Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Năm tháng trôi qua hời hợt. Sau lưng người dưng nước lã là sự hiểu ngầm không đổi”
Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt
Dư Châu Châu cẩn thận che chở chiếc đàn cello cao gần bằng mình trong ngực, bé chen mình vào trong nhóm người đang ôm nhạc khí đến cất ở góc phòng.
Lúc bé ngẩng đầu thì thấy Trần An đang đứng cách bé không xa, anh dùng tay trái che đàn violin, anh dựa sát vào góc tường như bé, lông mày anh chau lại, khóe môi nở nụ cười khổ, giống như đang nhìn đám châu chấu gây họa trước mắt.
Anh cũng thấy Dư Châu Châu, hai người nở nụ cười bất đắc dĩ.
Dư Châu Châu không biết có phải bé và Trần An có những điểm giống nhau nên mới vui vẻ với nhau hay là vì để đạt được sự vui vẻ này mà bé cố gắng bắt chước theo anh.
Cuối cùng, khi đoàn người tản ra gần hết Dư Châu Châu mới ôm đàn cello đi đến chỗ cất đàn.
“Em đợi một lát, anh cất đàn xong sẽ cất giúp em.”
Trần An nói xong thì đặt vào trong tủ có số hiệu của mình, sau đó anh nhanh chóng cầm đàn của Dư Châu Châu đặt vào hộc tủ ở hàng thứ hai.
“Không biết nhà thiết kế nghĩ gì trong đầu, violin thì đặt ở dưới thấp, cello thì đặt trên cao.”
Dư Châu Châu gật gù, “Cảm ơn anh, em phải đi đây.”
Trần An cau mày, “Có việc gì gấp hả? Thầy Kỳ bảo ba người đứng top đầu của các nhạc khí phải đến phòng họp đấy.”
Dư Châu Châu tựa như gặp vấn đề khó xử, bé nhìn anh với ánh mắt oan ức, đôi mắt trong suốt kia khiến lòng của Trần An mềm mại, “Được rồi, được rồi, anh biết rồi, đừng nhìn anh với ánh mắt đó nữa, anh xin nghỉ cho em.”
Lúc này bé mới nhoẻn miệng cười, “Hì hì, cảm ơn anh.”
“Em vội thế là việc gì gấp à?” Trần An ra khỏi phòng giữ nhạc khí với bé, anh cẩn thận khóa cửa đằng sau lại.
Dư Châu Châu há miệng, sau đó cúi đầu nói, “Không, hôm nay kết thúc bài tập muộn quá… Em, em sợ không kịp xem… Sailor Moon.”
Trần An cười to khiến bé đỏ mặt, bé vội vàng bước ra cửa lớn của cung văn hóa, không thèm quay đầu nhìn anh mà chỉ vẫy vẫy tay nói, “Hẹn gặp lại!”
“Hẹn gặp lại, Châu Châu, nếu không kịp thì tìm chỗ nào biến thân đi!”
Dư Châu Châu cảm thấy mình như một bồn lửa bị đổ nước lạnh vào, trên đầu bé đang bốc một đống khói trắng. Lúc bé chạy ra cửa, nhìn đồng hồ trên tay, đã năm giờ bốn lăm phút rồi, còn hai mươi lăm phút nữa…
Bé dùng cách chặn kiệu kêu oan để ngăn chiếc xe bus số đang chuẩn bị chạy đi, sau đó nhảy lên xe. Bé nghĩ, nếu như bé có thể biến hình như Trần An bảo thì tốt quá rồi.
Cuối cùng cũng chậm ba phút, lúc bé chạy ào vào nhà thì thấy Dư Đình Đình đã ngồi sẵn ở sofa, chị cầm một hộp kem trong tay, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu bảo, “Đừng lo, vẫn còn quảng cáo, hôm nay quảng cáo rất lâu, mày đúng là may thật đấy!”
