Trong tiếng dầu nóng xèo xèo, chủ quán nhanh chóng bỏ đầy một phần bánh sữa chiên rồi đưa cho Hoắc Nhiên.
Khi Hoắc Nhiên nhận lấy, hắn cố tình dừng lại trước mặt Cận Thiếu Viễn một chút, sau đó đưa cho Đào Tri Việt một cách rất chi là tự nhiên.
"Cẩn thận nóng, từ từ ăn."
Đào Tri Việt nhịn cười sắp nội thương luôn rồi, thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ đơn giản gắp một miếng bánh sữa chiên lên, tập trung ăn.
Cậu thổi thổi hơi nóng, cắn một miếng, để lộ lớp sữa mịn màng dưới lớp vỏ vàng óng, tan chảy trong miêng.
Đào Tri Việt nhịn không được nheo mắt lại, "Ăn ngon, thật ngọt."
Vì thế Hoắc Nhiên cũng giống như tự mình nếm thử vậy, cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi."
Mục đích tú ân tú ái đã thành công, hắn kéo Đào Tri Việt đi sang bên cạnh, để lại cho Cận Thiếu Viễn một bóng lưng vô cùng tiêu sái.
Còn có một câu dạy bảo tình ý chân thành.
"Đến phiên cậu mua, nhớ ăn đúng lúc đừng lãng phí nha.
Ngày mốt gặp lại, Cận thiếu......" Hắn cố ý dừng một chút, "Viễn."
Giờ phút này, sắc mặt của Cận Thiếu Viễn rất muốn liều mạng như đôi khuyên tai đinh tán màu đen.
Hắn đứng đó sửng sốt nửa ngày mới quay lại, vốn dĩ muốn xoay người rời đi.
Do dự một chút, Cận Thiếu Viễn vẫn khẽ nói với chủ quán: "Một phần bánh sữa chiên."
Bởi vì thoạt nhìn thật sự ăn rất ngon.
Đào Tri Việt ở phía bên kia, đang vô cùng khắc chế dục vọng muốn quay đầu lại xem trò vui của mình.
"Anh cảm thấy bây giờ anh ta có biểu tình gì?"
"Nhất định là biểu tình rất thối." Hoắc Nhiên không cần nghĩ ngợi nói, "Làm phiền tôi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có lúc hắn gặp xui xẻo, thật muốn chụp ảnh lưu làm kỷ niệm."
"Anh thật xấu xa."
"Đúng rồi, nói đến chụp ảnh, chúng ta vẫn còn chưa chụp ảnh chung đó.
Mình có nên tự sướng một chút không? Sau đó tôi muốn đăng động thái, nhiều người tôi xem trọng sau khi có người yêu cũng đăng hình như vậy."
"Không được, em chưa bao giờ tự sướng hết, rất kỳ quái." Đào Tri Việt lập tức lắc đầu, "Cũng không cần đăng động thái, ung thư xấu hổ của em sẽ phát tác."
"Vậy mà em còn cười matryoshka của tôi!"
"Em sẽ dạy anh một từ mới, bản chất của con người là tiêu chuẩn kép." Đào Tri Việt ý đồ lừa dối để qua ải, "Ngày mai đi đâu chơi đây?"
"Sáng ngày mai tôi có chút việc phải xử lý, vừa vặn em có thể ngủ nướng thêm một chút." Hoắc Nhiên trầm ngâm nói, "Còn chiều thì đi đâu đây? Em có chỗ nào muốn đi không?"
"Hình như không có chỗ nào vui nữa." Đào Tri Việt suy nghĩ, "Em không thích đi dạo phố, hôm nay chơi game cũng đủ rồi, lại không có bộ phim nào hay.
Anh muốn đến chỗ danh lam thắng cảnh không?"
"Sẽ có rất nhiều người, hơn nữa sẽ rất mệt." Hoắc Nhiên có chút tiếc nuối, "Tôi muốn cùng em đi xem phim, chúng ta còn chưa thật sự cùng nhau ngồi xem phim đâu."
