Những hình ảnh cô nằm trong vali chìm dưới đáy sông không ngừng tấn công tâm trí anh, đau đớn ngã quỵ, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Anh bỗng nhìn thấy phía xa xa một bóng dáng quen thuộc đang nhìn anh mỉm cười, anh đưa tay với lấy đi thật nhanh về phía cô.
Càng ngày anh càng đi ra xa, cho đến khi bản thân chìm trong dòng nước, giờ phút này anh chỉ muốn buông xuôi tất cả, muốn đi gặp cô, muốn nói với cô anh sai rồi.
Anh không nên ép cô, không nên khiến cô nhớ lại cơn ác mộng đó, không nên bắt cô phải lựa chọn.
Là anh đã khinh nhờn tình cảm của cô, là anh hèn nhát không dám đối diện với tình cảm của chính mình, là anh đẩy cô vào tay kẻ biến thái điên loạn kia.
Mọi tội lỗi đều là do anh.
Mạnh Hạo Tuấn thả mình vào dòng nước mặc cho nó nhấn chìm bản thân.
Trong lúc anh tưởng mình đạt được như ý nguyện, thì có một bàn tay mạnh mẽ kéo anh lên khỏi mặt nước.
Lý Cảnh Tùng toàn thân chật vật kéo Mạnh Hạo Tuấn vào bờ.
Có trời mới biết anh vô tình chạy ngang qua chỗ này, thấy xe Mạnh Hạo Tuấn đậu bên đường, anh xuống xe gõ cửa lại không thấy ai bên trong.
Cho tới khi anh bị cảnh tượng bên dưới sông làm cho hết hồn mới điên cuồng lao xuống, trời độ trời thương, cũng may còn kịp nếu chậm thêm một chút nữa,anh thật không dám nghĩ thêm.
Anh cũng biết chuyện đã xảy ra, em trai anh nói với anh bảo anh thỉnh thoảng thăm hỏi để mắt đến Mạnh Hạo Tuấn.
Anh đương nhiên làm dù sao cũng là sư phụ anh, nhưng mà người anh cũng không gặp được thì an ủi kiểu gì.
Cũng may ông trời còn thương sư phụ anh mạng lớn.
Nếu hôm nay anh không đi ngang nơi này, có phải lại thêm một cái đám tang rồi hay không.
Mạnh Hạo Tuấn bị kéo lên bờ, dù vẫn còn tỉnh táo nhưng anh cứ nằm đó như một cái xác chết không lên tiếng.
Lý Cảnh Tùng ruột gan nóng như lửa, anh phải làm sao mới được đây.
"Sư phụ người phải nghĩ cho Mạnh Hạo Nhiên, còn cả Cảnh Phong nữa, người mà có chuyện gì bọn họ phải làm sao."
Nghe thấy hai cái tên đó mắt Mạnh Hạo Tuấn mới bắt đầu có tiêu cự, nhưng vẫn không lên tiếng.
Cuối cùng Lý Cảnh Tùng phải lái xe đưa Mạnh Hạo Tuấn về, còn xe của mình thì để lại gọi công ty vận chuyển tới kéo đi.
Cũng may về đến nhà Mạnh Hạo Nhiên chưa có về, vì Mạnh Hạo Tuấn đã trở lại bệnh viện cho nên cậu cũng trở lại công ty làm việc, nhưng tối vẫn về nhà anh trai ngủ.
Lý Cảnh Tùng vô cùng tri kỷ giúp sư phụ chuẩn bị nước nóng cùng quần áo.
Đợi Mạnh Hạo Tuấn vào phòng tắm, anh còn không yên tâm mà đứng canh ngoài cửa.
Ai biết sư phụ anh có nghĩ quẩn lần nữa không chứ, tim anh vẫn còn đang treo trên cột điện đây này.
Mạnh Hạo Tuấn bước ra thấy Lý Cảnh Tùng vẫn còn ngồi ở sô pha mệt mỏi lên tiếng.
"Về đi tôi không sao, chuyện này hy vọng anh không để người thứ ba biết."
"Sư phụ yên tâm, con đặt cháo rồi đợi họ giao tới con nhận xong sẽ đi ngay."
"Tôi tự nhận được, hôm nay cảm ơn anh."
Mạnh Hạo Tuấn đã quen với cách xưng hô này của Lý Cảnh Tùng rồi, anh cũng lười quản muốn gọi sao thì gọi.
Lý Cảnh Tùng thấy anh muốn ở một mình cho nên cũng không kỳ kèo mà rời đi.
Trước khi đi còn dặn dò Mạnh Hạo Tuấn nhớ ăn cháo uống thuốc rồi hãy ngủ kẻo cảm lạnh.
Mạnh Hạo Tuấn rất biết ơn vì sự quan tâm đó, đối với sự càm ràm của Lý Cảnh Tùng cũng không có bài xích hay cáu giận.
Ngày đầu tiên đến phim trường sau khi gặp mặt đạo diễn trao đổi một vài vấn đề thì bắt đầu chụp ảnh tạo hình.
Phải nói rằng dự án này được đầu tư vô cùng chính chu từ khâu trang phục cho đến các thiết bị.
Nhưng có một vấn đề khiến đạo diễn đau đầu mất ăn mất ngủ suốt những ngày qua đó là, các diễn viên cùng nhân viên trong tổ phim chưa từng có người nào diễn qua thể loại cổ trang.
Đóng một bộ phim cổ trang đòi hỏi mọi thứ phải chỉnh chu từ đầu đến cuối, dù là thần thái hay cách nói chuyện, những lễ nghi cơ bản thời phong kiến, tất cả điều phải học từng cái một.
Danny Nguyễn nhìn cô bước ra từ phòng hoá trang, một thân áo vải nâu sờn, chân đi giày vải, tóc dài búi cao, lưng đeo tay nải.
Rõ ràng chỉ vừa mới nãy còn là một cô gái hiện đại yểu điệu xinh đẹp chỉ trong một cái nháy mắt liền biết thành một chàng trai hiên ngang khí khái.
"Niệm Tuyết mau đến đây."
Ông lập tức gọi, Trần Tuyết cũng bước nhanh về phía ông.
"Đạo diễn gọi cháu ạ."
Ông đi một vòng xung quanh cô, đánh giá từ đầu đến chân.
"Không tệ."
"Nhờ chị Hà hóa trang tốt ạ."
Cô không quên khen ngợi nhân viên hóa trang một chút.
Phải biết diễn viên có thể lên hình đẹp hay không điều phụ thuộc vào nhân viên hóa trang cả.
Có câu thế này:"cho dù là sao hạng A đắt tội với ai chứ tuyệt đối đừng đắc tội nhân viên make up", tuy địa vị của họ rất nhỏ nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
Chị Hà đứng gần đó nghe được câu này trong lòng vừa vui vừa thầm khen ngợi.
Cô diễn viên này dạo gần đây dù rất nổi, nhưng xem ra cũng là một người biết đối nhân xử thế, không phải hạng kêu căn mắc bệnh ngôi sao.