Mối quan hệ không lạnh không nóng của Dư Châu Châu và Dư Đình Đình đã tốt hơn một chút nhờ bộ phim Sailor Moon này. Tình cảm cuồng nhiệt với một bộ phim hoạt hình khiến sự đối lập khó chịu của hai chị em dần biến mất, tuy chưa thể coi là hai chị em thân thiết hay bạn tốt nhưng ít nhất cũng an ổn không gây chuyện như trước kia nữa.
Tuy rằng vấn đề Tuxedo Mặt nạ thuộc quyền sở hữu của ai luôn là vấn đề cấm kị giữa hai người.
Dư Đình Đình luôn ra vẻ đề phòng – Vốn Dư Châu Châu định tốt bụng nói với chị, trong Sailor Moon, bé vốn không thích Tuxedo Mặt nạ, nhưng khi thấy chị nhìn bé với đôi mắt nghi ngờ thì bé lại có chút vui vẻ, cho nên mỗi lúc Tuxedo Mặt nạ xuất hiện, mặt Dư Đình Đình bắt đầu đỏ lên, Dư Châu Châu ở bên xấu tính bảo, “Đẹp trai quá~”
Sau đó bé có thể thấy Dư Đình Đình vừa đỏ mặt vừa bĩu môi nói, “Đẹp trai chỗ nào chứ? Hừ, tên đó tự đại như vậy, đi đâu cũng cầm theo hoa hồng nữa, quá buồn nôn!”
Dư Châu Châu nhịn cười, mắt nhìn TV, nghĩ thầm, tuy là buồn nôn nhưng lại khá giống Lâm Dương.
Lâm Dương…
Dư Châu Châu bị tâm tư kì dị của mình dọa sợ, bé lắc đầu, Lâm Dương giống như một cục đá nhỏ ném vào trong mặt hồ bình tĩnh của bé, bé cố gắng ném nó ra khỏi đầu mình.
Tháng năm , lúc lên lớp năm, Dư Châu Châu đã không nói chuyện với Lâm Dương bốn năm trời.
….
Buổi chiều, lúc kết thúc tiết học đầu tiên, Dư Châu Châu và Đan Khiết Khiết bị cô Vu gọi vào phòng giáo viên.
Hai năm trước, lúc học lớp ba, Đan Khiết Khiết phải nghỉ tạm một năm vì bệnh cơ tim, sau đó chuyển từ trường Dục Tân sang trường bé, làm bạn học với Dư Châu Châu.
Trên thế giới này luôn có một kiểu người có thể hấp dẫn lẫn nhau – giống như Dư Châu Châu và Đan Khiết Khiết. Từ lúc không chơi với Lâm Dương nữa, Dư Châu Châu luôn đối xử bình đẳng với các bạn học, nhân duyên rất tốt – Trên thực tế, đây là một kiểu cô độc. Lúc Đan Khiết Khiết xuất hiện, Dư Châu Châu không còn bước đi trên con đường cô đơn của mình nữa, mặc dù nhà hai người cách nhau rất xa, nhưng ít nhất có thể đi chung một đoạn đường ngắn.
Bạn bè không nhất định phải đi chung đến cuối con đường. Chỉ cần có một đoạn đường ngắn có thể cười nói với nhau đã đủ rồi.
Bây giờ Dư Châu Châu là ủy viên tổ chức của đại đội, Chiêm Yến Phi trở thành phó đại đội trưởng, hai người bọn họ đã trở thành nòng cốt, ủy viên ba gạch của trường. Thành phần ủy viên trong lớp số từ hồi lớp một đến giờ đã thay đổi rất nhiều lần, Từ Diễm Diễm đã dần rút khỏi con đường quyền lực – Khi điều chỉnh cán bộ năm ba, Tiểu Yến Tử vẫn là chi đội trưởng của lớp, Dư Châu Châu nhảy lên làm lớp trưởng, Đan Khiết Khiết chín chắn hơn các bạn khác, lại có thành tích tốt nên trở thành lớp phó, Từ Diễm Diễm là người không được như ý nhất – Đúng là mỗi cái hố chỉ có một cây cải [], củ cải thì nhiều lên mà hố lại chẳng thay đổi.
[] Mỗi cái hố chỉ có một cây cải: Ý là mỗi người có một vị trí riêng.
