.
Ăn sáng xong cô chủ động muốn pha trà, vậy nên ba ông cháu ra ngoài sân ngồi trong lúc đợi cô.
"Thật sự không phải cháu bắt nạt con bé."
"Không phải cháu, chỉ là cô ấy nói hai tuần trước đóng phim bị thương ở đầu tạm thời không nhớ được gì.
Chắc là lúc nhìn thấy ông nhớ ra ông nên mới xúc động như thế."
"Sao bị thương, chuyện nghiêm trọng như thế mà bây giờ cháu mới nói."
"Cháu cũng vừa mới biết hôm qua thôi, cũng không phải muốn giấu ông."
Ông Nam thở dài nhìn đứa cháu trai của mình.
Ngày bé nó vẫn luôn là đứa trầm tĩnh ít nói, ông cho rằng như vậy rất tốt có thể giao cơ nghiệp gia trăm năm gia tốc cho nó ông cũng yên tâm hơn nhiều.
Nhưng mà đứa cháu này của ông càng ngày càng tĩnh, cái tính này của nó trong công việc có thể khiến người ta tin phục, nhưng đặt vào cuộc sống chính là quá lạnh nhạt.
Vợ mình bị thương đến mức mất trí mà nó vẫn trưng ra bộ dạng thờ như thế.
"Cảnh Phong ông giao tập đoàn Nam Cảnh cho cháu, để cháu đứng trên đỉnh cao nhân sinh là để làm gì cháu biết không?"
Lý Cảnh Phong trầm mặt không lên tiếng, tựa như đang lắng nghe lời dạy tiếp theo của ông.
Ông Nam thở dài có chút bất lực.
"Cháu có tiền có quyền không phải để cho người đời thấy, mà là để con bảo vệ những người thân của cháu, vợ cháu, con cháu không để bọn họ chịu khổ chịu thiệt.
Niệm Tuyết là một cô gái tốt, cháu đừng để sau này mất đi rồi không tìm lại được."
"Xoảng" tiếng tách trà rơi xuống đất vỡ vụn, nước trà nóng đổ lên chân khiến cô đau rát.
Ba người đang ngồi trên bà đồng thời quay đầu.
"Mẹ" Bo hoảng sợ bật khỏi ghế chạy thẳng về phía cô.
Nhìn thấy nhóc con chạy như bay tới cô mới hoàn hồn.
"Cục cưng mẹ không sao, con đứng yên đừng tới đây, cẩn thận mảnh thủy tinh dưới đất, ngoan nghe lời mẹ thật sự không sao."
Nghe lời mẹ nhóc thả chậm bước chân, nhìn mẹ rồi lại nhìn mảnh vỡ dưới đất cuối cùng chọn đứng yên không nhúc nhích.
Thấy nhóc con đứng yên cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô cuối xuống muốn nhặt mảnh vỡ vào khay trà.
Tay cô chưa kịp chạm vào, đã bị một bàn tay khác giữ lại.
"Để đó cho người làm dọn."
Lý Cảnh Phong nhìn bàn chân có chút đỏ của cô, không nói một lời trực tiếp bế cô lên.
Đột nhiên bị ôm khiến cô giật mình xuýt chút thì hét lên.
Nhìn con trai trước mặt, lại nhìn ông nội sau lưng cô chỉ có thể thì thầm vào tai anh.
"Anh để tôi xuống được không, tôi có thể tự đi mà."
Lý Cảnh Phong đi một mạch vào nhà đặt cô ngồi ngay ngắn trên sô pha.
"Dì Năm giúp con lấy hộp y tế, dì nhờ người dọn mảnh thủy tinh ngoài sân dùm con."
Dì Năm cầm hộp y tế tới, mới sáng sớm bà cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện.
Lúc nãy bà định mang trà ra vườn, nhưng mợ ba cứ bảo để mợ ấy tự mang bà cũng không cảng, ai mà biết vừa quay đầu lại mợ ba đã bị thương.
"Cậu ba hay để tôi làm cho."
"Để con, dì cứ làm việc của dì đi."
Lý Cảnh Phong cẩn thận giúp cô lấy đôi dép bông ra khỏi chân, dùm bông hấp lau sạch nước trà rồi nhẹ nhàn xoa thuốc trị bỏng cho cô.
Nhìn bàn chân sưng đỏ của mẹ có nhóc con nào đó cắn chặt môi.
"Mẹ đau."
Đôi mắt đỏ hơi ướt, là nhóc con đau lòng cho cô.
