Chap này tặng hoaichung nhé ^^ lượt vote thứ ☆☆☆
~
“ Như còn thích anh An không? “
Điện thoại thông báo có tin nhắn mới. Như bần thần một hồi. Còn thích không ư?
“ Giữ chúng tớ bây giờ là tình anh em. “
“ Như thích người khác rồi sao? “- Tin nhắn nhanh chóng được hồi đáp.
“ Có lẽ vậy. “
Như ngập ngừng bấm nút “Gửi“. Khi viết những dòng này, hình ảnh Duy xuất hiện trong đầu nó. Ngọt ngào. Sâu lắng.
Tin nhắn không đến nữa, Như cảm thấy hơi tiếc nuối. Nó muốn được trả lời thêm, để phần nào xác định rõ được tình cảm của mình. Hãy chỉ để nó lăng nhăng một lần này thôi, vì Duy.
Chiều hôm đó Như có tiết ở trường. Từ khi đến cổng, nó đã thấy xung quanh rất lạ rồi. Đến khi Duy quay xe đi hẳn, tiếng xì xào mới bắt đầu lộ rõ. Mọi người nhìn nó xì xầm bàn tán. Nó chau mày khó chịu. Chuyện gì đã xảy ra trong ngày qua vậy?
- Như!
Kiên chạy hồng hộc đến, khuôn mặt đỏ ửng vì nắng.
- Cậu là?
- Tớ là Kiên. Tớ làm chung quán với anh Duy. - Kiên giơ điện thoại ra - Cậu có chuyện rồi. Cậu xem đi.
Như lo lắng nhìn vào điện thoại. Forum trường đang náo loạn vì nó. Ảnh nó xem phim cùng Duy, ảnh nó đút Duy ăn bắp, ảnh hai người đi chơi, còn cả video lúc Duy tỏ tình nó nữa. Quan trọng hơn là ảnh chụp tin nhắn và dòng miêu tả ở đầu bài:
“ Hoàng Ngọc Như lớp a - người mà chúng ta vốn biết đến là người yêu của hoàng tử Trần Huỳnh An thực sự như thế nào? Dù chỉ mới quen nhau chưa đầy một năm nhưng cô ta đã chủ động chia tay anh An và quyến rũ chính anh trai mình. Họ đã công khai mối quan hệ loạn luân này khi cùng hẹn hò với nhau. Trong khi đó, vì quá buồn và sốc, anh An đã phải đi du học để quên đi người mình yêu.”
Nó há hốc mồm kinh ngạc. Tuy chỉ mới đăng vài giờ trước nhưng lượt xem và bình luận đã lên cao đáng kể. Rất nhiều comment để lại đã tỏ thái độ tức giận với nó.
“ Scandal một lần chưa đủ sao cô gái?”
“ Này, nhân cách của em bị chó tha rồi à?”
“ Bay bướm vừa thôi chị à! Em nhỏ hơn chị một tuổi nhưng đạo đức chắn chắn hơn chị đó.”
“ Thật thương anh An của chúng ta. Hotboy piano của lòng tôi. T.T”
- Cái này là gì? - Như ngập ngừng hỏi Kiên
- Chuyện này là thật sao? - Kiên hối hả hỏi lại
- Ái chà chà, Ngọc Như, mày định cua thêm anh mới đấy à?
Ly cùng đám nữ sinh kéo đến. Cả trường dồn toàn bộ chú ý về phía khối . Kiên thấy không ổn, tiến đến đứng trước mặt Như, gằn giọng:
- Các cậu muốn gì?
- Lúc nào cũng có bạch mã hoàng tử bảo vệ, mày thật may mắn quá!
Một bạn nữ nhếch môi móc khóe. Hai ba cô gái tiến đến, lôi Kiên ra, khiến cậu ngã vào đống bàn ghế ở căn tin. Họ nhìn cậu khinh bỉ:
- Chuột nhắt như cậu mà đòi lên mặt với chúng tôi sao? Kiên, cậu bị cậu ta lợi dụng rồi.
- Để cậu ấy yên. Tôi không liên quan đến cậu ấy. - Như nói, giọng bình tĩnh
- Cao thượng quá nhỉ? - Ly đẩy vai nó - Anh An đi rồi, cả ông anh yêu quý của mày nữa, để tao xem mày làm được gì.
Như im lặng, ngước mắt nhìn Ly. Những lúc như thế này, Như lại trở nên gan dạ lạ thường.