Cuối cùng Từ Diễm Diễm trở thành một trong ba ủy viên học tập.
Từ một Từ Diễm Diễm luôn tỏ thái độ “làm tốt công tác của người đứng đầu, tích cực phối hợp với công việc của lớp trưởng” trước mặt cô Vu đột nhiên thu bớt nhuệ khí, nhiệt tình với Dư Châu Châu đến mức dọa bé chết khiếp.
Lý Hiểu Trí từng bảo, Châu Châu, tớ thấy mỗi khi Từ Diễm Diễm thấy cậu còn vui hơn cả thấy mẹ của cậu ta.
Dưới bàn của cô Vu là một cái hộp màu nâu, bên trên là một đoạn băng dính dính lại, cô dùng dao rọc nó ra rồi bảo với hai người, “Đây là hoạt động mà đội thanh niên trên tỉnh truyền đạt xuống, băng vệ sinh do xưởng tài trợ miễn phí cho các bạn học nữ lớp năm và lớp sáu, hai em nghĩ cách phát cho các bạn nữ hai bao, nhớ phát trong hôm nay, đừng để lâu ở chỗ cô. Nhưng mà nhớ là đừng để cho các bạn nam biết.”
Hai người gật gù, nhìn nhau, Đan Khiết Khiết mở miệng hỏi, “Cô ơi, phải tránh các bạn nam kiểu gì ạ?”
Nam sinh tuổi mười một, mười hai không còn nghe lời như hồi nhỏ nữa, ai cũng đều như muốn tạo phản vậy, luôn cợt nhả, bám dai như đỉa, giống như con ruồi đuổi mãi chẳng thèm đi, ngay cả chó cũng phải tránh bọn họ.
Cô Vu nghĩ một lát bảo, “Nếu không các em tranh thủ phát trước giờ thể dục ấy, bảo các bạn nam ra ngoài, còn giữ các bạn nữ lại.”
Dư Châu Châu gật gù, hai người ôm cái thùng ra khỏi phòng giáo viên.
“Châu Châu này, cái đó của cậu đến chưa?”
“Cái gì?”
“Ây, là cái đó đó, cái đó kìa!”
Dư Châu Châu ngơ ngác nhìn Đan Khiết Khiết chỉ chỉ vào cái thùng, lúc này mới hiểu được, bé đỏ mặt bảo, “Chưa đến… Cậu thì sao?”
“Hừm, nửa năm trước. Cho nên mỗi lúc đến cái đó tớ đều rất khó chịu, cậu có nhớ tháng trước có mấy ngày tớ đi toilet còn bảo cậu giữ cửa không?”
“Ơ, là cậu đổi đó đó hả?” Dư Châu Châu đột nhiên hiểu rõ, bé nở nụ cười ngại ngùng.
Các bạn nhỏ tuổi này đã bắt đầu tới chu kì kinh nguyệt, có người có nhưng cũng có người chưa có. Để tiện cho các bạn học nữ, những cửa nhỏ trong toilet nữ phá đi, nên tạo thành một khung cảnh một người vào toilet một đám đứng đằng sau xếp hàng, bất kì ai muốn đi đều phải xếp hàng nhìn nhau chờ đợi – Lúc còn nhỏ thì không thấy gì, lớn lên một lát thì có nhiều bạn nữ kéo theo bạn tốt của mình đứng chắn ở cửa gỗ.
“Lát nữa về lớp thì đuổi mấy tên kia ra ngoài thôi.”
Dư Châu Châu gật đầu, “Ừ, cậu ôm thùng ở phòng uống nước đợi tớ, đợi đuổi xong tớ gọi cậu vào.”
Bé đột nhiên có cảm giác hưng phấn, giống như mình là Usagi đang trốn trong một khu rừng để biến thân vậy – Ây không, phải là Ami mới đúng, Usagi rất ngốc, Dư Châu Châu nghĩ.
“Tớ và Đan Khiết Khiết đã thương lượng với cô Vu, tiết sau học thể dục”.
