Bước ra khỏi tòa nhà sân bay, một chiếc Bentley màu đen đã đợi sẵn bên ngoài, tài xế mang bao tay trắng đứng bên ngoài cửa xe nghênh đón bọn họ.
Đào Tri Việt đã sớm biết Hoắc Nhiên trong tiểu thuyết vô cùng có tiền, ở đoạn sau của tiểu thuyết thì lại càng vô cùng cao sang và xa hoa.
Nhưng Hoắc Nhiên trong thực tế mà cậu biết không khác gì người thường.
Hôm nay cũng vậy, Hoắc Nhiên cũng như tất cả mọi người đón máy bay đứng chen chúc ở cửa ra chờ cậu, không hề an bài một lối đi đặc biệt, cũng không đánh một trận đánh lớn, không khiến cho cảnh tượng rất long trọng.
Tất cả đều không có gì đặc biệt, không cần Đào Tri Việt phải điều chỉnh tâm lý để thích nghi.
Nỗi lo lắng về cuộc sống của những người có tiền chậm rãi tan đi, nhưng giờ đây Đào Tri Việt lập tức ý thức được, hiện tại cậu đang gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Cậu không thể ngồi cùng Hoắc Nhiên trên một chiếc xe.
Hơn nữa cậu không thể nói với Hoắc Nhiên lý do chân chính.
Cậu cứng đờ dừng bước chân lại.
Hoắc Nhiên hoàn toàn không biết gì về rối rắm của hắn cả, tài xế cung kính mở cửa xe, Hoắc Nhiên quay đầu lại nhìn cậu, chờ đợi cậu lên xe trước.
Đại não Đào Tri Việt cấp tốc hoạt động.
Trong một phạm vi dự kiến rất lâu, cậu không thể đi chung xe với Hoắc Nhiên được, cậu cần phải tìm một cái cớ hợp tình hợp lý.
"Cái kia......!Tôi bị say xe." Cậu cái khó ló cái khôn, "Thực xin lỗi, quên nói cho anh biết."
Hoắc Nhiên hiển nhiên có một chút ngoài ý muốn, "Không thể ngồi loại này xe sao?"
"Không thể, sẽ choáng váng đầu khó chịu."
Người tài xế mang bao tay trắng lập tức đưa ra phương án thay thế: "Đại thiếu gia, từ sân bay đến nội thành còn có thể ngồi tàu điện ngầm, chính là sẽ hơi nhiều người một tí."
Đào Tri Việt bắt đầu bất chấp tất cả, "Tàu điện ngầm cũng không được......!Tôi vẫn chóng mặt trên tàu điện ngầm."
Hoắc Nhiên kinh ngạc vô cùng, nhịn không được cười.
"Nếu không phải sân bay quá xa, thật ra tôi rất muốn cùng em đi bộ về, tôi đã không cùng em cùng nhau đi một quãng đường dài rồi."
Đào Tri Việt lại đỏ mặt.
Rõ ràng là đang trần thuật sự thật, nhưng mà, sao lại khiến người ta xấu hổ quá chừng......!
Hoắc Nhiên vẫn còn ý nghĩ kỳ lạ, "Hoặc là chúng ta cưỡi xe đạp đi? Tôi đã từng đạp xe đạp rồi, không biết em có thoải mái không."
"Nhưng mà giờ đang là mùa hè, thời tiết đã bắt đầu nóng, đạp xe đạp cũng rất vất vả, còn sẽ rám nắng."
"......!Cưỡi xe đạp có phải quá khoa trương rồi không?"
Đào Tri Việt cố gắng lắm mới nghĩ ra một phương án thỏa hiệp, "Sân bay có xe buýt, có thể ngồi xe buýt."
Căn cứ vào phán đoán logic của suy luận trước đó, nếu một chiếc xe có nhiều người tham gia vào vụ tai nạn xe cộ, thiệt hại đối với một số nhân vật sẽ không thể kiểm soát được, lại còn có sẽ lan đến một số quần chúng vô tội.
Đây không phải là một cuốn tiểu thuyết tình yêu đơn giản sao, nếu mà như thế thì toàn bộ câu chuyện sẽ trở nên nặng nề hơn.
Đào Tri Việt có một loại trực giác rất kiên định, cốt truyện sẽ không an bài sự phát triển như vậy.
"Xe buýt không chóng mặt sao?" Hoắc Nhiên rất tò mò.
"Dù sao thì lúc này đi xe buýt cũng sẽ không chóng mặt." Đào Tri Việt vừa nói vừa điên cuồng chột dạ, "Chắc là do có nhiều người nên có cảm giác tương đối an toàn, nên sẽ không cảm thấy khó chịu."
