Trở về phim trường cô nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đến gặp đạo diễn muốn đôn tất cả các cảnh diễn của mình lên.
"Cháu vừa mới bị thương, làm như vậy không được."
"Cháu cần phải đóng máy trong vòng 1 tháng, có chuyện rất quan trọng đang cháu cần giải quyết."
"Vậy giải quyết xong đi rồi quay lại chú sẽ chờ cháu."
"Hai tháng, 3 tháng thậm chí mất một năm chú có chờ được không?"
Cuối cùng dưới sự kiên quyết của cô, đạo diễn buộc phải điều chỉnh dồn tất cả cảnh quay của cô lên.
Những ngày sau đó cô khiến cả đoàn phim phải sợ hãi, khi biến thành một cỗ máy làm việc ngày đêm không biết mệt mỏi.
Dương Thái Huy nhìn cô điên cuồng như vậy khiến anh càng lo hơn.
Ngày đó ở viện anh đã thấy người chồng trong bóng tối của cô, anh ta vậy mà lại là Lý Cảnh Phong.
Mà ngày cô xảy ra chuyện, vừa hay là ngày Lý Cảnh Phong bị khui ra tin tức ở cùng vợ mình, vợ ở phim trường nhưng người trong ảnh lại không phải cô.
Chỉ nghĩ thôi anh đã muốn giết người rồi, người cô từng nói yêu cô hơn chính sinh mạng của anh ta.
Vậy mà anh ta đang làm gì thế, nếu không phải nhà họ Lý quá lớn mạnh, anh không thể động vào, giờ phút này anh thật sự muốn đưa cô đi.
Trần Tuyết không dám ngừng nghỉ vì ngừng lại cô sợ bản thân sẽ gục mất.
Cô cần trở về Sài Gòn càng nhanh càng tốt.
Cảnh quay của Trần Ái Tâm đã kết thúc từ lâu, nhưng cô ta vẫn nán lại để qua chào mọi người trước khi rời đoàn.
Thái độ của tất cả người trong đoàn phim đối với cô ta cung kính khép nếp thấy rõ, ngay cả đạo diễn còn cho cô ta cái nhìn khác trước.
Khi đến trước mặt cô, nụ cười giả dối vẫn luôn treo trên mặt cũng không còn.
Cô ta đắc ý nhìn cô như một kẻ thắng cuộc.
"Thế nào ngồi suốt 4 năm giờ cũng nên trả lại vị trí cho tôi rồi chứ?"
"Vị trí của cô, được có bản lĩnh tự mình đến lấy."
"Chỉ là một kẻ thế thân lại dám lên mặt với tôi, chắc cô chưa biết tình hình trên mạng đâu nhỉ.
Bốn năm qua ngay cả một cái bóng anh ấy cũng không để cho cô xuất hiện.
Tôi vừa trở về, cho dù là tài nguyên hay vị trí bà chủ của Nam Cảnh anh ấy điều tự nguyện cho tôi.
Nếu không có sự đồng ý của anh ấy, cô nghĩ những tin tức đó có thể được lan truyền sao, cô nên biết khó mà lui, ít nhất còn kiếm được chút tiền."
"Vậy tôi chúc cô sớm ngày bước chân vào nhà họ Lý.".
Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại ﹙ T???? ????????T????UY????N.???????? ﹚
Trần Ái Tâm bị thái độ dửng dưng của cô làm cho tức nổ phổi, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ hòa nhã để người khác nhìn vào thấy cô mới là kẻ kênh kiệu.
Trần Tuyết chán ghét phải đứng cùng một chỗ cứ thế mà lướt qua cô ta.
Tin tức trên mạng đúng là những ngày qua sợ ảnh hưởng đến tâm trạng cho nên cô không có xem, hiện tại cũng sẽ không xem.
Vừa mới lướt qua, Trần Ái Tâm đột nhiên nghiêng người ngã xuống.
Trợ lý của cô ta thấy vậy vội chạy đến đỡ cô ta lên, còn không quên la lớn thu hút sự chú ý của mọi người.
"Nữ chính thì ngon lắm à, cô có biết chị ấy là ai không mà dám đẩy ngã chị ấy."
Linh An vừa đi lấy nước về thấy thế cũng vội chạy đến chắn trước mặt cô như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Con mắt nào của cô thấy chị tôi đẩy cô ta, còn không phải cô ta tự mình diễn trò à.
Hết đất diễn rồi còn không mau về đi, lượn lờ ở chỗ này làm gì, muốn cọ nhiệt chị nhà này à, mơ đi."
Nghe được lời này trợ lý của Trần Ái Tâm cười lớn, giọng cô ta càng cao vút.
"Cười chết tôi rồi, bà chủ của tập đoàn Nam Cảnh còn cần phải đi cọ nhiệt với một diễn viên què như cô ta à."
Mấy chữ bà chủ của Nam Cảnh khiến những người trong đoàn hít thở không thông, đặc biệt là những người từng xem thường Trần Ái Tâm.
Bọn họ sợ cô ta ghi lòng trả thù, cũng có người bắt đầu khen ngợi cô ta.
Rõ ràng có thể mượn danh bà chủ đi lên, lại tình nguyện giấu diếm làm một diễn viên nhỏ đi lên bằng thực lực.
"Cô nói ai là diễn viên què?"
Linh An xông lên cứ như muốn đánh nhau đến nơi, Trần Tuyết không cản ngược lại chú Bảy không biết đi ra từ lúc nào kéo tay cô nhóc lôi về phía sau.
"Bà chủ Nam Cảnh cô ta xứng sao? Nếu cô có thể bước một ngón chân vào nhà họ Lý, Lý Thạnh tôi sẽ chặt cái đầu xuống cho cô ngồi, cô thấy sao?"
Giọng người đàn ông từ tính trầm khàn lại khiến người khác rét lạnh tận sống lưng.
Nhà họ Lý là nơi nào, mà hạng đàn bà nào cũng có thể bước qua cửa.
Đừng nói là bước qua, cả 1 đầu ngón chân của cô ta cũng đừng mơ chạm tới mép cửa của nhà họ Lý.
Ông không hiểu vì sao Cảnh Phong để tin tức lan tràn như thế, nhưng ông vẫn tin tưởng anh.
Tộc trưởng nhà họ Lý không phải là kẻ bất tài ham mê nữ sắc.
Bảy Thạnh đưa măt nhìn về phía Trần Ái Tâm như chờ đợi câu trả lời từ cô ta.
Trấn Ái Tâm bị ánh mắt của người đàn ông này doạ cho sợ.
Cô ta không biết người này có lai lịch gì, nhưng ông ta cũng mang họ Lý, người họ Lý ở cạnh Trần Niệm Tuyết chỉ có thể là người của ông cụ.
Cô ta đã tra qua rồi, ông cụ kia vô cùng yêu thương Trần Niệm Tuyết, cử người bên cạnh bảo vệ cô cũng là chuyện thường.
Tạm thời cô ta vẫn chưa phải là đối thủ của ông cụ, tránh phá hư mọi sự, cho nên chỉ có thể làm lơ đi câu hỏi của ông ta.
"Không có gì chỉ là chị không cẩn thận nên ngã, không phải em ấy đẩy chị.
Đi thôi đừng để muộn, buổi tối chị còn có hẹn với Cảnh Phong."
《Tui khoái cái câu này của chú Bảy quá men????????》.