Liễu Ngọc ở phía trước tay nắm thành quyền, dù trong lòng đang tức điên nhưng trước nhiều ống kính như vậy, cô ta vẫn phải diễn ra phong thái tao nhã quý phái.
Sau khi ký tên cũng không nán lại lâu mà đi thẳng vào hậu trường.
Vừa vào cô ta đã trừng mắt với Tạ Mai.
Tạ Mai cuối đầu không nói gì, chỉ có thể đưa điện thoại cho cô ta rồi rời đi.
Nhìn thấy một hồi đạn mạc trên sóng livestream, cô ta tức đến nổ phổi.
Trần Niệm Tuyết, lại là Trần Niệm Tuyết, vì sao lần nào cô ta cung thua dưới ta một kẻ như vậy.
Ngay cả cái đám fan hâm mộ suốt ngày tung hô kia, tới lúc cần cũng không làm ra trò trống gì.
Còn nữa từ khi nào sức chiến đấu của fan Trần Niệm Tuyết lại khủng bố như vậy.
Bên ngoài Trần Tuyết nhận lấy bút từ tay MC nhanh chóng ký tên, nét chữ rồng bay phượng múa.
Quay phim nhìn thấy hướng gió trên mạng rất nhanh bắt trọn khoảnh khắc, phóng to chữ ký của cô lên màn hình.
Một lần nữa trên mạng lại điên cuồng, ai cũng nói nét chữ là nét người, cô không những xinh đẹp mà chữ ký cũng khiến người khác mê mẫn.
Trần Tuyết trả lời vài câu hỏi đơn giản của MC, cũng tiện thể tuyên truyền cho bộ phim đang phát sóng của cô.
"Gần đây cô Niệm Tuyết đang được rất nhiều các nhãn hàng săn đón, không biết cô có tham gia dự án phim nào hay không?"
"Trong thời gian tới minh cũng có tham gia dự án phim, nhưng tạm thời chưa thể thông báo cho các bạn được.
Trong lúc chờ đợi hy vọng các bạn yêu thích và ủng hộ Mùa Dã Quỳ hơn nữa nhé."
Sau một vài câu hỏi cuối cùng MC cũng tha cho cô để cô vào hội trường.
Dạ tiệc hằng năm của Hy Quang điều được phát trực tiếp trên QMy, không chỉ khán giả trên mạng có thể nhìn thấy các ngôi sao đi thảm đỏ.
Mà trong hội trường buổi tiệc cũng có hai chiếc màn hình cỡ lớn, để những người bên trong phòng cũng có thể xem được bên ngoài là ai đang tới.
Trần Tuyết vừa bước vào bên trong có chút yên tĩnh bất thường, có rất nhiều người nhìn cô.
Đặc biệt là các cô gái trong phòng.
Ánh mắt dò xét cùng ganh tỵ, chán ghét đủ loại.
Chỉ riêng tạo hình hôm nay của cô thôi đã khiến bọn họ ganh tỵ lòi cả mắt.
Tức nhất phải nói đến Liễu Ngọc, cô ta đã mất biết bao nhiêu công sức vậy mà lại bị cô cướp hết sự nổi bật.
Tiêu Lâm đang nói chuyện với vài vị giám đốc đầu tư, thấy cô đi vào liền bỏ ly rượu xuống sải bước thật nhanh đến cạnh.
"Chị ba, hôm nay chị đẹp quá xá luôn, đúng là anh ba chọn đồ có khác."
Cậu nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô, lần trước cậu đã bị anh họ giáo huấn một lần rồi, cho nên ở bên ngoài cậu không thể tùy tiện gọi chị dâu được.
Trần Tuyết nhìn thấy bộ vest trên người cậu không biết nên nói cái gì.
Đây là lý do vì sao lúc chiều cậu ta gọi hỏi cô mặc lễ phục màu gì sao.
"Chị thấy em thế nào, em cố tình chọn màu để hợp với chị đó nha."
"Chói hết cả mắt."
"Em biết ngay mà hôm nay chị em mình chính là tiêu điểm, cho mấy người kia mù mắt hết luôn."
Cô còn có thể nói gì sao, đầu óc cậu ta thật quá ấu trĩ.
Cô chưa từng thấy người đàn ông nào mặc bộ vest đỏ rực như máu thế này.
Đúng là nếu không phải nhờ cái gương mặt này của cậu ta, thì quả thật khiến người ta đau hết cả mắt.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cậu cả nhà họ Tiêu và cô diễn viên mới nổi kia diện đồ đôi tình tứ nói chuyện cười đùa.
Thật là không hổ danh người có thể bắt được tâm cậu cả, vì người đẹp vung tiền như rác, có người thầm ngưỡng mộ có người ganh ghét.
Mặt kệ là gì ai cũng nghĩ bọn họ là một đôi.
Tiêu Lâm đưa cô đến chỗ dành cho giới thương nhân, làm quen với một vài giám đốc của các công ty giải trí.
"Đây là nghệ sĩ của công ty chúng tôi, cô ấy tên Niệm Tuyết về sau rất mong mọi người giúp đỡ."
Bọn họ lần đầu nhìn thấy cô ở gần như thế, đúng là vẻ đẹp làm điên đảo chúng sinh, trong lòng thầm than thở.
Ai mà không muốn được ôm người đẹp trong lòng, tiếc là không ai trong số họ dám công khai dành người trong tay cậu Lâm.
"Cậu Lâm nói quá rồi, sao chúng tôi dám nhận hai từ giúp đỡ chứ.
Về xong rất mong có cơ hội được hợp tác cùng cô."
Sau khi Tiêu Lâm giới thiệu Trần Tuyết, các vị giám đốc công ty khác cũng vô cùng khách sáo đối đãi với cô.
Người bọn họ muốn lấy lòng không phải là một nữ diễn viên nhỏ bé như cô, mà là cậu cả nhà họ Tiêu.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện thì Viên Khải trong bộ vets màu trắng cùng áo khoát dạ màu xám dài, như một chú rể lịch lãm đi về phía họ.
Tiêu Lâm có chút ngẩn người, nhìn thấy vậy Trần Tuyết bắt lấy cơ hội trêu đùa cậu, cô đưa tay huých nhẹ Tiêu Lâm.
"Tém tém lại, nước miếng chảy cả rồi kìa."
"Chị này, em không có như chị nói đâu nha."
Hai người ghé sát nhau thì thầm to nhỏ, cho nên những người kia không có nghe được gì cả, nhưng mặt Tiêu Lâm thì đã đỏ lên rồi, cậu không dám nhìn nữa vội quay đi chỗ khác.
Viên Khải bước tới, mấy vị giám đốc khác thấy vậy vội vã đi đến tiếp đón niềm nở.
"Tổng giám đốc cuối cùng cậu cũng đến."
"Chúng tôi đợi cậu nãy giờ, nào chúng tôi kính cậu một ly, chúc cho dạ tiệc thành công hơn năm trước."
Vài ba người đi đến muốn mời rượu anh, Viên Khải theo bản năng đưa ly lên định nhấp một ngụm, thì bị một bàn tay và giọng nói lạnh nhạt cản lại.
Anh nhìn Tiêu Lâm một thân vest đỏ, không hiểu sao lại thấy cậu cực kỳ đẹp trai.
"Chẳng phải anh dị ứng cồn à, còn muốn uống.".