: “Nếm thử đi, xem có thích không.”
“Cảm ơn.”
Lam Thiên Nhiên cúi xuống nhìn cái ly, rượu màu đỏ rất đẹp bao phủ lấy vài viên đá trong veo, trên mép ly gắn thêm vỏ cam cong cong, là một ly cocktail đẹp mắt.
Chẳng biết Từ Tán có thích không nhỉ. Anh không muốn chuốc say Từ Tán, chỉ cảm thấy người kia uống rượu xong sẽ hơi mơ màng, giúp anh cảm thấy thả lỏng hơn. Lần sau Từ Tán đến nhà, anh có thể thử.
Nghĩ vậy, Lam Thiên Nhiên đứng dậy rời khỏi quầy bar.
Bartender câm nín nhìn theo bóng lưng anh, vị khách này thật lạnh lùng, từ khi đến đây chỉ nói mỗi hai câu cảm ơn, một giọt rượu cũng không uống, một nụ cười cũng không ban phát.
–
Trên đường về công ty, Lam Thiên Nhiên nắm di động trong tay, nhìn ra ngoài cửa. Khoảng một phút sau, cuối cùng anh cũng bấm gọi một số.
“Ba.” Anh gọi người ở đầu kia như vậy.
Lam Yến đáp: “Chờ ba chơi xong ván này.”
Lam Yến và Vương Đình cũng đang ở trên bàn cược. Vương Đình chỉ thỉnh thoảng mới chơi, còn ông Sáu nhà họ Lam thì đóng đô trong sòng bạc trường kỳ. Bản thân Lam Yến có một sòng bài trên thuyền, mỗi năm ở trên chiếc du thuyền đó đến một nửa thời gian.
Năm phút sau, Lam Yến mới lên tiếng: “Thiên Nhiên, sao hôm nay lại gọi cho ba?”
Lam Thiên Nhiên chỉ gọi cho ông ta một lần mỗi năm, chính là để chúc tết vào ngày mùng , ngoài ra chỉ gửi tin nhắn một vài lần, như vào Đoan Ngọ, Trung Thu và ngày sinh nhật của ông ta. Mà Lam Yến còn nghi là do trợ lý thay mặt gửi.
Lam Thiên Nhiên: “Ba, ba có quen Quách Tín không? Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tín An Thành trước kia.”
Lam Yến: “Có quen, lần trước có lên thuyền của ba một lần, nhưng không chơi gì nhiều, lên là để xã giao với người khác thôi.”
Lam Thiên Nhiên: “Có thể giới thiệu cho con không?”
Lam Yến: “Chờ khi nào ông ta lên thuyền, ba báo cho con?”
Nếu không làm gì cả mà chỉ ngồi chờ người ta tự lên, thì không biết đến ngày tháng năm nào. Nhưng Lam Yến là như vậy, không mấy để tâm đến con trai mình. Cũng không phải ông ta cố ý làm thế, mà là bản tính lâu nay như vậy.
Lam Thiên Nhiên cũng không yêu cầu ông ta phải chuyên tâm, chỉ nói: “Được, cảm ơn.”
Anh chưa bao giờ trông mong cha mình sẽ làm gì đó cho anh. Nếu cho thì anh nhận, không cho thì anh cũng chẳng đòi. Thật ra anh có thể gặp Quách Tín thông qua những con đường khác, nhưng vì không phải muốn bàn chuyện làm ăn với ông ta, nên cố gắng tìm gặp cũng vô nghĩa. Hoặc cũng có những cách tránh việc làm ăn, đơn thuần để kết giao với người ta, nhưng Lam Thiên Nhiên không có sở trường này.
Thôi thì cứ hẹn trước ở chỗ cha anh cũng được.
Bên phía Lam Yến, sau cuộc gọi, cô gái gợi cảm ngồi bên cạnh hỏi ông ta: “Ông Sáu, vừa rồi là ai vậy? Có mặt mũi để ông phải nghe điện thoại ngay trên bàn cược.”
“Ghen à?” Lam Yến cười: “Đó là con trai tôi.”
“À, thì ra là cậu Lam.”
