Trong sự chấn động dời non lấp biển, Đào Tri Việt hiểu ra, hóa ra đây là một giấc mơ nối tiếp trong giấc mơ.
Cậu cứng người một lát rồi ngẩng đầu lên, giống như một con rô bốt, đang nhìn chăm chú vào một thế giới trong mơ tràn ngập hương vị ma thuật này.
Đào Tri Việt vươn tay, chậm rãi nhéo nhéo khuôn mặt của mình, lại kéo kéo mí mắt, bị tác động mạnh kích thích để rồi rơm rớm nước mắt.
Sau một loạt động tác, những con sâu ngủ còn sót lại đã được đánh bay biến mất hoàn toàn, nhưng giấc mơ có cảm giác quá chân thật này vẫn không thể thoát khỏi.
Mọi thứ xung quanh đều không có gì thay đổi, căn phòng vẫn tràn ngập cái nóng đầu hè, tiếng ve kêu râm ran lọt vào tai, trên bàn còn có một cái bánh mì còn đang cắn dở, mà tin nhắn của HR vẫn dừng lại ở chỗ đó.
[ HR: Đây là bó hoa mà người tôi thích tặng tôi.
]
Đó rõ ràng là bó hoa mà cậu lén lút lên mạng vào nửa đêm tặng cho chú gấu nâu.
HR nói người mà anh ấy thích không phải là nữ, mà là nam.
Cho nên cậu có thể hiểu như này......người HR thích chính là cậu sao?
Lại tiến thêm một bước nữa, có phải cậu cũng đã có thể nghĩ rằng, người cậu thích, người đó cũng đang thích cậu không?
Cảm giác mộng ảo đánh tan lý tính, Đào Tri Việt lại cầm điện thoại lên, hớt ha hớt hải gõ câu hỏi rồi gửi đi.
[ Đào: Anh......!Không phải là thẳng nam sao? ]
[ HR: Nói về điều này! ]
[ HR: Tôi thật sự xin lỗi em.
]
[ HR: Tôi chưa từng có bất kỳ trải nghiệm tình cảm nào, cũng chưa bao giờ thích người khác, cho nên trong tiềm thức tôi đã tự xếp mình vào xu hương tính dục chính thống.
]
[ HR: Cái đó không đúng, không đủ nghiêm túc.
]
[ HR: Nhưng bây giờ tôi đã gặp em, tôi cảm thấy, tôi hẳn không phải là thẳng nam.
]
[ HR: Không đúng, không phải là hẳn là, mà là khẳng định.
]
Điện thoại thiếu chút nữa là rơi xuống đất, Đào Tri Việt nhìn chằm chằm vào từng con chữ trả lời với tốc độ ánh sáng của HR, cảm thấy đầu mình đang vận hành như một cái lò nướng rồi.
Tay run lên, một loạt các ký tự vô nghĩa được gửi đi.
[ Đào: ww]
[ HR: A, cái này tôi biết! ]
[ HR: Đây có nghĩa là cười to trong tiếng Nhật đúng không? ]
[ HR: Hôm qua tôi đã học thêm rất nhiều từ ngữ lưu hành trên internet! Có một số thứ thật sự rất thú vị.
]
[ HR: ww]
Một giọt dung nham nóng hổi rơi xuống đầu trái tim, hòa tan muôn vàn suy nghĩ, Đào Tri Việt nhìn một chuỗi w của HR, cậu lại một lần nữa cảm nhận được sự dễ thương không thể tả, mềm mại và thuần túy đáng yêu.
Xứng với tấm ảnh đại diện lộ ra hơi thở ngốc manh, Đào Tri Việt không thể nói bất cứ lời phủ định nào.
[ Đào: Ừm.
]
Đào Tri Việt đang muốn chân thành khích lệ năng lực học tập của HR như mọi khi, để cậu có thể nhảy qua đề tài đang khiến cậu đỏ mặt nhưng lại bị HR đoạt trước.
