Tuy nói giám đốc Lâm giúp bọn họ có cơ hội thử vai, nhưng Đinh Thu Trang cũng đã chuẩn bị tinh thần không dám đặt quá nhiều kỳ vọng.
Danny Nguyễn là ai, ông ấy là đạo diễn quốc tế, muốn đóng phim của ông ấy có biết bao nhiêu ngôi sao còn đang phải xếp hàng dài.
Cho dù ông ấy hay tìm kiếm người mới, nhưng mà đây là phim điện ảnh cổ trang đầu tiên được đầu tư và chế tác lớn đến vậy.
"Không sao, không được thì về sau chúng ta tìm kịch bản khác đảm bảo em có thể nỗi."
"Em không có thời gian tìm kịch bản đâu vì em phải đóng Bùi Thị Xuân rồi."
"Em...!em...!vừa mới nói cái gì?"
"Em rớt vai công chúa rồi, nhưng lại được đóng Bùi Thị Xuân."
"Áaaaaaaa, em...!em...!em đóng nữ chính sao?"
Đinh Thu Trang tưởng mình nghe nhầm rồi, sao có thể ngay cả nói chuyện cũng nói lắp.
Nhận được cái gật đầu của Trần Niệm Tuyết, cô nhảy cẫn lên ôm chầm lấy cô ấy.
"Trời ơi, thật sao em giỏi quá giỏi quá."
"Chị chú ý hình tượng nào."
Đinh Thu Trang nhìn quanh sao đó vui vẻ kéo lấy tay cô đi ra ngoài.
Lên xe rồi cô còn chưa tỉnh táo cứ như đang mơ vậy.
"Em nói đi em làm sao mà được chọn?"
"Đánh nhau với đạo diễn."
Cô bình tĩnh trả lời người quản lý, khiến chị ấy há mồm.
Cô cái này là nói thật nha.
"Hả, em nói đùa đấy à?"
"Chị thấy em giống đùa sao?"
Đinh Thu Trang cảm thấy không giống nói đùa, dù sao dạo này nghệ sĩ nhà cô lúc nào cũng bá khí như thế cô cũng sắp quen rồi, về sau sẽ ổn thôi.
Sau khi trở về Đinh Thu Trang bắt đầu lên kế hoạch phát triển về sau cho nghệ sĩ nhà mình.
Để chúc mừng bản thân nhận được vai diễn cô đích thân xuống bếp nấu một bữa thật thịnh soạn đãi cả nhà.
Cũng là để chúc mừng cho Lý Cảnh Phong và cô, từ khi cô đồng ý qua lại với anh, hai người vẫn chưa có thời gian dành riêng cho bản thân.
Mà cái người này nghe cô nói muốn làm tiệc chúc mừng, chưa kịp nói gì anh đã cho người mang luôn con trai về nhà tổ.
Còn bảo là muốn được tận hưởng không gian hai người, cô thật cảm thấy có lỗi với cục cưng nhà cô mà.
Khi Lý Cảnh Phong về đến nhà, mùi thức ăn thơm ngát truyền đến, nhìn người con gái đang nấu ăn trong bếp.
Anh cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến vào thời khắc này.
Anh lặng lẽ đi đến phía sau vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Trần Tuyết mỉm cười để mặt anh ôm, lúc anh vừa vào cửa cô đã biết rồi chỉ là không lên tiếng mà thôi.
"Anh về rồi à, mau đi tắm đi còn ăn cơm."
"Để anh sạc điện một chút anh sắp mệt chết rồi."
Anh tựa cằm vào cổ cô ngửi lấy hương thơm hoa cỏ thanh mát tteen tóc cô.
Trần Tuyết biết để điều hành một tập đoàn lớn như Nam Cảnh chắc chắc sẽ rất mệt.
Cô đưa tay tắt bếp sau đó xoay người ôm lấy anh.
Ngửi được mùi hương trên người cô, được cô ôm lại anh mới cảm thấy mình thật sự đang sống.
Mấy ngày qua tuy cô ở cạnh nhưng anh lại sợ mình đang mơ, cho dù cô chấp nhận anh nhưng chưa bao giờ chủ động với anh.