“Nó không chỉ có thể làm cho tôi phải nghe điện thoại trên bàn cược, là còn có thể làm ông nội nó phải bắt máy ngay trên giường bệnh.” Lam Yến khoe khoang đầy kiêu ngạo: “Bây giờ nhà họ Lam chỉ có con trai tôi là giỏi nhất, ai cũng phải nể mặt nó.”
Cô gái kia che miệng cười: “Ông Sáu thật có phúc, sinh được đứa con giỏi như vậy.”
“Ừ.” Lam Yến vừa cười vừa nâng ly, nhưng miệng thì còn phải làm việc khác, tất nhiên là không cần phải tả lại.
Lam Thiên Nhiên là con trai ruột của ông ta, nhưng lại không thân thiết với người cha này. Quan hệ giữa ông ta và mấy đứa cháu trong nhà tốt hơn nhiều. Chỉ cần tặng quà là sẽ nhận được những cái ôm cái hôn của đám cháu chắt, nhưng với con trai, dù ông ta có tặng quà nhiều gấp mười, phản ứng nhận được cũng chỉ là một tiếng cảm ơn, mà còn không khuyến mãi thêm nụ cười.
–
Trưa ngày hôm đó, Từ Tán đang bận rộn trong công ty thì di động đột nhiên báo cuộc gọi của Lưu Kim. Anh rất bất ngờ, quay lại văn phòng của mình rồi đóng cửa lại, sau đó mới nghe máy: “Anh Lưu?”
“Mấy hôm nay có nhiều người đến hỏi anh về cậu.” Lưu Kim nói.
“Ai? Hỏi em cái gì?” Từ Tán hỏi lại.
Lưu Kim nói ra vài cái tên, đều là những người có tiếng trong giới doanh nhân, không đến mức bất cứ ai cũng từng nghe quan, nhưng nếu lên mạng tìm thì vẫn có thể thấy được tin tức về họ.
“Hỏi đủ thứ, có vẻ rất hứng thú với cậu.”
Từ Tán nhíu mày: “Không quen bọn họ. Những người này nếu tò mò thì sẽ đến thẳng công ty tìm em. Anh nói sao?”
“Anh nói chỉ quen cậu thôi, không thân.” Lưu Kim cười ha ha.
Từ Tán cũng cười: “Đúng vậy, chúng ta chỉ quen nhau, mà người quen em thì rất nhiều, sao bọn họ lại tìm anh để dò hỏi chuyện của em chứ?”
“Anh thấy…” Lưu Kim bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Bọn họ muốn biết cậu có cổ phần trong Tụ Hâm hay không.”
“Nghĩa là sao? Bọn họ hỏi anh chuyện em có âm thầm đầu tư không à?”
Nếu đầu tư công khai thì có thể điều tra dễ dàng, không cần đi hỏi Lưu Kim.
“Chính xác.” Lưu Kim đáp: “Bọn người đó muốn biết nguồn vốn ban đầu của Tụ Hâm, muốn biết lúc ấy cậu có cho anh mượn tiền không.”
Từ Tán đi loanh quanh trong văn phòng, hỏi: “Anh nói thế nào?”
“Anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận gì, còn bọn họ muốn hiểu thế nào thì anh không biết đâu.”
“Ừ.”
“Có chuyện gì?” Lưu Kim hỏi: “Mấy người này hỏi chuyện cậu là muốn gì đây?”
“Không biết, em điều tra thử xem đã.”
Suy nghĩ đầu tiên của Từ Tán là nhà họ Vương đang giở trò quỷ. Nhưng người nhà này từ sau khi ra nước ngoài đã không còn bao nhiêu sức ảnh hưởng ở trong nước nữa, có khả năng không thể tùy ý sai khiến đám doanh nhân kia.
“Cần anh làm gì không?” Lưu Kim hỏi.
“Em nghĩ đã, nếu cầu sẽ tìm anh, cảm ơn.”
Lưu Kim cười đáp: “Anh em từng chung hoạn nạn, chuyện nhỏ nhặt này có gì đâu.”
Từ Tán cũng cười: “Anh em ruột thì cũng phải cảm ơn.”