"Hóa ra là thế." Hoắc Nhiên như suy tư điều gì.
Đào Tri Việt bởi vì nói ra hàng loạt lời nói dối mà cảm thấy xấu hổ đang muốn xin lỗi lần nữa, liền thấy đôi mắt Hoắc Nhiên đột nhiên sáng lên.
Rất nhiều cặp đôi trở về tay nắm tay nhau, trò chuyện rôm rả rồi cùng nhau đi bộ đến phòng vé xe buýt sân bay ở phía bên kia.
"Cùng nhau ngồi xe buýt cũng là một trải nghiệm hiếm có, đi thôi, chúng ta đi mua vé."
Hoắc Nhiên quay sang nói với người lái xe mang găng tay trắng: "Chú Trương, chú về đi.
Hai ngày nay chúng tôi sẽ đi xe buýt."
Chú Trương gật đầu đáp lại, nhìn Đào Tri Việt lộ ra nụ cười hòa ái rồi xoay người lên xe.
Sau đó Hoắc Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đào Tri Việt, dẫn cậu đi theo dòng người đến chỗ bán vé.
Đào Tri Việt nhớ rõ nhiệt độ lòng bàn tay hắn, vẫn giống như ngày hôm đó, nóng đến kinh người.
Khiến người ta rất muốn duỗi tay nắm lấy.
Nửa giờ sau, bọn họ ngồi trên một chiếc xe buýt đầy hành khách, chịu đựng tầm mắt đánh giá của người khác, hàng trước còn có một cô bé đang nhìn họ nói thầm.
Giống như khi ra ngoài thì có thể thấy được nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng một người con trai có ngoại hình thuận mắt thì rất ít, huống chi là hai người có ngoại hình xuất chúng ngồi cùng nhau.
Đào Tri Việt lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ rồi.
Trước khi gặp mặt thì không suy xét nhiều như vậy, cứ như vậy mà xúc động chạy tới, không ngờ rằng phương thức đi lại khi đi ra ngoài với Hoắc Nhiên lại trở thành một nan đề lớn.
Sẽ không thật sự muốn dựa vào đi bộ và xe đạp đúng không......!
Hơn nữa hiện tại bọn họ ngồi rất gần nhau, ngay cả bả vai cũng kề sát vào nhau.
Thậm chí cậu còn ngửi thấy mùi thơm dầu gội đầu sảng khoái của Hoắc Nhiên.
Đào Tri Việt cứng đờ nhưng một con rối gỗ, đôi tay không có nơi nào để đặt, trong đầu thì sóng gió mãnh liệt.
Hoắc Nhiên trộm ngắm cậu, "Trán em đổ mồ hôi kia, rất nóng sao?"
......!Thẳng nam đáng ghét.
Đào Tri Việt còn chưa kịp nói gì thì đã thấy hắn đưa tay ra điều chỉnh cánh quạt của cửa gió điều hòa trên đầu, xoay hướng gió về phía mình.
Lúc này người ngoài ý muốn trở thành Đào Tri Việt.
"Anh có vẻ rất quen thuộc." Cậu nhịn không được nói.
Vậy còn vị tổng tài lãnh khốc không dính khói lửa nhân gian đâu rồi?
"Cái gì rất quen thuộc?" Hoắc Nhiên sửng sốt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, buồn cười nói, "Có phải em cho rằng tôi chưa từng ngồi xe buýt không?"
"Trên tiểu thuyết hay phim truyền hình đều được viết như thế." Đào Tri Việt nhỏ giọng biện giải, "Người có tiền và......!Bạn tốt lần đầu tiên ngồi xe buýt, sẽ rất ngốc, không biết cách quẹt thẻ, cũng không thích ứng với hoàn cảnh chen chúc trong xe."
Hoắc Nhiên như là mở ra cánh cửa của thế giới mới, "Hóa ra em thích xem loại phim truyền hình này, em gái của tôi cũng rất hay xem, vừa xem vừa mắng, mắng xong lại tiếp tục xem, còn một hai phải lôi kéo tôi cùng xem."
Đào Tri Việt bị chọc cười, "Có em gái thật tốt, tôi cũng muốn có em gái."
"Tôi có thể cho em mượn em gái của tôi." Hoắc Nhiên thực săn sóc xoa dịu phiền muộn trong câu nói này, "Ba tôi nhất định cũng sẽ đồng ý."
Cảm giác khẩn trương dần dần biến mất, Đào Tri Việt đặt tay lên đùi mình một cách tự nhiên nhất có thể.
"Em gái nghe được sẽ rất buồn đó."
"Sẽ không đâu, con bé còn ước được đi theo em." Hoắc Nhiên lỡ miệng nói.
Đào Tri Việt rất kinh ngạc, "Em ấy biết tôi sao?"