Kiên gắng đứng dậy nhưng không thể. Lưng cậu đập vào bàn giờ vẫn đau quá. Cậu vội lấy điện thoại ra, soạn nhanh cho Duy tin nhắn.
“ Như có chuyện rồi. Anh đến ngay đi.”
Hôm nay là ngày đầu Duy đến trường. Cậu cẩn thận đi tham quan từng nơi một, cố gắng ghi nhớ những ngóc ngách nơi đây. Điện thoại reo, tin nhắn tới. Duy đọc xong liền tức tốc chạy đi.
Duy lao nhanh vào trường Như. Thấy đám đông bu lại xung quanh hành lang khối , cậu vội vàng tiến đến.
- Mày còn cứng đầu à?
Cánh tay Ly giơ lên cao, vừa định đáp xuống thì Như gồng mình giữ lại.
- Để tôi yên.
- Hơ, loài cầm thú! Thứ loạn luân như mày thật làm khổ ba mẹ mày quá. Tưởng mày thanh cao thế nào, thì ra cùng lúc cua hai anh bạn thân. Đến anh trai ruột của mình cũng không chừa thì hiểu rồi nha. Tội nghiệp anh An, vì mày mà không thể ở nơi này được nữa.
Ly lớn tiếng đáp trả. Duy chen lấn, xô đẩy mãi mới vào được bên trong, nhanh tay kéo nó nép sau lưng mình.
- Cô bé, em định làm gì vậy?
Mặt Ly và đám bạn thoáng biến chất. Tiếng cổ vũ ủng hộ cũng tắt lịm. Kiên thấy Duy, vui mừng gắng đứng lên, chạy đến bên anh.
- Anh và nó yêu nhau sao? - Sau một hồi sợ sệt, Ly lên tiếng
- Ừ. Anh và Như, không phải anh em ruột. Anh đang theo đuổi Như đấy, thì sao?
Đám đông lại rộ lên lần nữa. Không phải anh em ruột sao?
- Đừng có biện hộ cho hành vi xấu xa của mình.
Từ đằng sau, Hương tiến lên. Duy nhìn Hương, đôi mắt pha lẫn vẻ giễu cợt. Hương nhìn thẳng vào mắt Như, một đôi mắt bình thản vô cùng.
- Có vẻ các em quên hết phép tắc ở trường này rồi nhỉ? - Duy tự tin - Em gái, đừng lên tiếng khi sự thật em chẳng biết cái quái gì cả, nhé.
Duy lấy điện thoại ra, bấm một hàng số quen thuộc. Không lâu sau, giọng nói An vang lên.
- Gì vậy nhóc?
Đám đông ồ lên. Nhân tố quan trọng xuất hiện rồi đây.
- Xem ra mày có nhiều fan cuồng quá. À mà tao mới nghe một tin hay lắm, mày đi du học vì không chịu nổi cú sốc thất tình.
- Douma! - An bất mãn la lên trong điện thoại - Không phải sao? Vì mày không thương tao nữa nên tao mới phải chạy trốn tình yêu còn gì.
Tiếng cười rộ lên thích thú. Mặt Hương nhăn lại khó hiểu. Họ đang kể chuyện cười sao?
- À, tao với Như không phải anh em ruột đâu.
- Ồ ghê vậy hả? Làm như tao không biết ấy. Mà hai đứa bay tiến triển tới đâu rồi? Hun chưa?
Nghe An hỏi, mặt Như và Duy đỏ ửng. Duy hắng giọng vài cái, nói:
- Ờ thế thôi, bye mày.
- Khoan. - An đột nhiên nghiêm giọng - Đứa nào dám bắt nạt Như thì cẩn thận anh nhé. Anh về anh vặt lông từng đứa một đấy chứ méo đùa đâu.
Nói rồi An tắt máy. Duy nhìn điện thoại xót xa. Gọi quốc tế nên mất nhiều tiền quá. Học sinh cả trường cũng bắt đầu tản dần. Mặt Hương tối sầm, trong chuyện này là do cô sai ư? Cô chỉ muốn báo thù cho anh, thật sự là cô sai ư?
- Oki, Hương. Thật uổng công Như xem em là bạn. Từ giờ mong các em giúp đỡ Như nhiều hơn nhé, anh sẽ còn đến thăm trường dài dài.
Duy thích thú, xoa đầu Như một cái rồi quay đi. Hương đứng đằng sau, lòng chùng lại. Hình như cô sai thật rồi...