[ HR: Chờ một chút, có phải em đang muốn khen tôi nhanh chóng tiếp nhận những thứ mới không.
]
[ Đào:......]
[ Đào: Sao anh lại biết.
]
[ HR: Bác sĩ Đào, có phải em cảm thấy tôi rất lớn tuổi không? ]
Xong rồi, bị phát hiện rồi.
[ Đào: Thật ra......!Cũng không phải là rất lớn.
]
[ Đào: Bán manh để qua ải.jpg]
[ HR: Bác sĩ Đào, em nghe tôi giải thích! ]
[ HR: Thật ra tôi vẫn còn rất trẻ, chỉ là nói chuyện có hơi cổ hủ thôi, cũng không biết dùng biểu tượng cảm xúc, cho nên trông tôi có vẻ không hòa nhập với hầu hết các bạn cùng trang lứa, trước đó cũng có nhiều người cảm thấy như vậy.
]
[ HR: Còn có người nghi ngờ rằng là ba tôi đang thay tôi nói chuyện ở trên mạng......]
Đọc tới chỗ này, Đào Tri Việt đang tâm loạn như ma không khỏi sững người, bật cười thành tiếng.
[ HR: Tôi có thể chứng minh! ]
[HR: Bác sĩ Đào, tôi có thể gọi điện cho em không? ]
Lại quay về vấn đề khiến não cậu như bị va chạm và mất trí nhớ nguyên đêm, giống như thời gian chảy ngược lại vậy.
Nhưng lúc này đây, Đào Tri Việt ma xui quỷ khiến mà lựa chọn đồng ý.
[ Đào: Được.
]
......!Cậu chỉ là muốn nghe xem HR muốn chứng minh tuổi của mình bằng cách gì.
HR lập tức bấm gọi cuộc gọi thoại, tiếng chuông sôi nổi vui tai vang lên.
Không ngờ động tác của hắn lại nhanh như vậy, Đào Tri Việt đột nhiên thẳng lưng, biểu tình căng chặt, vội vàng xây dựng tâm lý cho bản thân.
Từ học sinh tiểu học ngu ngốc đến học sinh trung học ấu trĩ rồi lại đến sinh viên xanh mướt, sau một hồi tưởng tượng vô cùng dữ dội, cậu cau mày ấn nút trả lời màu xanh lá cây.
Nguyên văn (青葱大学生): Một app tương tự wechat dành cho sinh viên để hẹn hò.
Đầu dây bên kia thật an tĩnh, sau khi kết nối được hai giây, người bên kia hắng giọng một cái, ngữ khí thực trịnh trọng.
"Xin chào, bác sĩ Đào."
Đào Tri Việt cảm thấy bản thân lại xuất hiện ảo giác một lần nữa rồi.
Thanh âm này trong sáng dễ nghe, trùng lặp hoàn mỹ với khoảnh khắc thoáng qua trong ký ức.
—— "Xin chào, cho hỏi bạn tới đây chơi thử Chiến tranh hoa hồng sao?"
"Anh anh anh là......"
Đào Tri Việt nói lắp.
HR có chút kích động, "Bác sĩ Đào, em còn nhớ rõ giọng nói của tôi không?"
Đào Tri Việt sắp xếp lại suy nghĩ thật lâu, thật sự là dây thần kinh thô, cậu không đầu không đuôi nói ra một câu.
"Có phải anh là người mặc áo thun trắng......"
"Là tôi!" HR nghe mà vui sao đâu, "Hóa ta tôi đã để lại ấn tượng sâu sắc với bác sĩ Đào nha."
Quá đột ngột rồi.
HR trong lòng Đào Tri Việt vẫn còn nguyên hình ảnh là một người đàn ông trung niên mệt mỏi chơi vơi, lớn tuổi độc thân, không có cách nào cự tuyệt chuyện đồng tính dây dưa, ngoài đời không ai tâm sự đành phải lên mạng xin giúp đỡ......!
