Chỉ một câu, nghĩa là từ giờ phút này trở đi ông không còn là chủ của bọn họ nữa, sống chết của bọn họ do cô quyết.
Mà sống chết của cô là do bọn họ chịu trách nhiệm.
Mỗi một cận vệ nhà họ Lý đều thề chỉ trung thành với một đời chủ, nay chủ của bọn họ muốn bọn họ nhận người khác, bọn họ cũng sẽ tuân thủ chấp hành mọi mệnh lệnh.
Vậy cho nên ngay trong đêm tất cả bọn họ lập tức bay đến Yên Tử.
Trong một khách sạn cao cấp giữa lòng thành phố Quảng Ninh, bốn người đàn ông dù đã qua cái tuổi trung niên vẫn mang theo khí thế của kẻ từng một thời tắm máu giang hồ.
Bên cạnh họ còn có 4 người đàn ông trẻ tuổi ngoài ba mươi.
Bọn họ là người kế nghiệp tiếp theo, cho dù là đời con hay đời cháu, thậm chí là người không cùng huyết thống.
Nhưng chỉ cần về sau ngồi vào vị trí lãnh đạo bang phái, việc xem nhà họ Lý là chủ mà phục vụ chính là bang quy.
Trần Tuyết được Bảy Thạnh mở cửa, cô diện một thân màu đen đầu đội mũ lưỡi trai bước vào.
Thấy cô bước vào, tất cả những người đàn ông trong phòng đều đồng loạt đứng lên cúi chào cô.
"Xin lỗi vì đến muộn để các vị phải đợi lâu, mời ngồi."
Bảy Thạnh kéo ghế cô tự nhiên mà ngồi xuống, cởi bỏ chiếc mũ lưỡi trai để trên bàn, bốn người đàn ông trẻ nhìn cô có chút ngỡ ngàng.
Bọn họ nghe theo lệnh của trưởng bối nói là đến nhận chủ mới, mà về sau bọn họ phải dốc toàn bộ sinh mạng để bảo vệ.
Lại không thể ngờ người trước mắt lại là một cô gái, còn là một diễn viên nổi tiếng.
Nhất là Nam Trí không những bị giật mình còn không nói nên lời, mấy tháng trước em trai anh còn đòi sống đòi chết muốn anh âm thầm cử người bảo vệ cô gái này ở phim trường.
Thằng bé nói thần tượng của nó bị bọn fan cuồng của cô diễn viên nào đó tấn công.
Cái thằng quỷ đó, anh không đồng ý nó còn tự mình trà trộn vào đoàn phim làm chân chạy vặt, nếu biết chuyện này nó nhất định sẽ vui chết luôn.
"Các vị ở đây hẳn đã nhận được lệnh từ ông nội rồi đúng chứ.
Kể từ giờ phút này mạng của các vị thuộc về Trần Niệm Tuyết tôi, các vị ở đây có ai có ý kiến gì không?"
Khí thế cường đại, vẻ mặt lãnh đạm nhưng ánh mắt lại như mang theo một cỗ sát khí vô hình lướt nhìn mỗi người bọn họ.
Trần Tuyết biết đối với những kẻ trong giang hồ, nếu cô chỉ là một cô gái yếu đuối hai tay trói gà không chặt.
Thì cho dù có là lệnh của ông nội, bọn họ cũng sẽ bằng mặt mà không bằng lòng ở dưới trướng cô.
"Nếu chúng tôi có ý kiến cô sẽ tiếp nhận sao?"
Một người đàn ông có vẻ lớn tuổi nhất trong đó lên tiếng, Trần Tuyết nhìn ông ta, cô biết người này.
Ông ta là người đứng đầu của Lý Nghĩa Đường ở Hải Phòng, biệt danh Mười Sói cũng là người có địa vị cao nhất trong hệ thống bang phái của Lý Nghĩa Đường.