Hoắc Nhiên thật cẩn thận nhìn cậu, "Em sẽ tức giận sao?"
"Tôi cũng không nói gì, chỉ là sau khi ăn lẩu về ngày hôm đó quá hưng phấn, nhịn không được muốn tìm người khoe, sau đó thì......"
"Hơn nữa con bé rất thích tính cách và ngoại hình của em, cho nên khi tôi khoe với con bé thì vô cùng có cảm giác thỏa mãn......"
Khuôn mặt của Đào Tri Việt gần như đỏ bừng, cậu suy nghĩ nửa ngày, trịnh trọng đưa ra tuyệt sát.
"Tôi không có tức giận, đại thiếu gia."
Hoắc Nhiên:!!!!!!
"Tôi đã sớm nói chú Trương không cần gọi tôi vậy rồi mà, lần sau nhất định phải sửa."
Hoắc Nhiên yên lặng quay mặt đi, lỗ tai đỏ bừng nghi hoặc.
Ừm, bạn tốt cùng nhau cảm thấy xấu hổ.
Cuối cùng ngày hôm nay là ngày cảm thấy xấu hổ.
Chiếc xe buýt êm đềm hướng về thành phố, với những tiếng thì thầm suốt dọc đường.
Trạm cuối xe buýt của sân bay nằm trong khu phố cũ, phụ cận rất náo nhiệt, sắc trời mới vừa vào đêm, nơi nơi đều mọc lên các quầy sạp bán thức ăn.
Vừa xuống xe, mùi cua rang cay xộc vào hương gió truyền đến.
Bữa tối xa hoa trọng dự kiến ban đầu của Hoắc Nhiên ngay lập tức bị hắn vứt sau đầu.
Đào Tri Việt cũng không muốn đến những nhà hàng cao cấp quá gò bó, những món ăn ngon nhất của thành thị, thường được giấu ở đầu đường cuối phố.
Bon họ từ từ lướt qua đám đông.
"Tôi mới phát hiện, nơi này rất giống đường Nam Sơn, trước đây rất ít khi tới."
Hoắc Nhiên cười nhìn cậu, ánh mắt được bóng đêm nhuộm đẫm sự dịu dàng.
Đào Tri Việt càng thêm tiếc nuối, một đêm kia cậu chỉ có thể ở nhà ăn cà chua xào trứng, ăn xong rồi còn phải làm bù cho những công việc còn dang dở trong ngày.
"Ngày đó anh mua bao nhiêu món đồ ăn nhẹ thì mới chọn ra được những món ngon nhất?"
"Cũng không có bao nhiêu." Hoắc Nhiên gãi gãi đầu, "Mua những gì thoạt nhìn em thích ăn lúc nào không hay."
"Vậy anh thích ăn gì?"
"Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được." Hoắc Nhiên nghĩ nghĩ, bổ sung, "Nhưng tôi không ăn những đồ vật bốc mùi, thật là đáng sợ."
"Mấy năm trước tôi đến Thuỵ Điển, lúc đó tôi không biết đến món cá trích đóng hộp đại danh đỉnh đỉnh trên mạng, một người bạn địa hương vô cùng nhiệt tình khuyên tôi nếm thử một chút, tôi chỉ xem nó như một lon thiếc nho nhỏ, thật không ngờ sau khi mở ra lại có lực sát thương lớn như vậy."
"Sau lại tôi lên mạng tìm những món ăn có mùi của các nước suốt đêm, sợ lại không cẩn thận ngửi phải thứ không nên ngửi.
Ngửi lâu như vậy rồi, cái mũi hỏng kia qua rất lâu mới trở lại bình thường."
Đào Tri Việt càng nghe thì càng vui, đôi mắt cong thành một vòng cung đẹp mắt.
Hoắc Nhiên có hơi sửng sờ nhìn cậu, "......!Giờ nhớ lại, hình như cũng không có thảm như vậy."
Đào Tri Việt ngượng ngùng đẩy hắn ra, không cho hắn nhìn mình, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cua cay."
Một lát sau, bọn họ giống như hầu hết những cặp đôi hay bạn bè bình thường, ngồi trên nững chiếc bàn ghế đơn sơ bên đường, trong bóng đêm ồn áo náo động và gió đêm ấm áp, tiến hành thi đấu trò bẻ cua ấu trĩ.
Quê nhà của Đào Tri Việt ở vùng duyên hải, từ nhỏ đã thường xuyên ăn cua, động tác khá là điêu luyện.
Một nửa thân cua được ăn sạch sẽ nhanh chóng, không có một chút khó khăn nào, Đào Tri Việt rất đắc ý.
"Tôi thắng rồi, anh chậm quá đi."