Lại nghĩ về chàng trai mặc áo thun trắng, người gần như thu hút sự chú ý của các cô gái lẫn các chàng trai ngày đó, Đào Tri Việt căn bản không thể đặt hai người này ở cùng một chỗ được.
Thậm chí cậu còn hoài nghi liệu có phải tư thế ngủ ngày hôm qua của mình có vấn đề rồi không, cho nên dẫn tới việc lúc tỉnh dậy đã bước vào một thời không song song nào đó.
"Anh......"
Đào Tri Việt "Anh" nửa ngày, vô cùng nỗ lực nói ra một câu hoàn chỉnh: "Tại sao lại là anh?"
HR lĩnh hội chuẩn xác ý tứ của cậu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho em, nghe giọng là tôi nhận ra em, nhưng em uống say, có thể sẽ không nghe hiểu."
"Việc chúng ta gặp nhau trong triển lãm trò chơi, đó hoàn toàn là trùng hợp, hôm qua tôi cũng đã bất ngờ rất lâu."
"Tôi tưởng đây chính là duyên phận hay được viết trong tiểu thuyết, không ngờ tôi cũng có thể có được một duyên phận kỳ diệu như vậy."
Không ngờ tôi cũng có thể có được một duyên phận kỳ diệu như vậy.
Đào Tri Việt mơ màng hồ đồ trong tay cầm chiếc bánh mì, ngăn chặn cái miệng của mình đột nhiên đánh mất năng lực ngôn ngữ.
Bánh mì ăn rất ngon, cắn xuống một ngụm, nhân bánh với lòng đỏ trứng muối mặn thật dày và thơm lan tỏa khắp nơi.
Vì thế, ký ức cuối cùng ngày hôm nay của cậu, chính là trong căn phòng tràn ngập hương thơm của bánh mì, với thanh âm trẻ tuổi và từ tính của HR, vô cùng nghiêm túc hỏi cậu.
"Cho nên, bác sĩ Đào, tôi có thể theo đuổi em không?"
Kỳ nghỉ có lương mạo hiểm kích thích kéo dài ba ngày nhanh chóng kết thúc, Đào Tri Việt lại trở về cuộc sống đi chín về sáu bình thường của mình.
Ngày hôm sau khi đi làm, Đào Tri Việt mang theo hai hộp thịt bò kho thật đầy, lúc này các đồng nghiệp đã có kinh nghiệm ùa lên, rất là có trật tự xếp thành một hàng dài.
Vừa mới qua khỏi giờ sáng, cả văn phòng đã tràn ngập bầu không khí nhộn nhạo của bữa trưa.
Vương Hằng phấn khích quá chừng: "Đào ca, không ngờ ngày đó em chỉ thuận miệng nhắc tới thôi mà anh đã nhớ rồi, em cảm động quá mà hu hu hu."
"Bữa nay nấu còn ngon hơn bữa trước nữa, ngon miệng sao đâu á! Đào ca làm như thế nào vậy, thật là số zách!"
Đào Tri Việt cố gắng khống chế bản thân không nghía xem chân tóc của hắn, thừa dịp lực chú ý của các đồng nghiệp đang dừng trên hộp cơm, cậu lặng lẽ kéo Vương Hằng sang một bên.
Cậu có hơi khó mở miệng, chần chừ nửa ngày, còn Vương Hằng thì ngược lại vô cùng nghiêm túc vỗ vỗ ngực: "Đào ca, có phải cần em giúp gì không? Anh nói đi! Cái gì em cũng có thể làm!"
"......" Đào Tri Việt xấu hổ quá chừng, "Chính là, tối hôm trước á, tôi uống nhiều quá, sau đó......"
"Ừm ừm." Vương Hằng trì độn hết sức chuyên chú chờ cậu nói tiếp, "Em cũng uống nhiều lắm á, thịt nướng ở chỗ đó thiệt ngon."
Đào Tri Việt cắn răng: "Tôi có nói gì kỳ quái không? Hay là uống say rồi phát điên linh tinh......"
