- Em chắc chắn là các bạn này chứ?
Thầy hiệu trưởng béo ịch, tuổi đã ngoài , đeo chiếc mắt kính dày cộp lên tiếng hỏi. Đứng sau lưng ông là Lâm Tố Uyên và Lý Lan đang run run.
- Em chắc chắn. Thứ nhất, Như bị tạt nước, thủ phạm có để lại mảnh xô ở hiện trường. Em đã mang đi cho chuyên gia giám định và tìm thấy có vài dấu vân tay lạ. Hôm qua Như bị đẩy từ cầu thang xuống, trên áo cũng có dấu vân tay này. Chúng ta chỉ cần kiểm tra dấu vân tay của hai bạn là biết.
Duy vừa dứt lời, mặt hai nữ sinh tái mét. Cái gì mà dấu vân tay? Họ vốn không nghĩ Duy sẽ điều tra việc này.
- Tiếp theo, hôm Như bị tạt nước, trên sân thượng có để lại hai dấu giày dính nước. Theo em được biết, đối chứng với hoa văn dưới đáy giày, là hai dấu giày size của hãng Roger Vivier và giày số của hãng Christian Louboutin. Thầy thử nhìn giày của hai bạn xem có phải không?
An nói rồi quay qua Uyên, nhếch mép cười. Uyên run rẩy, gục đầu xuống, hai hàng nước mắt chảy dài. Lý Lan quay sang thầy, im lặng giây lát rồi thú nhận tất cả. Rằng Vy là người đứng sau tất cả mọi chuyện, rằng Uyên và cô chỉ cùng hợp tác, nhưng không có ý xấu. Thầy hiệu trưởng im lặng, quyết định đưa ra hội đồng xét xử.
Bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, An quay sang Duy:
- Mày diễn như thật vậy! Tao phục, tao phục.
- Còn mày nữa, cái gì mà dựa theo hoa văn giày mà biết được cả size cả hãng. Nói láo không chớp mắt.
Nói rồi Duy cười lớn. Thực ra, hôm đó có người nói với Duy rằng thấy Uyên và Lan đứng sau lưng Như trên cầu thang nên cậu tìm mọi thông tin về hai cô nàng, sau đó đánh trúng đòn tâm lý. An cũng đã làm công tác tư tưởng suốt cả chiều hôm qua nên hai cô nàng mới mau chóng nhận tội. Tất cả cũng chỉ là ăn may mà thôi, một sự may mắn đáng ngạc nhiên.
Về phần An, hôm cậu lên sân thượng tìm kiếm, thấy thấp thoáng bóng Uyên nhưng vì không chắc chắn, cậu cũng giấu nhẹm chuyện này. Nhưng đến khi Như bị ngã cầu thang, cậu không thể không vạch trần sự thật.
“Cạch!” - cửa phòng bệnh đột ngột mở ra. Nó ngẩng đầu khỏi cuốn Doraemon, thấy thấp thoáng hai bóng người quen thuộc. Nó reo lên mừng rỡ:
- Ba! Mẹ! Hai người về lúc nào vậy?
- Con gái của mẹ, sao lại ra nông nỗi này?
Bà Ý, mẹ của Như chạy đến hỏi han con gái yêu của mình. Nhìn khuôn mặt phờ phạc của nó, bà lại xót xa:
- Sao mẹ đi có một ngày mà con ốm hẳn đi vậy?
- Bà cứ từ từ nào. Con gái, có còn đau gì không con?
Ông Lâm, ba của Như hỏi, giọng lo lắng. Nó mỉm cười, nhẹ lắc đầu bảo không sao.
- Nó chả sao đâu. Giờ ba lấy búa đập đầu nó cũng chưa chắc đã bể. - Duy bước vào, châm chọc
- Cái thằng này! - bà Ý đập Duy một cái rõ đau - Em nó đang bệnh mà chọc nó hoài.
Nó thấy vậy ngồi cười hì hì. Ông Lâm kéo Duy ra ngoài, để hai mẹ con nói chuyện riêng ở trong.
- Là ai? - Ông Lâm lên tiếng
- Lâm Tố Uyên, con bác Hải bên Thực phẩm chức năng Angerlinal và Lý Lan, con cô Hồng trưởng phòng ý tưởng bên kim hoàn Tú Lợi.
-... - Ông Lâm trầm ngâm
- Ba yên tâm, con giải quyết một phần rồi. Con không để bé Như chịu thiệt đâu.
- Được rồi. Cần gì thì nói ba, ba có thể giúp một tay.
- Vâng.
- Cậu vui rồi chứ?
An ngồi gác chân lên bàn, hất mặt hỏi Vy.
- Ý cậu... ý cậu là gì?
- Chuyện của bé Uyên và Lan ấy. Cậu thấy tụi tớ xử lý vậy đẹp chưa?
- Thấy cái gì mà thấy. Tớ chẳng thấy gì cả. Tớ không biết, cũng không quan tâm.
Vy trả lời, mặt tái mét, mồ hôi rơi từng giọt. An quay mặt, bóp chặt cằm Vy, gầm gừ:
- Tôi cảnh cáo cậu lần cuối: Đừng. Đụng. Đến. Người. Của. Tôi.
- Đau! Bỏ tớ ra! Đừng bắt tớ phải nói với ba cậu chuyện này. Hãy nhớ cậu vẫn còn có hôn ước với tớ. - Vy chau mày đe dọa
- Haha, nực cười thật. Cậu thấy con nhỏ nào đi yêu thầm, hâm mộ bạn thân của hôn phu mình chưa? Đừng có nói như thể cậu chung tình với tôi lắm vậy.
- Cậu với con nhỏ đó cũng vậy còn gì. Hai người có chuyện mờ ám sau lưng tớ phải không?
- Sao cậu cứ hay suy bụng ta ra bụng người ấy nhờ? Cả Như và tôi, đều không phải loại hạ đẳng giống cậu. Đừng nghĩ ba cậu tài trợ vài đồng vốn cho ba tôi thì cậu có thể đè đầu cưỡi cổ tôi. Thằng An này không dễ chơi vậy đâu, nhá!
-... Trần Huỳnh An, tớ sẽ không dễ dàng để cậu nắm thóp hay chơi xấu sau lưng đâu. Lần này tớ hơi sơ xuất, đúng là có lỗi thật. Lần sau sẽ không như vậy đâu, hứa đấy!
An hừ mạnh một tiếng, buông chữ rồi quay lưng bỏ đi:“ Thử xem.”
Vy ngồi im trong lớp, khuôn mặt vẫn chưa lấy lại vẻ hồng hào. Huỳnh An của cô, Anh Duy của cô, chỉ vài ngày trước họ vẫn còn là bạn thân, hoặc chí ít thì cô nghĩ như vậy. Thế mà, vì con ranh lớp đó, vì con ranh xấc xược và hỗn láo đó mà hai người quay mặt với cô. Cứ đợi đi, Yến Vy này sẽ không để yên cho nhóc đâu. Thứ gì Yến Vy này không chinh phục được, thì người khác đừng hòng đụng vào. Bắt cóc, giết người,... đối với con này không phải chuyện khó. Đợi chị nhé, cô bé!
- Hi vọng các cậu thích truyện này, và nhớ vote cho tớ nữa nhé! Các cậu cmt với vote là động lực to bự để tớ up tiếp đấy ☆☆☆☆ vote đi vote đi!!