Nói chuyện với Lưu Kim xong, Từ Tán nhắn tin cho Triệu Hồng: Chiều nay anh có ở văn phòng không? Tôi ghé sang.
Triệu Hồng: Chiều nay có khách hàng. Trưa ăn cơm?
Từ Tán: Cơm trưa tôi có hẹn. Mấy giờ chiều anh rảnh?
Triệu Hồng: Trước giờ.
Từ Tán: Được, tôi sẽ qua ngay.
–
Ăn cơm trưa xong, Từ Tán đến văn phòng luật sư của Triệu Hồng.
Vừa bước vào, anh đã thấy Hạng Vãng đang ở đó. Hắn vẫn ngồi ở vị trí đối diện với Triệu Hồng, nhưng đã không còn làm bộ làm tịch đọc sách pháp luật nữa, mà đang ăn một miếng bánh kem bảy sắc cầu vồng.
“Sao cậu lại ở đây?” Từ Tán vừa hỏi vừa nhìn lên Triệu Hồng. Anh không muốn nghe Hạng Vãng nói, mà muốn nghe Triệu Hồng giải thích.
Hạng Vãng đáp: “Bây giờ em là khách hàng đấy nhé.”
Triệu Hồng vừa đẩy kính vừa gật đầu.
Từ Tán ngồi xuống sô pha, nói với Triệu Hồng: “Thu phí cao một chút, đổi sang văn phòng tốt hơn, căn này hơi nhỏ ngồi không thoải mái.”
Hạng Vãng: “Em cũng bảo đổi văn phòng, mà anh ta không chịu.”
Từ Tán thấy cái nạng ở cạnh tủ hồ sơ, bèn hỏi: “Lão Triệu, chân anh sao rồi? Khỏi hẳn chưa?”
“Cơ bản là khỏe rồi.” Triệu Hồng đáp.
Bị thương gân cốt ít nhất cũng phải mất trăm ngày mới lành, mà anh ta bị nghiêm trọng hơn Lam Thiên Nhiên nhiều. Mày trên chân Lam Thiên Nhiên vẫn chưa còn chưa rơi ra hết.
“Còn chưa khỏe hẳn, bây giờ không đau nữa, mà bắt đầu ngứa rồi.” Hạng Vãng cười xấu xa: “Vừa rồi lúc anh chưa đến, anh ta còn đang gãi chân đấy.”
Từ Tán nhìn xuống chân Triệu Hồng.
Triệu Hồng: “…”
Từ Tán: “Ngứa là biểu hiện của việc sắp lành, mạch máu bị tổn thương đang, các mô đang sinh sôi.”
“Tôi biết.” Triệu Hồng cười khổ: “Nhưng khó chịu, cứ như có kiến bò trong da thịt.”
“Dùng nước nóng ngâm chân có thể giảm bớt triệu chứng ngứa.” Về mặt này, Từ Tán có thể xem là nửa chuyên gia.
“Được, để về nhà tôi thử xem.”
Từ Tán gật đầu, bắt đầu nói đến công việc: “Hôm nay tôi đến là vì vừa nhận được tin, có người đến Nhã Châu điều tra tôi, không biết có ý đồ gì.”
“Ai đó? Thật là to gan, dám chạy đến Nhã Châu kiếm chuyện hả.” Hạng Vãng đá chân bàn cho ghế xoay lại. Hắn duỗi chân ra, sau đó gác chữ ngũ một cái rất kiêu căng: “Vẫn là cái thằng Tôn Triết đó? Hay là Vương Đình?”
Hạng Vãng là người Nhã Châu, gốc nhà hắn rất lớn, nên đã xem nơi đó là địa bàn của mình.
Triệu Hồng ngạc nhiên nhìn Hạng Vãng, hành động “lưu manh” bất ngờ của hắn làm anh giật mình.
Từ Tán nói: “Không biết.”
“Chuyện gì thế?” Triệu Hồng không nhìn Hạng Vãng nữa, tập trung về phía Từ Tán: “Rốt cuộc thì cậu đã đắc tội bao nhiêu người vậy?”
Từ Tán: “Không biết, tôi thấy tôi rất hòa nhã thân thiện mà, có gây sự với ai đâu.”
Hạng Vãng cười ha ha.