Mà Hoắc Nhiên vẫn còn đang loay hoay với miếng thịt cua được bao phủ trong lớp vỏ mềm màu trắng.
Đào Tri Việt nhìn chốc lát, cảm thấy hắn thật sự rất ngốc, nhịn không được tự mình ra trận chỉ đạo.
"Đừng ăn theo chiều dọc, hãy bẻ theo chiều ngang á, ăn thịt từng miếng một, rất hoàn chỉnh."
Cậu duỗi tay nắn lại tư thế sai của Hoắc Nhiên, ngón tay không cẩn thận cọ qua sườn mặt của đối phương.
Hóa ra cảm giác bỏng rát ngón tay là như thế này.
Đào Tri Việt lập tức vùi đầu, làm bộ ăn uống rất nghiêm túc, cũng không dám nhìn biểu tình của đối phương nữa.
Qua sau một lúc lâu, bên tai truyền đến thanh âm không có việc gì của Hoắc Nhiên: "Tôi học được rồi."
Hắn đặt một chiếc chân cua với đầy thịt cua màu trắng vào trong chén của Đào Tri Việt.
"Tôi đã gỡ hết các lớp vỏ rồi, đây là phần hoàn chỉnh nhất chính giữa, tôi học rất nhanh đúng không."
Vì thế nên giọng điệu của Hoắc Nhiên cũng rất đắc ý.
Nói cảm ơn giống như từ không diễn ý, Đào Tri Việt sửng sốt một chút, dứt khoát lấy tay khuấy ly coca của mình.
Những bọt khí nho nhỏ cuộn trong chiếc ly nhựa dùng một lần, dày đặc lấp đầy trái tim cậu.
Sau khi bữa tối này chấm dứt, khi đi về phía khách sạn cùng với Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt mơ hồ nghĩ rằng, đây phải là một ngày yêu thích nhất trong cuộc đời mình.
Cậu vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng được, ngay sau đó, người này sẽ mang đến cho cậu những bất ngờ gì.
Cho nên hôm nay không phải là ngày cậu thích nhất, bởi vì mỗi ngày sau này cậu sẽ đều thích.
Hoắc Nhiên đã sớm giúp đặt phòng khách sạn tốt nhất cho cậu, Đào Tri Việt không chối từ.
Cậu đang dần học cách chấp nhận lòng tốt của người khác một cách bình tĩnh, khiếp sợ mà mà từ chối cũng không phải là phương thức xử lý tốt nhất, lấy lòng nhiệt tình như thế đáp lại mới là điều bình đẳng và lâu dài.
Chỉ là khi Hoắc Nhiên ra vẻ trấn định cùng cậu bước vào thang máy, Đào Tri Việt vẫn rất ngạc nhiên.
"Hôm nay tôi ở phòng bên cạnh em." Hoắc Nhiên giải thích trước, "Bởi vì khoảng thời gian trước làm việc và nghỉ ngơi không được tốt, lại có những thứ đó......!Tôi sợ ảnh hưởng đến người trong nhà, cho nên mới dọn ra ở một mình."
"Sống một mình rất nhàm chán, vừa vặn có em đến chơi, có chuyện gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, ngày mai cùng nhau xuất phát cũng sẽ tiện hơn, cho nên tôi sẽ ở đây."
Khi Đào Tri Việt bước vào phòng, tim cậu đập rất nhanh.
Rèm cửa của cửa sổ sát đất rộng mở, có thể nhìn xuống toàn bộ ánh đèn rực rỡ của thành phố Yến Bình, phong cảnh tráng lệ khiến người hoa mắt, bố trí trong phòng trang nhã và đơn giản.
Đào Tri Việt lại không rảnh chú ý đến mọi thứ xung quanh, trong đầu cứ không ngừng lặp đi lặp lại một việc.
Hoắc Nhiên ở bên cạnh cậu.
Lần đầu tiên cậu sống với người mình thích cách một bức tường.
Mặc dù sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thể ngăn được nhịp tim đang đập gia tốc.
Đào Tri Việt ngồi trên chiếc giường rộng rãi, phát ngốc nhìn màn hình TV hoa hòe lòe loẹt, một câu cũng chưa nghe vào.
Vài phút sau, vị khách phòng bên cạnh tâm hữu linh tê gửi tin nhắn tới.
Nguyên văn (心有灵犀): Dù đang ở xa nhưng tâm ý tương thông.
[ HR: Ngủ chưa? ]
[ Đào: Chưa.
]
[ Đào: Quấn chặt chăn nhỏ.jpg]
[ HR: Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.
]
[ HR: Chắc là bởi vì ăn căng bụng quá! ]
[ HR: Chú chó lăn lộn.gif].