Trần Tuyết nhận lấy nguyên liệu mặc tạp dề xuống bếp, Lý Cảnh Phong thấy thế cũng xuống theo.
"Anh xuống đây làm gì, không ở trên đó với anh hai à?"
"Mặc kệ anh ấy, anh giúp em một tay anh hai ăn nhiều lắm mình em làm sẽ mệt."
"Anh ấy ăn nhiều lắm sao?"
"Ừm như heo vậy."
Trần Tuyết nhịn không nỗi bật cười, có đời ai lại nói anh trai mình ăn như heo chứ, hai anh em nhà này đúng là như tom và jery ấy.
Rõ ràng suốt ngày cấu xé đá điểu nhau nhưng thực chất lại chẳng thể thiếu nhau được.
Một lác sau một cái đầu nhỏ cũng cạ cạ bên chân cô.
"Cục cưng sao con lại xuống đây, không chơi với bác hai sao?"
"Bo muốn phụ mẹ làm bánh."
Trần Tuyết vội lau tay vào tạp dề sau đó ngồi xuống khẽ vuốt đầu con trai.
Đứa bé này đúng là cố chấp hệt cha nó, lần trước không làm được lần này vẫn muốn làm với cô.
"Vậy được rồi con đợi mẹ một lác mẹ chuẩn bị nguyên liệu rồi chúng ta cùng với cả ba cùng nhau làm được không.?"
"Dạ."
Lý Nguyên Vũ gật đầu thật mạnh đôi mắt lấp lánh nhìn mẹ, rồi lại nhìn ba.
Nhận được cái gật đầu từ ba nhóc cười càng tươi hơn.
Lý Cảnh Phong đưa tay xoa đầu con trai lại lấy trên kệ một cái tạp dề màu hồng nhỏ có in hình gấu con cẩn thận mặc lên cho con trai.
Cho dù con anh có là thiên tài đi nữa thì cuối cùng vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ muốn được chơi cùng bố mẹ, được bố mẹ yêu thương.
Trong phòng khách Lý Cảnh Tùng bị bỏ rơi, đang đau lòng muốn chết định xuống bếp lôi thằng nhóc con kia lên chơi với anh.
Nhưng vừa bước vào liền thấy khung cảnh một nhà ba người vô cùng vui vẻ hạnh phúc cùng nhau làm bánh.
Khoé mắt anh chợt cay cay, trong ký ức của anh cũng từng có những khoảnh khắc ấm áp như vậy.
Bọn họ một nhà bốn người vô cùng vui vẻ, khi đó mỗi ngày anh sẽ ngồi vẽ trong sân, em trai nằm gối đầu lên chân mẹ trên bãi cỏ, bố ở bên canh đánh đàn dương cầm.
Một bức tranh đẹp đẽ bình yên, cho đến bây giờ bức tranh đó vẫn được anh nâng niu như bảo bối giữ trong phòng bố ở nhà tổ.
Kể từ sau khi ba mẹ mất, anh không còn vẽ tranh nữa, có một khoảng thời gian dài anh không thể cầm cọ.
Nhưng mà mẹ anh là một nhà thiết kế thời trang đẳng cấp thế giới, cho dù mẹ chưa từng lộ diện nhưng khi nhắc đến cái tên LyLy Trần không ai mà không biết.
Anh tự nhủ với lòng anh không thể cầm cọ nhưng vẫn có thể cầm bút, anh không thể làm một hoạ sĩ nhưng có thể trở thành một nhà thiết kế như mẹ vậy.
Như vậy hẳn ba mẹ sẽ không thất vọng về anh.
Lý Cảnh Tùng im lặng chụp vài bức ảnh sau đó gửi cho em trai mình, bầu không khí hạnh phúc thế này anh không thể phá đám, bằng không về sau đừng mơ còn có thể tới đây ăn chực.
Lý Cảnh Tùng lặng lẽ rút lui đi ra ngoài sân dạo mát, cơ mà hôm nay em trai anh có vẻ hơi bị xui thì phải, bởi vì lại xuất hiện thêm một vị khách khác không mời mà đến.
Người này anh đã từng gặp qua ở bệnh viện rồi, Chí Hùng nói cậu ta là bác sĩ thiên tài của giới y khoa.
"Xin chào bác sĩ."
Lý Cảnh Tùng một tay đút túi quần thong thả đi đến, một tay còn lại lười biến nhất lên ra hiệu chào Mạnh Hạo Tuấn.
"Thật trùng hợp, anh cũng ở đây à?"
Mạnh Hạo Tuấn lịch sự gật đầu chào Lý Cảnh Tùng, anh không giống những người khác sẽ gọi Lý Cảnh Tùng là cậu hai.
Bởi vì anh chỉ xưng cậu chủ với một mình Lý Cảnh Phong, còn những người khác ở Lý gia anh không quan tâm, địa vị ra sao anh cũng mặt kệ không can hệ với anh.
Lý Cảnh Tùng vốn là người thoải mái, anh cũng không quan trọng việc người bên cạnh em trai anh gọi anh là gì.
"Cậu đến tìm Cảnh Phong có việc gì à?"
"Có chút chuyện riêng."
"Tạm thời đừng vào nếu không nó sẽ ném cậu sang Anggola ngay đó."
Mạnh Hạo Tuấn theo cái quay đầu của Lý Cảnh Tùng nhìn vào cửa sổ, thấy một nhà ba người đang vô cùng hoà hợp, đúng là anh không nên đi vào lúc này.
Nhưng mà hôm nay anh đến có việc nhờ Lý Cảnh Phong, nên đành phải ở ngoài này đi dạo nói chuyện phiếm với Lý Cảnh Tùng vậy.
Lý Cảnh Tùng đột nhiên đin một vòng tròn quanh người Mạnh Hạo Tuấn, rồi lại đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Mạnh Hạo Tuấn không có phản ứng, anh muốn xem anh ta đang muốn làm trò gì.
Một lác sau Lý Cảnh Tùng thu lại ánh mắt, nụ cười giả trân bắt đầu được trưng ra.
"Bác sĩ tôi nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi, còn có thể thắng thằng nhóc kia có thật không?"
"Cũng không tính là thắng, thỉnh thoảng chơi xấu vài lần mới được."
"Chơi xấu, cậu thật sự dám chơi xấu thằng nhóc đó à?"
Ngoại trừ anh ra thì anh chưa từng thấy người nào dám chơi xấu với em trai anh đâu.
Cậu bạn trước mặt này có vẻ hợp gu anh đấy nha, nghe nói cậu ta bằng tuổi anh.
Lý Cảnh Tùng như bắt gặp được người cùng chí hướng vội vàng bật chế độ thân thiết.
"Cậu chơi xấu nó thế nào vậy, có thể chỉ cho tôi vài chiêu không, tại hạ nhất định sẽ hậu tạ."
Mạnh Hạo Tuấn khẽ ho khan, anh vẫn luôn biết người anh trai này của Lý Cảnh Phong với cậu ta chính là như chuột với mèo.
Nhưng mà tình cảm của bọn họ lại khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ.
"Ừm, không có chiêu gì đặc biệt, anh cũng biết cậu ta có điểm yếu ở tai mà."
"Á đù, chuyện này mà cậu cũng biết, khoan đã...!chẳng lẽ cậu cũng cắn nó sao?"
Hai mắt Lý Cảnh Tùng mở to hết cở nhìn Mạnh Hạo Tuấn không chớp mắt.
"Lần đầu gặp mặt vô tình phát hiện, về sau thỉnh thoảng sẽ dùng một lần.".