Cho em được cô chủ động ôm anh thật sự rất hạnh phúc.
"Được rồi anh mau đi tắm đi không thì thức ăn sẽ nguội mất."
Anh bất mản muốn được ôm thêm chút nữa
nhưng vẫn phải đi lên lầu.
Trần Tuyết cảm thấy người đàn ông này yêu vào sao lại còn con nít hơn cả cô thế không biết.
Dưới ánh nến mờ ảo, hoa hồng đỏ cùng rượu vang.
Khung cảnh lãng mạn như ở trong một nhà hàng cao cấp.
Trình độ nấu ăn của cô càng ngày càng lên tay cô rất hài lòng.
Hai người cùng nhau trải qua một buổi tối bình yên, Lý Cảnh Phong ôm lấy cô đứng trên sân thượng nhìn xuống hồ bơi bên dưới lấp lánh ánh đèn.
Anh nhẹ thì thầm vào tai cô.
"Cảm ơn em vì tất cả."
Thật ra anh muốn nói với cô, cảm ơn cô đã đến thế giới này, cảm ơn cô đã chấp nhận để anh bước vào cuộc đời cô, để cho anh trở thành một phần của nó.
Kể từ khi cô xuất hiện, trong thế giới của anh không chỉ có hai màu đen trắng nữa, nó trở nên rực rỡ và tươi đẹp hơn bao giờ hết.
"Vậy thì cậu ba, quãng đời còn lại xin được chiếu cố nhiều hơn."
Kể từ lúc chấp nhận anh, cô thật sự muốn cùng người đàn ông này đi hết quãng đời còn lại.
Cho nên cô sẽ không e ngại mà nói cho anh biết lòng mình.
Thân hình Lý Cảnh Phong chợt cứng, vòng tay anh khẽ siết chặt eo cô, đem cô ôm sát vào ngực mình hơn nữa.
Quãng đời còn lại, cô nguyện cùng anh đối với anh mà nói đây là điều mà anh luôn mơ ước mỗi đêm.
Giọng anh có chút khàn khàn.
"Mợ ba quãng đời còn lại cũng xin em chiếu có nhiều hơn."
Đêm trăng ấm áp dịu dàng chiếu rọi hai bóng người bên cửa sổ.
Nụ hôn ngọt ngào tựa như những que kem mát lạnh, tan chảy thấm vào lòng người.
Có ai đó đã nói rằng, gặp được đúng người đúng lúc chính là một đời hạnh phúc.
Tình yêu là một thứ vô cùng kỳ diệu, nó có thể kéo bạn đến bên cạnh định mệnh đời mình lúc nào đó mà bạn không hề hay biết, dẫu cho người đó có cách bạn cả một thế giới đi chăng nữa.
Nụ hôn kéo theo những yêu thương cuồng nhiệt, hai con người hoà quyện vào nhau cả thể xác lẫn tâm hồn.
Đủ yêu thương, đủ tin tưởng để đem sinh mạng của mình giao cho đối phương không chút e ngại.
Ánh trăng trên đỉnh đầu nhìn thấy cảnh xuân tựa như e thẹn mà lẫn vào trong mây.
Đến cả gió cũng trở nên dịu dàng, chẳng có thứ gì nỡ quấy rầy hai trái tim cháy bỏng bên trong.
Ánh mặt trời có thể tan chảy tảng băng vạn năm cũng giống như cô, người con gái đột nhiên xuất hiện làm khiến trái tim anh biết nhớ biết đau, biết sợ hãi cùng mong chờ.
Đời này của bọn họ mặc cho phía trước là sóng bão mưa xa, mặc cho là thiên đường hay địa ngục cũng nguyện hoà vào nhau đến tận cùng trời đất.
Một đêm đầy yêu thương không mộng mị, anh ôm người con gái trong lòng nâng niu như trân bảo.
Khi ánh mắt trời chiếu qua khe cửa sổ, những tia sáng mang theo những hạt bụn li li lơ lững.
Người bên cạnh trở mình, Lý Cảnh Phong đặt lên trán cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Anh cẩn thận đắp lại chăn cho cô rồi xuống giường chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi làm xong mới trở lên gọi cô dậy..