Chuyện nhận đồ đệ thế này là sao thiếu được chân chó Lý Cảnh Tùng, anh đang định mở miệng thì bị cô trừng mắt.
"Đã bái người khác làm sư rồi, đừng có đứng núi này trông núi nọ.
Hơn nữa em không có nhận người không có tư chất."
"Ngay cả bảo bối còn học được làm sao em biết anh không có tư chất."
"Cục cưng là con trai em, anh phải con em không?"
"Quá đáng, bắt nạt người quá đáng, anh sẽ không bao giờ đến đây nữa, anh từ mặt mấy người."
"Vậy à, đi thôi nào cục cưng tối nay chúng ta ăn lẫu nhé."
"Dạ."
Nghe đến ăn lẫu hai mắt Lý Cảnh Tùng sáng lên giống như một con cún lẽo đẽo chạy theo.
"Chúng ta ăn lẩu thái hay lẫu sukizaki vậy?"
"Anh không phải từ mặt à, mau đi đi."
"Hihi từ mặt gì chứ chúng ta là một gia đình, gia đình thì phải yêu thương hoà thuận có phúc cùng hưởng, có đồ ăn ngon phải cùng nhau chia sẻ phải không nè."
Như lời đã hứa hôm nay Mạnh Hạo Tuấn thay mặt cho viện trưởng đến tham gia tọa đàm với các tân sinh viên của đại học Y Dược.
Lúc anh đang định đi thì bệnh viện đột nhiên có ca cấp cứu khẩn cấp cần anh hỗ trợ xử lý.
Cuối cùng Mạnh Hạo Tuấn đến muộn hơn tiếng, khi anh đến thì các bác sĩ của những bệnh viện khác đã đang giao lưu với sinh viên rồi.
Thầy hiệu phó là người ra tận bãi đậu xe để đón anh.
"Viện phó Tuấn, ở bên này."
Một người đàn ông trung niên ngoài vội vã đi đến.
Mạnh Hạo Tuấn đóng cửa xe chân cũng bước nhanh hơn.
"Hiệu phó, ông vẫn khoẻ chứ?"
"Thật không ngờ cậu lại đến, xin lỗi vì trường đã không đón tiếp chu đáo.
Hiệu trưởng đi công tác vẫn chưa về cho nên không kịp đón tiếp cậu.
Xin cậu thông cảm."
"Không sao, không cần phải câu nệ, ông cứ xem tôi như những người khác là được."
Bên ngoài chỉ biết anh là viện phó của bệnh viện quốc tế Việt Mỹ, là sinh viên ưu tú nhất của đại học Y Dược kể từ khi đại học này thành lập.
Còn việc anh là thiên tài y khoa thế giới Hepius thì chỉ có Lý Cảnh Phong và những người bên cạnh anh mới biết.
Bởi vì danh hiệu đó anh dành được trong năm ở Mỹ, chẳng có ai biết được gương mặt thật của Hepius sau lớp khẩu trang.
Nếu để bọn họ biết được, bọn họ không cần bỏ tiền cũng có thể mời được Hepius tham gia tọa đàm thì chắc cả giới y học sẽ loạn vì ganh tỵ mất.
Hiệu phó đi phía trước vô cùng khách khí mà dẫn đường cho anh.
Khi hiệu phó đang nói chuyện với người chủ trì, muốn cậu ta giới thiệu để cho anh đi vào hội trường.
Đúng lúc này Mạnh Hạo Tuấn lại nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc, một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.
Anh đưa tay ra hiệu cho người chủ trì khoan hãy lên sân khấu.
Bên trong hội trường có sức chứa cả ngàn sinh viên.
Một cô gái dáng người nhỏ bé đứng ở hàng ghế đầu tiên đang cầm mic, vị bác sĩ ngồi bên trên sân khấu đặc câu hỏi cho cô.
"Chào em, em có thể giới thiệu về mình một chút được không?"
"Dạ được ạ.
Chào mọi người em là Mù Tha Lin, em đến từ Yên Bái là người dân tộc Mông."
"Chúng tôi thấy thành tích của em rồi thủ khoa đầu vào phải không?"
"Dạ."
Tất cả hội trường sinh viên đều nhao nhao, ai cũng muốn nhìn xem thủ khoa đầu vào có gương mặt ra sao.
Phải nói để đậu vào trường y thì điểm sàn không ai dưới điểm cả, nhưng nghe nói năm nay thủ khoa chính là được điểm tối đa điểm ban tự nhiên.
Là một trong người đạt điểm tối đa trong kỳ thi đại học toàn quốc, người ở Hà Nội, một ở Sài Gòn, một ở Yên Bái.
Bây giờ bọn họ mới biết người ta còn là người dân tộc, đây chẳng phải đang vã mặt bọn họ hay sao.
"Em bao nhiêu tuổi."
"Dạ ."
"What cái quần què gì vậy" một nam sinh nào đó không kiềm chế được buộc miệng thốt lên, ai ai trong hội trường cũng như hoá đá.
Mười sáu tuổi thủ khoa đầu vào đại học Y Dược, bọn họ từng nghe có những người được gọi là thần đồng.
Những người có thể học nhảy cấp, nhưng mà chưa từng nhìn thấy, vậy mà bây giờ lại có thể nhìn tận mắt, thậm chí còn cùng học với họ, ngồi bên cạnh họ.
Hai nữ sinh ngồi bên cạnh Mù Tha Lin nhìn cô không chớp mắt ngay cả miệng cũng không khép lại được.
Vì bác sĩ kia cùng những vị bác sĩ khác bên trên không có bất ngờ về số tuổi của cô.
Sở dĩ bọn họ chọn cô để hỏi, vì đã xem qua tư liệu của cô.
Tất cả những bác sĩ ở đây đến chỗ này không phải để tham gia tọa đàm, bọn họ đến là để dành người về cho bệnh viện của mình.
Không biết vì sao năm nay Việt Mỹ lại không có ai đến.
Nhưng như vậy bọn họ càng phải tranh thủ cơ hội.
Một vị bác sĩ khác lại lên tiếng.
"Em còn rất trẻ lại có thể đậu thủ khoa, với điểm số của em em có thể học ở bất kỳ trường đại học top đầu nào trong nước.
Vì sao em lại đi nữa vòng đất nước để đến ngôi trường này, vì sao em lại chọn học y?"
Mù Tha Lin im lặng tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau đó lại không nhanh không chậm mà trả lời câu hỏi.
"Trong lòng mỗi người điều có tín ngưỡng riêng của mình em cũng vậy.
Em chọn ngôi trường này, chọn học y vì để có thể bước đến gần hơn với vị thần của mình hơn."
"Vị thần của em tôi có thể hỏi đó là ai không?"
"Thiên tài y khoa Hepius."
"Ồ vậy thì tôi nghĩ đó không phải là vị thần của riêng em đâu, mà Hepius cũng là vị thần của tôi và của tất cả mọi người ở đây."
[Đến năm Việt Nam áp dụng cách tính điểm theo tiêu chuẩn quốc tế, lấy thang điểm làm chuẩn, không còn là điểm như bây giờ nữa.
Kkakaa đó là trong truyện của tui thôi nha bà con, còn ở hiện thực chuyện của bộ giáo dục thì người nông dân không biết đâu à.].