.
Đã đến Đà Lạt đương nhiên phải đi ăn đặt sản, mà đặt sản Đà Lạt có gì ngoài rau chứ.
Vậy cho nên một nhà ba người hướng nhà hàng buffet rau thẳng tiến.
Để đảm bảo an toàn cô đã đặt trước một phòng riêng, vừa vào đến nhân viên liền rất nhanh mang món ăn lên.
Nhìn một bàn đầu rau là rau hai người đàn ông một lớn một nhỏ đưa mắt nhìn nhau.
"Muốn ăn rau sao không nói dì Năm làm cho, rau ở nhà an toàn hơn."
Lý Cảnh Phong không hiểu, cả một bàn thức ăn không có lấy miếng thịt thì có gì ngon mà lại bỏ công đến tận đây, còn không bằng bảo dì Năm làm.
"Anh có hiểu cái gì là thú vui không thế, ăn ở nhà có thể so với ra quán ăn sao."
Lý Cảnh Phong thật sự cạn lời không thể hiểu nỗi, nhưng anh không thích ăn rau, cả Bo cũng vậy.
"Không có thịt sao?"
"Không có, anh bớt ăn thịt lại ăn rau nhiều tốt cho sức khoẻ còn có thể trẻ ra vài tuổi."
Trẻ ra vài tuổi cô đây là đang ám chỉ anh gì sao.
Lý Cảnh Phong có chút bất lực đúng là anh lớn hơn cô tuổi nhưng chỉ có tuổi có thể già sao.
Trần Tuyết mặc kệ ai đó đang xị mặt, gắp một ít salat và nữa quả trứng gà vào bát cho con trai.
"Cục cưng mặc kệ ba con, con còn nhỏ ăn rau nhiều mới tốt mới thông minh."
Đây là lần đầu tiên anh nghe có người nói ăn nhiều rau còn có thể thông minh.
Thôi kệ đi rau cũng tốt anh ăn là được chứ gì.
Sau một tiếng ăn uống no say, Lý Cảnh Phong nhận lệnh đi thanh toán sau đó đưa hai mẹ con đến chợ đêm.
Nhìn dòng người đông nghẹt chỉ toàn thấy đầu là đầu anh dừng bước chặn ngang trước mặt hai mẹ con.
"Chỗ này quá đông người không an toàn, đi chỗ khác đi."
Trần Tuyết lườm anh một cái, cái gì mà không an toàn bộ anh làm chuyện gì xấu sợ người ta ám sát sao.
Đùa chắt đây là Việt Nam, cả khủng bố cho tiền cũng không dám tới đặt bom nữa là.
"Anh không muốn đi thì ở trên xe đi tôi và cục cưng đi được rồi."
Cuối cùng dưới sự cương quyết của ai đó anh chỉ có thể lò tò đi theo.
Đúng là rất đông hôm nay lại còn là cuối tuần nên chợ nhộn nhịp vô cùng.
Cô đưa tay bế cục cưng lên, cô sợ người đông chen lấn thằng bé sẽ bị thương.
"Để tôi"
Lý Cảnh Phong đưa tay bế con trai lên, tay còn lại nắm lấy tay cô.
"Đừng có thả, tôi không muốn mất thời gian để tìm người."
"Xì anh xem tôi là con nít chắc."
Cô rút tay về, cứ thế đi lên phía trước vài bước.
Lý Cảnh Phong nhìn bàn tay trống rỗng có chút không vui nhưng vẫn bước nhanh theo cô.
Khi đi vào chỗ bán bánh mứt, cô nhìn muốn biết loá cả mắt.
Lần đầu tiên cô được thấy nhiều loại mức như thế, chúng được làm từ nhiều loại hoa quả khác nhau, nhìn thấy cứ như đi chợ tết vậy.
"Cục cưng con muốn ăn thử không?"
Cô lấy một miếng mứt hoa hồng muốn ăn thử liền bị một bàn tay ngăn lại.
"Đừng ăn, quá nhiều phẩm màu và đường hoá học.
Muốn ăn khi về tôi nói dì Năm làm cho em."
Nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt con trai, lại nhìn người đàn ông đáng ghét trước mặt, cô không nói lời nào bỏ luôn miếng mứt vào miệng.
Lúc anh chưa kịp phản ứng nhét tiếp một miếng cho con trai.
Nhóc được mẹ cho ăn nên không sợ chút nào còn vô cùng hưởng thụ.