Dư Châu Châu vừa bước vào cửa, các bạn học đang ngán ngẩm xì xào lập tức im lặng, sau khi nghe được tin này, cả lớp mắt sáng rực. Dư Châu Châu làm lớp trưởng hai năm, trước giờ chưa bao giờ vênh mặt sai khiến ai cả. Chút gian xảo nho nhỏ khiến bé biết cách cân bằng giữa giáo viên và học sinh, cho nên thường mượn các cơ hội mượn hoa hiến Phật, nhận được không ít cảm tình của các bạn học.
Lời nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục, giống như bạn học nào đó nói chuyện bị ghi tên, nơm nớp chờ cô giáo trách phạt nhưng lại nhận một câu “Danh sách bị mình xé rồi, lần sau đừng nói nữa.” của Dư Châu Châu, hoặc như lúc này, bé làm ra vẻ “vì dân phục vụ” làm cả lớp reo hò vui vẻ.
“Lớp trưởng đại nhân, cậu tốt quá!” Mấy cậu nhóc trong lớp ôm banh vào ngực chuẩn bị lao ra ngoài.
“Nhưng các bạn nữ ở lại mười phút, tớ có chuyện muốn nói.”
Đám nam sinh định chạy ra khỏi lớp quay đầu lại bảo, “Tại sao?”
“Tại sao cái gì chứ? Các cậu mau ra ngoài chơi đi, không liên quan đến các cậu.”
“Không được, cậu phải nói cho chúng tớ, tại sao đuổi các bạn học nam đi ra ngoài chứ? Nhất định không phải là chuyện tốt rồi!”
“Không có chuyện xấu gì cả, mau đi đi.” Ủy viên văn nghệ là một cô bé mạnh mẽ, từ khi bị các bạn nam đá bóng trúng đầu thì luôn đối chọi với mấy cậu chàng kia.
“Ôi, ếch bốn mắt tức giận rồi à? Tớ không phải muốn tốt cho các cậu hả? Sao lại phân biệt giới tính vậy chứ?”
Cái đám quậy phá này lại bắt đầu nữa rồi. Dư Châu Châu mất kiên nhẫn, vung tay, “Đúng vậy, chuyện tiết âm nhạc, các bạn nữ phải chuẩn bị một tiết mục. Nếu cậu còn nói nhảm nữa thì tớ sẽ để cậu múa đầu tiên.”
Thói quen hồi nhỏ mãi vẫn chưa sửa được, mở miệng là nói bậy.
Các bạn nam thay đổi sắc mặt, lập tức rút khỏi phòng học.
Dư Châu Châu đóng cửa trước lại, nói nhỏ, “Thật ra hôm nay giữ các cậu lại để phát… băng vệ sinh.”
Bên dưới vang lên tiếng cười, Dư Châu Châu chạy ra ngoài gọi Đan Khiết Khiết, hai người bê thùng vào lớp, các bạn nữ vây lại, mỗi người nhận một bao màu đen cho buổi tối và một bao màu xanh hằng ngày về.
“Mọi người nhớ xếp gọn vào cặp, đừng để các bạn nam thấy.” Đan Khiết Khiết nói rất nhiều lần, sau đó thì nghe tiếng đập cửa của các bạn nam.
“Cái gì mà xếp gọn trong cặp đừng để các bạn nam thấy? Các cậu đang giấu cái gì? Mau mở cửa cho tớ!”
Dư Châu Châu hoảng hốt, đám nữ sinh trong lớp vội vàng nhét băng vệ sinh vào đáy cặp, sau đó Đan Khiết Khiết đành mở cửa khi đám ngoài kia đập cửa như muốn phá luôn cái cửa vậy.
“Các cậu làm gì đó? Muốn chết à?” Đan Khiết Khiết luôn rất nổi – Nhiều năm sau, khi cô nàng tổ chức sinh nhật tuổi hai mươi, Dư Châu Châu tặng cho cô một bức tranh viết mấy chữ bằng bút lông.
Nội dung là – Ngự tỷ trời sinh.