Trần Tuyết cảm thấy trái tim như tan trong mật ngọt chẳng còn thấy đau nữa.
Cô đưa tay xoa đầu con trai.
"Cục cưng thơm thơm mẹ, mẹ sẽ không đau nữa."
Nhóc lạch bạch cưỡi giày nhẹ nhàng trèo lên sô pha thơm thơm mẹ.
Được con trai hôn làm sao còn thấy đau nữa cô liền quơ quơ cái chân.
"Cục cưng xem này mẹ hết đau rồi."
Anh đưa tay bắt lấy cái chân đang không yên phận của ai kia.
Đúng là không hiểu sao anh phải đi làm cái việc này nữa.
"Em yên một chút không được sao?"
Cô trề môi nhìn anh sau đó quay qua con trai bắt đầu khóc nháo.
"Cục cưng ba con hung dữ với mẹ, mẹ thật thảm không có ai bảo vệ."
"Bo bảo vệ mẹ, Bo không cho ba bắt nạt mẹ, mẹ ngoan đừng khóc."
Nói xong nhóc đưa tay ôm ôm còn xoa đầu mẹ, sau đó không quên cho ông bố đang ngồi một ánh mắt ghét bỏ, như thể cảnh cáo không được phép ức hiếp mẹ của nhóc.
Nhìn ai đó đang đắc ý làm mặt xấu với mình Lý Cảnh Phong cảm thấy có chút đau đầu.
"Đi lại không tiện buổi chiều em xin nghỉ ở đoàn làm phim đi."
"Không sao vết thương nhỏ thôi, à trong thời gian tới tôi muốn ở đây chăm sóc Bo và ông nội.
Anh nhờ tài xế đến khách sạn lấy hành lý giúp tôi, tôi đã nói với trợ lý của mình rồi."
Anh có chút khó tin nhìn cô, cô vậy mà chủ động muốn dọn về đây ở.
Lý Cảnh Phong chỉ ừ một tiếng liền lên lầu chuẩn bị đi làm.
Hôm qua anh đã bảo Chí Hùng tra một chút về việc ở cô bị thương ở đoàn phim.
Đúng là có chuyện đó xảy ra, nhưng mà anh cũng đã hỏi qua Hạo Tuấn, cậu ấy đã khẳng định việc mất trí nhớ không thể thay đổi tính cách một người, trừ khi người đó vẫn luôn che giấu tính cách thật của mình.
Trong trường hợp quên đi mọi thứ, thì bức màn tạo dựng lúc trước cũng tự nhiên phá bỏ mà lộ ra bản chất.
Ông nội dẫn Bo đi câu cá với mấy ông bạn già cũng ở trong khu nghĩ dưỡng.
Cô trở về phòng nằm trên giường nhớ lại lúc nãy.
Cô làm vỡ bình trà, bởi vì khi nghe hai từ tập đoàn Nam Cảnh thì trong kí ức của cô hiện ra vô số hình ảnh làm cô giật mình.
Tập đoàn Nam Cảnh, Lý Cảnh Phong, nữ diễn viên hạng Trần Niệm Tuyết, nhóc con thiên tài Lý Nguyên Vũ.
Cô đây là xuyên qua bộ truyện tranh ư, là bô " Yêu em thêm lần nữa" mà một năm trước cô từng nghe trợ lý của mình kể.
Ừm thì là lúc đó có một công ty phim ảnh nhỏ nào đó, gửi cho cô một kịch bản phim chuyển thể, muốn mời cô đảm nhận một vai nữ phụ.
Đương nhiên là người đại diện của cô khi đó không đồng ý.
Một minh tinh hạng A sao có thể đóng vai phụ, cuối cùng kịch bản chưa tới tay cô đã bị gạt phen đi.
Nhưng mà trợ lý của cô lại là fan cuồng của bộ truyện tranh đó, nên con bé suốt ngày lải nhãi với cô bộ truyện tranh đó hay thế nào, vẽ đẹp ra sao, còn nói nữ phụ kia trùng tên trùng họ với cô chỉ khác mỗi chữ lót.
Bây giờ thì cô đã biết vì sao lúc đầu nghe thấy cái tên Trần Niệm Tuyết bản thân lại thấy quen đến vậy.
Sống lại chưa kịp mừng giờ thì hay rồi, cô thành nữ phụ lót đường trong truyện, không cẩn thận liền bị cho bay màu.
Tâm sự của mợ ba: Này thì chảnh không chịu đóng vai phụ hả con, giờ thì sáng mắt chưa..