Mù Tha Lin nhìn ống trúc trong tay Mạnh Hạo Tuấn cười tươi như hoa, đưa tay lấy lại, sau đó mở ra lấy thứ bên trong.
Anh thấy nó là một mảnh kim loại hình có chút kỳ lạ, còn được mài sáng bóng, chẳng khác nào một lưỡi dao.
Anh khẽ chau mày, cô nhóc vì sao lại bỏ một vật như thế trong balo, chẳng lẽ ở trường đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết sao.
"Tha Lin nói cho chú biết có phải ở trường có người bắt nạt cháu không?"
"Không có."
"Vậy gì sao để thứ này trong cặp?"
Mù Tha Lin cười nhìn anh giống như nhìn một ông chú ngốc nghếch, ánh mắt đó khiến anh có chút chột dạ.
"Đây là đàn môi của người mông bọn cháu, chú không biết sao?"
Đàn, anh chưa từng thấy loại đàn nào như vậy có chút tò mò đưa tay cầm lên xem thử.
Nhìn thấy anh đúng là không biết chút gì Mù Tha Kin quyết định phổ cập kiến thức âm nhạc cho ông chú già nhà mình, cô nghiêm túc lý giả cho anh về đàn môi.
Đàn môi hay còn được gọi là kèn môi là một loại nhạc cụ khá độc đáo, có từ lâu đời của dân tộc Mông.
Nhìn qua thì đơn giản, nhưng để chế tác ra một chiếc đàn môi là cả sự kỳ công của người thợ và không phải ai cũng có thể làm được.
Làm đàn môi đòi hỏi sự cầu kỳ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, nếu không kiên trì thì khó có thể thành công.
Quy trình làm một cây đàn môi cũng rất công phu và hoàn toàn theo hình thức thủ công.
Đồng để làm đàn được lựa chọn rất kỹ, sau đó nấu chảy và đổ ra khuôn thành từng lá đồng nhỏ, để nguội rồi đưa lên để tán mỏng.
Đặc biệt là phần giữa lá đồng, đây là khâu quan trọng nhất trong việc tạo lưỡi gà nên phải đập phần này thật mỏng, thật đều để sau này có độ đàn hồi của âm thanh, tiếng phát ra mới trong.
Sau khi tán sẽ cắt lưỡi gà, lưỡi gà phải được căn chỉnh từng li cắt sao cho thật khít, nếu không khít sẽ không phát ra âm thanh, vì vậy đòi hỏi người thợ phải có tay nghề cao.
Làm xong đàn sẽ đến giai đoạn làm ống đựng để bảo vệ; phần gốc đàn buộc một sợi dây để nối đàn với ống tre khi thổi thì rút ra.
Mạnh Hạo Tuấn nghe thì nghe nhưng vẫn không thể hình dung được, một lá đồng thật sự có thể thổi ra âm thanh sao.
Vì để cho ông chú già được mở mang tri thức Mù Tha Lin ngồi xuống bên cửa sổ, bắt đầu lấy đàn môi ra nhẹ đưa lên miệng, rất nhanh âm thanh trong veo cất lên.
Lúc này cô bé của anh cứ như một tiên nữ đang ngồi thổi kèn bên khe suối, ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ rọi lên bóng hình nhỏ bé của cô, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
Trong đêm yên tĩnh, tiếng đàn réo rắt vang vọng như có tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim rừng gọi nhau, khiến người nghe bị đưa vào khung cảnh núi rừng chìm đắm giữa cao nguyên ngút ngàn.
Bên bản làng hoang sơ ngập tràn sắc hoa ban trắng, trai gái nắm tay nhau nhảy múa.
Tiếng kèn điệu múa lời tỏ tình của những chàng trai cô gái trong hội chợ phiên, say đắm lòng người.
Cho đến khi tiếng đàn kết thúc, Mạnh Hạo Tuấn vẫn còn chìm đắm trong âm thanh ấy.
Vì quá say mê nó mà anh đã năn nỉ Mù Tha Lin dạy cho mình cách thổi kèn môi.
Kết quả còn khó hơn anh tưởng gấp lần, vì không quen môi bị sưng đỏ đến không thể ăn cơm, con nhóc nào đó lại được dịp trêu chọc anh.
Mù Tha Lin không biết lấy đâu ra lọ thuốc không rõ nguồn gốc, nói là thuốc đặt trị của người Mông dành cho những người mới tập thổi kèn.
Ngón tay nhỏ nhắn non mềm khẽ chạm vào môi, trong khoảnh khắc đó trái tim anh bỗng như có cái gì đó cào cào một chút ngứa ngáy lại dễ chịu vô cùng.
Lại có một lần Tha Lin thiếu dinh dưỡng lâu ngày dẫn đến thiếu máu, cho nên hôm đó anh ra chợ muốn mua một ít đồ tươi sống về tẩm bổ cho cô.
Anh mua một con gà nhờ người cắt tiết rồi mang theo tiết về, bởi vì Mù Tha Lin không thích ăn gan, cho nên anh dùng tiết để bổ sung máu cho cô, định bụng sẽ nấu cháo gà cho cô nhóc.
Vì quên mua hành tỏi, cho nên anh mới để đó đi ra tiệm tạp hoá bên cạnh.
Kết quả vừa vào đến nhà đã thấy tiết gà lai láng trên sàn nhà, còn Mù Tha Lin thì run rẩy ôm lấy gối ngồi dưới sàn mặt mày tái nhợt, tròng mắt không có tiêu cự.
Cho dù anh có gọi thế nào cô bé cũng không nghe thấy.
Là một bác sĩ anh rất nhanh xác định được nguyên nhân, cô nhóc chắc chắn mắt hội chứng sợ máu.
Anh vội vã bế Mù Tha Lin vào phòng, dùng nước ấm lau tay chân và vết máu dính trên người cho cô bé.
"Tha Lin không sao, đó không phải máu chỉ là tiết gà thôi, đừng sợ cháu nghe tôi nói không."
Đêm đó Mù Tha Lin phát sốt, cả đêm cô bé cứ không ngừng nói mớ, nhưng anh nghe không hiểu bởi vì cô nói tiếng Mông.
Anh chỉ đành ôm cô vào lòng vỗ về dỗ dành, đó lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh ôm cô như thế.
Sau này Mù Tha Lin mới kể cho anh, năm cô bé mười một tuổi, cô cùng cha mẹ vào rừng hái thuốc.
Cha cô phát hiện đám người trong làng đang cùng một đám người lạ trao đổi thứ gì đó, cha nói cô chạy ra bìa rừng tìm mấy chú kiểm lâm dẫn tới đây.
Kết quả khi cô và kiểm lâm đến, cha mẹ cô đã nằm trên mặt đất khắp nơi đều là máu, máu hoà lẫn cùng đất đá và lá cây.
Bên tai cô là tiếng súng nổ liên hồi giữa kiểm lâm và bọn buôn thuốc phiện.
Cứ như thế cô mất đi cha mẹ, từ đó trở đi mỗi lần nhìn thấy máu cô đều sẽ nhớ lại chuyện năm xưa.
Mạnh Hạo Tuấn khẽ xoa đầu cô, không biết phải nói gì để an ủi, anh chỉ nói đại một cậu bâng quơ.
"Sau này lớn lên làm bác sĩ như chú sẽ không sợ máu nữa."
"Thật ạ?"
"Ừm."
Anh không ngờ rằng chỉ một câu nói của mình lại trở thành chấp niệm của cô về sau.