“Các cậu không làm chuyện xấu thì cần gì sợ chết?” Tên cầm đầu lũ nam sinh là cậu chàng hư nhất lớp, Hứa Địch.
“Chúng tớ làm chuyện xấu gì chứ?” Đan Khiết Khiết chột dạ, nói lớn.
“Mau đem đồ mới phát ra đây!”
Gương mặt mọi người biến sắc, Dư Châu Châu vội nhảy xuống bục giảng, đứng ở giữa Đan Khiết Khiết và Hứa Địch – hai người này luôn là đối thủ một sống một chết, nhất định sẽ làm lớn chuyện này mất.
“Cậu nghe nhầm rồi.” Dư Châu Châu phát hiện lời nói này không chút thuyết phục nào.
“Các cậu ồn ào quá vậy? Các lớp khác vẫn còn đang học đấy!”
Tất cả mọi người im lặng.
Lâm Dương cầm quyển sổ kỉ luật đi đến, im lặng đứng đằng sau đám Hứa Địch.
“Liên đội trưởng!”
Hứa Địch kêu lớn.
Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn sang một phía.
Lâm Dương đã không quên lời hứa hôm đó, cậu ấy trở thành liên đội trưởng hồi năm lớp bốn.
Nhưng mà mọi chuyện đã khác rồi, điều này không còn là việc quan trọng gì nữa rồi.
“…” Lâm Dương có nhân duyên rất tốt trong trường, trong đội ngũ cán bộ mà con gái vốn thống trị, cậu được đám con trai cả trường xem là lá cờ đầu và niềm kiêu hãnh trong đám đàn ông. Quan hệ của Hứa Địch và Lâm Dương rất tốt, lần này cậu ta cố ý gọi Liên đội trưởng đến là muốn dùng danh hiệu đó áp chế đám Dư Châu Châu.
Hứa Địch kể rõ mọi chuyện xong, Đan Khiết Khiết vừa định mở miệng phản pháo thì bị Dư Châu Châu kéo lại.
“Đúng thế, các lớp khác đang học, đừng làm ầm nữa. Dù sao chuyện cần nói đều nói xong rồi, để các bạn nữ xuống học thể dục đi.”
“Thế mà xong à.” Hứa Địch ném quả bóng xuống đất “Dư Châu Châu, đừng tưởng tôi không biết bạn giỏi trò Càn Khôn Đại Na Di [] nhất, cậu không có cửa qua mặt tôi đâu.”
[] Càn Khôn Đại Na Di: Là một chiêu thức võ công trong truyện võ hiệp của Kim Dung, cụ thể là ở bộ Ỷ Thiên Đồ Long Đao, có khả năng di chuyển, đổi đòn tấn công của kẻ địch vào người khác. Ý ở đây là đánh lạc hướng.
Dư Châu Châu lơ đãng ngước mắt nhìn, phát hiện Lâm Dương đang khoanh tay dựa vào tường như muốn xem trò hay.
Bốn năm qua, bọn họ trở thành người xa lạ. Phần lớn thời gian Lâm Dương đều nhìn bé với thái độ này, giống như bé là câu chuyện hề không buồn cười.
Giằng co một hồi, cậu mới mở miệng, cười như không bảo, “Các bạn làm vậy với các bạn nam là không công bằng, hèn gì bọn họ tức giận như vậy, dù sao cũng không phải chia tài sản, sao có thể giấu diếm như vậy? Là đồ gì thế? Lấy ra cho tôi xem đi!”
Các bạn nam hoan hô.
Dư Châu Châu trước giờ chưa bao giờ thắng Lâm Dương ở mặt được lòng người.
Bé đột nhiên cảm thấy có chút chua xót trong lòng. Dư Châu Châu chạy về bục giảng, lấy hai bao băng vệ sinh đen và xanh, bước đến bên cạnh Lâm Dương.
Dư Châu Châu cười híp mặt nhét băng vệ sinh vào tay Lâm Dương.
Sau bốn năm, đây là câu đầu tiên bé nói với cậu.
“Tặng cậu, nghe bảo nếu ra nhiều thì dùng cái này.”