Tạ Mai đứng lên rời đi, trong căn hộ chỉ còn lại mình Liễu Ngọc.
Cô ta thật sự vô cùng căm ghét Trần Niệm Tuyết, là cái loại ghét cay ghét đắng muốn người ta phải chết không yên mới hả dạ.
Mấy hôm trước rõ ràng cô ta đã đánh tiếng với ba mình, muốn ông ấy dùng thế lực của nhà họ Liễu để ra mặt cảnh cáo Tiêu Lâm.
Nhưng ba cô lại không đồng ý, còn nói cô đừng vì chuyện cỏn con mà làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của gia đình.
Cô bị cướp vai trắng trợn như thế, cô ta ngồi lên đầu cô như vậy mà gọi là chuyện cỏn con sao.
Nếu ba cô vì lợi ích mà không chọn đứng về phía cô, vậy cô tự mình ra tay.
Cô muốn xem nếu Tiêu Lâm biết trên đầu cậu ta bị cắm cái sừng to như thế, cậu ta còn che chở cô ta được nữa hay không.
Tại biệt thự ven sông của gia đình nhỏ, hôm nay là chủ nhật, sáng sớm Chí Hùng đã đến chờ ở phòng khách.
Ừm thì nói sao nhỉ, vì để chuẩn bị cho bộ phim, Lý Cảnh Phong đã bảo Chí Hùng mỗi ngày điều đến đây dạy võ cho cô.
Cô cũng không biết nói thế nào, nếu không học anh sẽ hoài nghi ngờ, mà học lại càng dễ lộ hơn.
Lần trước đi thử vai học vài ngày cô còn giấu được, còn có thể giả vở mình là người có tố chất tiếp thu tốt.
Nhưng mà hôm qua trong lúc tập, cô quên mất không khống chế được đạo lực, đánh cho Chí Hùng một quyền không đứng lên nỗi.
Lúc đó cô sợ chết khiếp sợ bị phát hiện, cũng may mà Chí Hùng không có sinh nghi, nhưng nếu còn học nữa trước sau cũng bị lộ, cô thật muốn vào đoàn nhanh một chút.
Nhưng mà lời khẩn cầu của cô hình như ông trời không có nghe thấy thì phải.
Đáng lý ra hai ngày nữa cô có thể vào đoàn.
Nhưng thiết bị quay phim mà đạo diễn đặt ở nước ngoài, gặp phải trục trặc gì đó không rõ.
Kết quả lịch bấm máy bị lùi lại tận một tháng, đạo diễn phải đích thân trở về Mỹ một chuyến.
Một tháng tháng đó, Trần Tuyết suy nghĩ nếu trong một tháng này, ngày nào cũng bắt cô tập võ với Chí Hùng, lỡ cô phát điên mà đánh chết cậu ta thì phải làm sao.
So về thực lực nếu cô thật sự dốc toàn lực vậy thì trình độ của Chí Hùng vẫn kém cô hai bậc.
Không phải cô tự cao mà là thật sự, võ học cổ truyền luôn có những tinh túy mà võ học hiện đại không thể nào so bì được.
Bởi vậy cho nên võ học Thiếu Lâm của Trung Quốc mới nỗi tiếng như vậy.
Nhớ đến võ học Thiếu Lâm Trần Tuyết tự dưng có một suy nghĩ nếu như, cô nói nếu như cô có thể mang võ thuật cổ truyền của Việt Nam truyền bá rộng rãi ở đây.
Liệu nó có thể vươn xa lớn mạnh giống như Thiếu Lâm hay không.
Bên cạnh cô, toàn là những hạt giống tốt vô cùng, thiên phú về võ thuật vô cùng cao.
Nếu cô dạy bọn họ, giống như ông nội đã từng răng dạy anh em cô, cho dù bọn cô làm gì, ở đâu cũng không được quên xuất thân của gia tộc mình.
Sứ mệnh của gia tộc bọn họ là gìn giữ võ học Việt Nam, truyền lại cho thế hệ con cháu đời đời.
Nhưng nếu cô làm như vậy, cô phải xé bức màn với Lý Cảnh Phong, cô không chắc có thể dấu được Lý Cảnh Phong cả đời.
Mà xuất thân của cô, là thứ xưa nay cô tự hào hơn cả việc cô đạt được giải thưởng ảnh hậu quốc tế.
Cô không có lý do gì để phải dấu diếm chôn vùi nó cả, cô chính là cô, con cháu nhà họ Trần.
Sau khi hạ quyết tâm Trần Tuyết đi xuống phòng khách, bên dưới ngoại trừ Lý Cảnh Phong và Chí Hùng còn có cả Lý Cảnh Tùng và nhóc con nhà cô.
"Cục cưng sao con dậy sớm vậy, hôm nay không phải đi học mà."
"Mẹ chào buổi sáng."
Cô đi đến ôm nhóc con để thằng bé ngồi lên đùi mình sau đó chào hỏi anh trai của Lý Cảnh Phong.
"Anh hai đến sớm vậy."
Mấy ngày nay cô không còn cảm thấy sự có mặt của Lý Cảnh Tùng ở nhà bọn họ có gì là bất thường nữa.
Bởi vì từ khi ăn đồ cô nấu xong, một tuần thì có đến , ngày Lý Cảnh Tùng mặt dày đến đây xin ăn rồi.
Giống như anh ấy nói, anh ấy muốn đục một cái lỗ trên tường ở đây luôn.
"Anh nghe nói Chí Hùng dạy võ cho em nên anh đến học ké.
Sư phụ bảo anh phải tự nắm kiến thức cơ bản trước bằng không sẽ không dạy cho anh."
Trần Tuyết thở dài có chút bất lực, cô tính sẽ nói chuyện riêng với Lý Cảnh Phong, nhưng mà bây giờ có lẽ cô nên công khai luôn thì hay hơn nhỉ, như vậy đỡ phải lòng vòng.
"Phong thật ra về chuyện học võ em muốn nói với anh một chuyện."
Trần Tuyết khẽ hít sâu một hơi, cô không biết Lý Cảnh Phong sau khi nghe xong sẽ cảm thấy thế nào, có nghĩ cô lừa anh hay không cho nên cô có chút khẩn trương.
"Được, hai người đợi một lát."
Lý Cảnh Phong nhìn hai người trong phòng anh đứng lên định cùng cô lên lầu nói chuyện thì bị cô đưa tay kéo trở lại.
"Không cần đâu không có gì bí mất hết, bọn họ cũng có thể nghe.".