Đây là lần đầu tiên Linh An đến đây, nhìn căn biệt thự ở khu đất đắt nhất Sài Gòn Linh An khẽ mật niệm trong lòng.
Đây là trong nhà có một chút tiền mà bà chủ của cô nói.
Mà cũng đúng giám đốc Lâm là ai chứ, là cậu cả của nhà họ Tiêu nha.
Ngay cả giám đốc cũng gọi idol của cô là chị, thì thân phận của chị ấy hẳn phải là tiểu thư của gia đình hào môn danh giá nào đó.
Lý Cảnh Phong hôm qua đã đi công tác, trong nhà giờ chỉ còn có cô và con trai.
Một lát nữa thằng bé sẽ được Chí Hùng đến đón thằng bé về nhà tổ chơi với ông nôi.
Hôm nay là cuối tuần, nếu không phải vì phải đi quay gameshow cô cũng định đi thăm ông nội.
Trần Tuyết đang làm bữa sáng thì thấy chú Bảy và Linh An đi vào.
"Hai người đến rồi à, cùng ăn sáng đi rồi hãy đi."
"Cảm ơn mợ chủ không cần đâu tôi đã ăn rồi."
Linh An thì chỉ đợi có câu này nhanh lẹ kéo ghế ngồi vào bàn.
Trần Tuyết cũng không có ép dù sao cô cũng làm phần, nếu chú Bảy không ăn thì để lại cho Chí Hùng vậy.
Lý Nguyên Vũ vừa đi vừa dụi mắt từ trên lầu hai xuống, thấy mẹ đang trong bếp liền chạy lạch bạch đến ôm lấy chân mẹ.
"Mẹ chào buổi sáng."
Trần Tuyết bế con trai lên hôn và má cục cưng như mọi ngày.
"Cục cưng chào buổi sáng, con đã đã đánh răng chưa?"
"Rồi ạ."
"Ngoan, mau chào ông Bảy và dì An đi rồi chúng ta cùng ăn sáng."
Lý Nguyên Vũ bây giờ mới phát hiện trong nhà còn có người.
Ông Bảy thì nhóc biết vì đây là ông chú nhóc vẫn hay gặp ở nhà tổ trước kia.
Vì an toàn của mẹ cho nên ba nhờ ông chú làm vệ sĩ cho mẹ, ông chú từng là vệ sĩ của ông nội ba có kể nhóc nghe rồi.
Còn dì này thì nhóc chưa gặp bao giờ, nhưng nhóc vẫn lễ phép chào.
"Con chào ông chú, chào dì An ạ."
"Ông chú thì con biết rồi mà phải không, dì An là trợ lý của mẹ."
Nhóc nghe mẹ nói cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó được mẹ bế để vào ghế, nhóc vô cùng quy cũ ngồi ăn bữa sáng của mình mà không cần bất kỳ ai giúp đỡ.
Linh An cũng im lặng ngồi ăn không dám lên tiếng, nhưng hương vị ngon dở thế nào cô cũng không rõ, bởi vì tâm trí cô còn đang mải đặt lên nhóc con siêu đáng yêu và siêu đẹp trai trước mặt, trong lòng không ngừng gào thét: "Má ơi sao trên đời lại có đứa trẻ đáng yêu như vậy chứ.
Con của nữ thần cũng giống thần tiên luôn huhu."
Thấy con trai ăn xong cô thuận tay lau miệng cho nhóc sau đó thì thầm vào tai nhóc gì đó.
Chỉ thấy Lý Nguyên Vũ gật gật cái đầu nhỏ, sau đó từ từ trèo xuống khỏi ghế dành cho trẻ em chạy lên phòng.
Một lát sau cậu quay lại nhà ăn đi đến trước mặt chú Bảy đưa bàn tay bé bé xinh xinh ra trước mặt ông, giọng vô cùng đáng yêu.
"Ông chú Bo tặng ông kẹo mẹ làm cho Bo, ít calo, ít đường không có sợ tăng huyết áp.
Ông chú ăn cho nhanh hết bệnh"
Bảy Thạnh nhìn cậu chủ nhỏ đang đưa kẹo về phía mình hai mắt đỏ ửng, ông nhanh chóng xoay đi chỗ khác lau nước mắt rồi rất nhanh liền quay lại đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn cậu chủ nhỏ."
"Không có gì cảm ơn ông chú đã bảo vệ mẹ Bo."
Sau đó nhóc lại đi đến chỗ Linh An đưa kẹo cho cô.
"Dì xinh đẹp cho dì, kẹo mẹ làm không sợ bị béo, về sau phiền dì chăm sóc mẹ con ạ."
"Không...không có gì, là việc dì nên làm mà."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhóc rút lui về phòng của mình.
Thay quần áo xong cô đi đến phòng con trai an ủi nhóc con một chút.
"Con yêu hôm nay chơi với ông cố ngoan nhé, ngày mai mẹ dẫn con đi khu vui chơi mà con thích chịu không?"
"Dạ chịu."
Nhóc vui vẻ đồng ý, vài hôm trước mẹ đã hứa cuối tuần dẫn nhóc đi khu vui chơi, nhưng mà hôm nay mẹ lại bận.
Không sao mai cũng được thứ mấy không quan trọng, quan trọng là nhóc được đi chơi với mẹ.
Đợi Chí Hùng đến cô dặn dò bữa sáng của cậu ở trong bếp sau đó hôn tạm biệt con trai rồi đi làm.
Chí Hùng tự nhiên được mợ chủ làm đồ ăn sáng cho giống như được sủng mà sợ.
Dù cậu biết mợ chủ nấu ăn rất ngon, nhưng để cậu chủ biết được liệu có khi nào cậu bị đầy qua Nam Mỹ luôn không.
Nhưng mà có đồ ăn không ăn chính là lãng phí, cũng là trứng ốp la và bánh mì cậu không hiểu vì sao qua tay mợ chủ lại có hương vị cao cấp như thế chứ.
Bữa sáng no nê Chí Hùng đưa cậu chủ nhỏ đến nhà tổ, trên đường đi nhớ lại vài chiêu thức hôm qua cậu vẫn làm chưa được đúng lắm, mà mợ chủ hôm nay bận đi ghi hình, cuối cùng cậu bấm bụng mở miệng.
"Cậu chủ nhỏ, hôm qua có vài chiêu thức mợ chủ dạy tôi chưa học kịp, không biết cậu chủ nhỏ có thể chỉ lại cho tôi một chút không ạ."
Đúng là có chút hơi xấu hổ cũng khó tin, ai lại nghĩ một người đàn ông tuổi lại đi hỏi bài một cậu nhóc chưa đầy tuổi chứ.
Nhưng biết sao được bộ não của cậu chủ nhỏ bọn họ chính là chiếc máy ảnh kỹ thuật số với dung lượng vô hạn và tiên tiến nhất đó nha.
Cậu không nhớ nỗi nhưng cậu chủ nhỏ thì khác.
Cho dù vì còn nhỏ lực và tốc độ ra quyền không nói đến, nhưng mỗi một động tác bà chủ làm cậu chủ nhỏ một ly cũng không có sai.
"Lần sau lúc mẹ dạy chú nên quay video lại về nhà tự học dần.".