Lúc này Vương Hằng mới phản ứng lại, khuôn mặt mang biểu tình như phát hiện đại lục mới, "Ui, hóa ra Đào ca anh sau khi uống say không biết dáng vẻ của mình như thế nào sao?"
Thời khắc tử vong xã hội sắp đến gần rồi, Đào Tri Việt lại bất ngờ vô cùng bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Cậu nói đi, tôi có thể chấp nhận được mà."
"Thật ra không có phát điên hay gì đâu, Đào ca có phải bị tin nhắn trên pp dọa sợ rồi đúng không." Vương Hằng cười nói, "Để em ngẫm lại xem nên hình dung như thế nào nè......!Ừm, Đào ca sau khi uống say thì nói nhiều hơn ngày thường, khuôn mặt cũng rất đỏ luôn."
Đó vẫn là điều bình thường, trái tim Đào Tri Việt đang treo tòn ten đã buông lỏng được một chút, sau đó lại nghe được Vương Hằng tiếp tục nói.
"Hơn nữa trông anh ngoan lắm luôn! Mọi người nói gì với anh thì anh cũng nói lại là: Được nha, chẳng hạn như muốn cụng ly với anh, anh sẽ nhỏ giọng nói: Được nha, sau đó dứt khoát cầm ly lên uống một hơi đã đời, ai nhìn anh cũng sợ ngây người hết trơn."
"Những cô gái nhìn thấy cũng kích động quá chừng, hỏi xin anh tài khoản pp thì anh cũng cho luôn, anh còn chủ động nói muốn thêm nhóm, cảm giác khác biệt một trời một vực với dáng vẻ xa cách thường ngày!"
"Đúng rồi, lúc gần tan cuộc thì anh nhận được một cuộc gọi thoại, nhưng dáng vẻ của anh không quen biết gì người ta hết, rồi em nói Đào ca anh uống say xong không quen biết ai hết nha, sau đó Đào ca anh nghiêm túc phản bác lại em: Tôi có quen chứ, cậu tên là Vương Hằng, tôi không có uống say."
"Tóm lại chính là rất đáng yêu luôn! Cho nên em nhớ kỹ lắm, còn có người muốn quay lại nhưng bị ngăn cản mất rồi ha ha ha ha."
Đào Tri Việt:......!
Xong phim, cuộc sống này tới hồi kết thúc rồi.
Cậu cảm thấy tê dại, toàn thân trên dưới bị sự xấu hổ bao phủ, căn bản không chịu nổi rồi.
Nghĩ cũng biết, trước đó HR tùy tiện hàn huyên vài câu, nhất định là đang an ủi cậu.
Đào Tri Việt hoàn toàn không dám tưởng tượng, một cuộc nói chuyện kéo dài chín tiếng đồng hồ vào đêm hôm trước, rốt cuộc cậu đã nói những gì với HR chứ.
Hoặc là, HR nói chuyện với cậu, rồi cậu trả lời lại sao đây......!
Đào Tri Việt hốt hoảng cáo biệt với vị đồng nghiệp Vương Hằng nhiệt tình này: "Cảm ơn, hẹn gặp lại."
Vương Hằng không hề phát hiện nỗi thống khổ của cậu, còn cao hứng phấn chấn nói: "Đào ca lần sau anh uống bia nhớ kêu em nha, em có rượu bia ngon, còn có thể kể chuyện cười nữa!"
......!
Cảm ơn, không có lần sau đâu, hiện tại cậu đã là một trò cười rồi.
Vốn dĩ tôi đã rất hạnh phúc, đều là đám đàn ông hại tôi.jpg
Cả người như đi vào cõi thần tiên trở về chỗ làm việc, Đào Tri cố gắng tiến vào trạng thái, nhưng dù làm gì cũng không bình tĩnh được.
Những đồng nghiệp gặp dọc đường đi, ai ai cũng dùng ánh mắt phảng phất mang theo sự trìu mến kỳ diệu mà nhìn cậu.