"Ăn một miếng không chết được."
Lý Cảnh Phong bất lực nhìn hai mẹ con đang ghét bỏ mình.
Anh đã làm sai gì chứ anh chỉ lo cho sức khoẻ của bọn họ thôi mà.
Trần Tuyết nhìn về phía con trai cười ngọt ngào hỏi nhóc.
"Cục cưng ngon không con."
"Ngon ạ."
"Cô ơi cho cháu nữa kí loại này ạ."
Có người nào đó chỉ biết im lặng đứng nhìn, được rồi muốn mua thì mua, đợi đến lúc về nhà anh sẽ bảo dì Năm vứt đi làm cái khác.
Dạo quanh một vòng hôm nay cô mua được rất nhiều đồ len vừa đẹp vừa dễ thương.
Nào là khăn choàng cổ, bao tay mũ len cả chụp tai thỏ nữa toàn là đồ đôi với cục cưng nhà cô thôi.
"Cục cưng vui khôn con?"
"Vui ạ Bo siêu siêu thích luôn ạ."
Đây là lần đầu tiên nhóc được đi chơi cùng bố mẹ, là chuyện vui nhất trong đời của nhóc.
"Con đói bụng không, muốn ăn khoai lang nướng không?"
Nhóc nhìn cái bụng đang no căng của mình lại nhìn mẹ sau đó gật đầu.
"Có ạ."
Nhận được cái gật đầu của con trai cô liền tay sách nách mang một đống đồ chạy thật nhanh đến chỗ bán khoai nướng bên đường.
"Cô ơi cho con củ khoai ạ."
Sau khi mua được khoai cô lại tung tăng chạy về, vừa đi vừa bẻ đôi củ khoai vang ươm nóng hổi, cắn một miếng cô thổi phù phù.
"Nóng quá nóng quá thúi cả răng."
Lý Cảnh Phong không nhin nỗi bật cười thành tiếng.
Liền bị cô hung hăn lườm cho một cái.
Cô thổi thổi cho bớt nóng mới đưa lại cho con trai cắn một miếng.
"Ngon không."
"Ngon ạ."
Hai mẹ con cứ mẹ một miếng con một miếng dường như chẳng để ý gì đến người bên cạnh cả, mặt Lý Cảnh Phong đen dần.
"Được rồi đừng ăn nữa buổi tối ăn nhiều sẽ đầy bụng."
Trần Tuyết đưa tay lau khoé miệng cho con trai.
Cô cũng ăn no rồi hôm nay vui nên ăn quá nhiều, nếu tăng cân thì lại mệt chết.
"Buổi tối ăn nhiều vậy em không sợ tăng cân sao?"
"Sợ chứ vậy cho nên anh ăn đi, không được lãng phí thức ăn, phải làm gương cho trẻ con."
Vừa nói cô vừa nhét nữa củ khoai vào trong tay anh.
Lý Cảnh Phong thực ra chỉ muốn nhắc nhở cô một chút tránh cô ăn nhiều quá tối sẽ khó chịu.
Cơ mà bây giờ vì sao anh lại thành cái thùng rác để cô xử lý thức ăn thừa vậy.
Cho dù có chút bất mãn nhưng lại không thể phản kháng, vậy nên anh đành thay cô xử ký hết nữa củ khoai trong tay.
Hương vị không tệ vừa mềm vừa dẻo lại thơm, ngày mai nói dì Năm lên vườn đào ít khoai về luộc mới được.
Trên đường về vì chơi quá mệt nên hai mẹ con đã ngủ từ lúc nào, cho đến khi xe tới nhà vẫn không tĩnh lại.
Lý Cảnh Phong mở cửa nhẹ lay con trai đang ngủ.
"Con tự vào nhà được không?"
Nhóc cơn mơ màng đưa tay dụi mắt lại nhìn thấy mẹ đang ngủ bên cạnh liền gật gật cái đầu nhỏ nhẹ nhàng đi xuống xe.
Lý Cảnh Phong hạ bấn nút, chiếc xe đang im bỗng trở thành xe mui trần.
Anh cẩn thận mở cửa bên bế người đang ngủ say xuống một đường đi thẳng vào nhà.
Ông Nam nhìn thấy cảnh này lòng vui như mở cờ, lặng lẽ khép cửa.
Xem ra ông nên trả lại không gian cho hai vợ chồng mới được..