Nhân viên công tác đưa cho mỗi thành viên trong đội một chiếc bộ đàm đàm và gắn tai nghe cho bọn họ.
"Tầng số là liên hệ với các thành viên trong đội, số là đội cứu hộ nếu các bạn bị thương hoặc cảm thấy bản thân không đủ thể lực để tiếp tục tham gia nữa muốn từ bỏ.
Đương nhiên từ bỏ đồng nghĩa với thua sẽ chịu hình phạt.
Số là của ekip chương trình, chúng tôi sẽ thông qua tần số này giao nhiệm vụ cho hai đội, cuối cùng số là tần số đội đối thủ.
Hôm nay không giới hạn thời gian, cho đến khi các bạn hoàn thành nhiệm vụ, nếu không kể cả phải ghi hình đến ngày mai các bạn cũng không được rời bỏ vị trí."
"Phó đạo diễn anh đang đùa chúng tôi đấy à, ngày mai tôi còn phải quay chương trình đó."
"Tùy các cậu, đó là chuyện của cậu, được rồi xuất phát."
Nhận được lệnh của phó đạo diễn bọn họ chỉ có thể đi về phía rừng cây phía trước, phía sau có tới cái flycam mini cỡ bằng bàn tay bắt đầu bay theo họ.
Kể từ bây giờ, nhiệm vụ quay phim không phải của các anh quay phim nữa mà là của bọn nó.
Flycam thế hệ mới nhất, tính năng tự động thu lại tất cả các hình ảnh là loại chuyên dụng dành cho các nhà thám hiểm trong rừng mà không cần phải điều khiển từ xa.
Trên đường đi ai cũng quan sát tìm kiếm bản đồ nhưng điều không có.
Cả một khu vực rộng lớn này không có lấy một bản chỉ dẫn, càng vào gần cánh rừng Đồng Lệ Na cà dí sát vào người cô.
Trần Tuyết có chút bất lực thở dài.
"Em dí sát người chị làm gì, nặng chết đi được."
Trên lưng bọn họ ai cũng mang theo balo quân dụng, trong đó có nước lương khô đèn pin và những vật dụng sơ cứu cần thiết.
Súng được cấp là loại súng sơn chuyên dụng.
Đã nặng thì chớ con nhóc này cứ dính lấy cô.
"Em sợ quá, lỡ trong này có rắn hay con gì đại loại vậy thì sao chị."
Hoàng Đinh Hương tuy đã tham gia "Đồng hành hay địch thủ" năm rồi nhưng cũng là lần đầu tiên bị quăng vào rừng như thế này có chút sợ.
Lại nghe Đồng Lệ Na nói có rắn, nên theo bản năng đưa tay nắm lấy tay Phan Minh.
Phan Minh thật ra trong lòng sợ gần chết nhưng anh phải gồng lên vì anh là người đàn ông duy nhất trong đội.
"Đoàng."
Tiếng súng từ đâu vang lên, Đồng Lệ Na và Hoàng Đinh Hương đồng thanh hét toáng lên.
Bốn người vừa giật mình vừa sợ hãi.
"Má ơi là tiếng súng thật đó, ở đâu vậy bọn họ không phải muốn bắn chúng ta thật đó chứ."
Đồng Lệ Na muốn khóc đến nơi rồi, đột nhiên từ bộ đàm của Phan Minh vang lên tiếng của đạo diễn.
"Các đồng chí đã vào khu vực của bọn khủng bố, từ giờ phút này trở đi tác chiến chính thức bắt đầu.
Hãy bảo vệ mạng sống của chính mình đến giây cuối cùng, chúc các đồng chí may mắn."
Còn chưa để bọn họ kịp tiếp thu thì một loạt mưa đạn bắn về phía họ.
"Tản ra chạy đi."
Trần Tuyết hô lớn, dưới sự tấn công như vũ bão của phe khủng bố, bốn người trong tình huống nguy cấp chia nhau ra chạy tránh màn đạn.
Cuối cùng tiếng súng chấm dứt bọn họ cũng lạc mất nhau.
"Huhu mọi người đang ở chỗ nào vậy, em không biết chỗ này là chỗ nào hết."
Đồng Lệ Na khóc nỉ non trong bộ đàm, đáp lại cô cũng chỉ là tiếng không biết của ba người còn lại.
Đột nhiên bên tai Trần Tuyết truyền đến một giọng nói máy móc.
"Xin chào điệp viên chào mừng bạn gia nhập hệ thống điệp viên, đáp xác nhận thân phận."
Trần Tuyết ngu người trong giây lác, tiếp theo vẫn đọc số hiệu đáp lại âm thanh máy móc kia.
"Thân phận được thiết lập, bạn không phải khủng bố, cũng không phải quân nhân.
Bạn là điệp viên của tổ chức MMC, nhiệm vụ của bạn là tìm được căn cứ của khủng bố, lấy được viên đá chứa năng lượng hạt nhân trước khi quân đội tìm thấy.
Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, bạn bắt buộc phải xử lý những thành phần cản trở nhiệm vụ.
Bạn có hai quyền trợ giúp khi cần, là gọi điện thoại cho người thân hoặc hỏi ý kiến tổ chương trình.
Khi cần quyền trợ giúp hãy điều chỉnh bộ đàm ở tầng số .
Chúc bạn hoàn thành nhiệm vụ."
Sau đó là một tràng tiếng tút tút kéo dài, Trần Tuyết ngồi tựa lưng vào một cái cây bên cạnh bắt đầu sắp xếp lại mọi việc.
Nhiệm vụ của hai đội ngay từ đầu được xác lập là tìm ra căn cứ và tiêu diệt lực lượng khủng bố và cứu con tin.
Trong mỗi đội sẽ có thành viên làm gián điệp nghĩa là có hai trong số người là khủng bố trá hình.
Hai người đó sẽ tìm cách đánh lạc hướng đi của đội mình, dụ bọn họ đến chỗ mai phục của lực lượng khủng bố.
Không biết đội số như thế nào, nhưng đội của cô đã bị tản ra.
Mà cô bây giờ lại là điệp viên, chắc hẳn những người khác sẽ không biết đến sự tồn tại của thân phận này.
Mà cô buộc phải tiêu diệt hết dù là khủng bố hay quân đội.
Tức là cô phải đơn độc tác chiến một mình.
Sau khi thông suốt xong Trần Tuyết vác súng lên đi về phía trước, nếu đã là đơn độc vậy thì cứ đi thôi gặp thần guết thần gặp phật giết phật, đây là địa bàn của cô nha.
Trong lòng cô nhảy nhót, cảm giác kích thích lâu rồi mới tìm lại được..