Danh sách bạn tốt trong pp đã trở nên vô cùng sôi nổi đông đúc, tấm hình đại diện đáng yêu của HR nổi lên ở vị trí đầu, một giờ trước hắn gửi tin nhắn tới, nhưng cậu còn chưa trả lời.
[ HR: Buổi sáng tốt lành ^-^ ]
Hiện tại Đào Tri Việt nhìn thấy cái gương mặt tươi cười này cùng với sự quen biết từ đầu đến đuôi giữa cậu với HR, cả người đều không tốt chút nào hết.
Ngày hôm qua trong điện thoại, HR đã dùng một thanh âm rất quyến rũ hỏi rằng có thể theo đuổi cậu không.
Đào Tri Việt từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình trong lúc sinh thời còn có thể nghe được câu này từ người đồng giới.
Cho nên cậu nhanh chóng quyết định trả lời: "Nước sôi rồi, tôi đi rót nước cái đã."
Sau đó Đào Tri Việt chật vật cúp điện thoại, quen cửa quen nẻo mà trốn vào nhà vệ sinh.
Đứng dưới dòng nước ào ạt của vòi hoa sen, Đào Tri Việt quả thực không thể phân biệt được là do nước ấm làm đỏ da, hay là nhiệt độ cơ thể cao khiến nước nóng lên nữa.
Mùi cồn nhạt nhàn hồi tối hôm qua đã bị cuốn trôi theo dòng nước, nhưng mọi lời mà HR nói đều đã bám rễ vào tâm trí cậu, mọi lúc mọi nơi tấn công vào lý trí của cậu.
Cậu thích một thẳng nam trung niên trên mạng mà chưa từng gặp mặt.
Thế nhưng bọn họ ngẫu nhiên gặp được nhau, mà đối phương thì lại rất trẻ tuổi đẹp trai.
Một nam cư dân mạng ngây thơ mang bản chất trông giống như Aquaman, nghiêm túc nói rằng muốn theo đuổi cậu.
Thậm chí Đào Tri Việt còn hoài nghi rằng cái quyển tiểu thuyết đam mỹ máu chó mà cậu xuyên vào này, vai chính thực sự phải là cậu mới đúng.
Sau khi chui vào nhà tắm cho đến lúc sắp hôn mê, Đào Tri Việt mới rón ra rón rén bước ra ngoài, may mà HR không có hỏi cậu tới tấp, còn cho cậu thời gian thở dốc đây.
Đào Tri Việt không dám yên tĩnh, để tìm thứ gì đó giúp phân tán lực chú ý của mình, cậu lại chạy đến siêu thị mua một đống thịt bò và gia vị nấu bò kho, rồi trở về từ từ rửa sạch xong bắc lên bếp nấu, cố gắng giết thời gian càng nhiều càng tốt.
Trong lúc cậu cắt thịt bị trúng tay hai lần, lúc hầm thịt thì đụng phải thành xoong bị phỏng mu bàn tay một lần, lúc đứng trước máy hút khói phát ngốc thì bị đụng đầu ba lần.
Giờ khắc này, Đào Tri Việt vết thương chồng chất tâm như tro tàn ngồi trước máy tính, những đồng nghiệp xung quanh hoàn toàn không biết gì cả, họ đang hưởng thụ thỏa mãn hương thơm của món bò kho, nói không chừng còn đang cùng nhau nhớ lại con rô bốt khiến người ta mở rộng tầm mắt hồi tối qua.
Mà đầu sỏ gây tội là bó hoa đáng yêu lại gửi tin nhắn tới.
[ HR: Buổi triển lãm trò chơi đã khép lại ngày hôm qua, chuyến công tác đã kết thúc viên mãn.
]
[ HR: Bán manh để qua ải.jpg ]
[ HR: Bác sĩ Đào, ngày mai tôi phải đi rồi.
]
[ HR: Trước khi tôi về,em có muốn gặp tôi không? ].