Trước khi đến đây chú Bảy đã đưa hồ sơ về bọn bọ cho cô xem qua, tất cả thế lực ngầm của nhà họ Lý ở Việt Nam điều ẩn danh dưới một võ đường có tên là Lý Nghĩa Đường.
Với hơn 300 cơ sở trải dài trong cả nước, do 4 đường chủ nắm quyền.
Thanh Mặt Thẹo đường chủ Sài Gòn, Tám Rơm đường chủ Đà Nẵng, Mười Sói đường chủ Hải Phòng, Ba Phố Cổ đường chủ Hà Nội.
Bốn người này chỉ cần dậm chân một cái cũng làm đảo lộn cả giới giang hồ tại khu vực Đông Nam Á.
"Tôi không phải quân phiệt, các vị có quyền tự do ngôn luận."
Nghe được lời này của cô Mười Sói cũng không khác khí, ông thay mặt tất cả mọi người ở đây lên tiếng.
"Chúng tôi theo ông cụ gần 50 năm, luận về tuổi tác, luận về địa vị cô còn phải gọi chúng tôi hai tiếng trưởng bối.
Cho dù là lệnh của ông cụ, thì dựa vào cái gì mà muốn chúng tôi giao mạng mình cho một cô gái còn chưa hiểu mùi đời như cô."
Lời này của Mười Sói không phải ngông cuồng hay xem thường, mà người trong giang hồ như bọn họ, xưa nay chỉ quy thuận người mạnh hơn mình, làm gì có chuyện cúi đầu trước kẻ yếu hơn.
Dù là lệnh của ông cụ, bọn họ không thể chối từ, nhưng nếu cô đã cho phép bọn họ nói ra suy nghĩ của mình vậy bọn họ sợ cái gì mà không nói.
Bảy Thạnh nghe được lời này của Mười Sói thì tức muốn nổ phổi, bọn người này mà cũng dám luận về địa vị với mợ chủ nhà họ Lý.
Ông nắm tay thành quyền muốn tiến lên thì bị cô đưa tay cản lại.
Trần Tuyết biết, so với những người được giữ lại bên cạnh nhà họ Lý, thì những phần tử đã tự do thoát ly ra ngoài một thời gian dài như thế này, không phải nói một hai câu liền khiến bọn họ nghe răm rắp được.
"Nếu các người muốn luận về địa vị, vậy với tư cách là mợ chủ của nhà họ Lý tôi có quyền nắm giữa mạng của các người.
Nếu các người muốn luận về giang hồ thế sự, vậy được ai trong số các người lấy được nó, tôi sẽ để người đó rời khỏi nơi này.
Về sau một góc trời tự do muốn làm gì cũng được, sao nào muốn thử không?"
Trần Tuyết lấy trong cổ áo ra một sợi dây chuyền vừa mảnh vừa nhỏ, cái này là Lý Cảnh Phong tặng cho cô trước khi cô vào đoàn phim.
Cho dù anh nói nó chỉ là một viên pha lê, nhưng Trần Tuyết biết ông chủ của mấy cái mỏ kim cương sao có thể dùng pha lê tặng cô.
Cho đến bây giờ cô mới đeo nó, trước kia sợ lúc quay phim không cẩn thận sẽ rơi mất.
Bây giờ cô đeo vì muốn mỗi giây mỗi phút điều nhắc nhở bản thân, anh đã từng yêu cô như thế, yêu hơn cả sinh mạng chính mình.
Cho dù anh bị nguyên tác khống chế hay là Trần Ái Tâm đang dở trò, cô cũng không thể cứ như vậy mà buông tay anh, cô nhất định sẽ dốc toàn lực cứu anh ra khỏi nơi đó.
Vì biết đâu anh cũng đang cố gắn vật lộn vì cô, bởi những ký ức tươi đẹp và hạnh phúc từng có, bởi vì gia đình nhỏ của mình cô nguyện chống lại cả thế giới này..