Đào Tri Việt nảy ra ý tưởng, "Nếu không thì xem phim kinh dị ở nhà đi, lần này nhất định em sẽ không hỏi vấn đề kỳ quái nữa."
"Ở nhà em sao?"
"Ừm, chúng ta có thể dùng TV trong phòng khách để xem.
Anh thích ăn gì? Sáng ra em đi mua đồ ăn trước, xem phim xong chúng ta cùng nhau nấu cơm tối, vừa lúc em có thể dạy cho anh, lần trước đã đáp ứng sẽ dạy anh nêm gia vị rồi."
Đào Tri Việt cảm thấy sự sắp xếp này rất hoàn mỹ, lần trước đều là Hoắc Nhiên lên kế họah cho mọi thứ, khó có khi cậu đứng ra chủ trì một lần.
"Thế nào? Có thể chứ?"
Nửa ngày trời mà Hoắc Nhiên không có đáp lại, Đào Tri Việt quay mặt nhìn sang, kết quả phát hiện hắn thế mà đỏ mặt khả nghi.
Cho nên Đào Tri Việt cũng khả nghi đỏ mặt, "Biểu tình của anh vậy là sao chứ?"
"Muốn đến nhà em, tôi cảm thấy có hơi đột ngột......!Còn có hơi khẩn trương." Hắn chậm rãi bổ sung, "Cũng rất chờ mong."
"Chính là xem phim và ăn cơm thôi, không cần nghĩ nhiều."
"Tôi không có nghĩ nhiều, em suy nghĩ cái gì sao?"
"Em không có!!"
......!
Buổi tối hôm nay, Hoắc Nhiên đang ở trong một căn phòng xa hoa của khách sạn năm sao, cùng với Đào Tri Việt đang ở trong một phòng ngủ nhỏ trong một tòa nhà dân cư cũ, lại một lần nhất trí trong hành động mà mất ngủ.
Đào Tri Việt biến mình thành chiếc bánh rán lăn qua lộn lại.
Trong chốc lát cảm thấy mình quá lỗ mãng, không nên tùy tiện cho người khác vào nhà mình, lỡ đâu Hoắc Nhiên cảm thấy nơi cậu ở thật kinh khủng thì sao bây giờ?
Trong chốc lát cậu lại tưởng tượng ra hình ảnh ngày mai ở chung với nhau, lần đầu tiên cùng nhau xem phim, hẳn là nên lưu lại hồi ức tốt đẹp, không cần xem những bộ phim máu me của Mỹ, phim kinh dị của Nhật Bản thì tương đối mát mẻ......!Hoặc là xem những thể loại khác?
Thật sự ngủ không được, thức cũng thức rồi, Đào Tri Việt dứt khoát đứng dậy dọn dẹp nhà cửa.
Tuy rằng mới sáng nay đã tuần tra một vòng, lúc ấy kết luận là rất sạch sẽ, không cần quét tước.
Nhưng hiện tại tâm tình đã thay đổi, nhìn chỗ nào cũng thấy không ổn hết.
Sách trên giá sách có thể sắp xếp gọn gàng hơn, có bụi trong các góc của sàn nhà, lại kéo ra một lần, bụi trên mép TV cũng nên lau đi......!Cuối cùng cậu còn lấy quần áo cất trong tủ ra rồi xếp lại một lần.
Lăn lộn một vòng, Đào Tri Việt sức cùng lực kiệt càng khó đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau tự nhiên thức dậy rất sớm.
[ Tiểu Hoắc: Buổi sáng tốt lành! Ngày hôm qua ngủ ngon không? ]
[ Đào: Chào buổi sáng, ngủ rất khá.
]
[ Tiểu Hoắc: Tôi cũng thế! Bây giờ phải đi ra ngoài làm việc.
]
[ Tiểu Hoắc: Hẹn gặp lại vào hai giờ chiều! ]
Con người trong giai đoạn yêu đương mặn nồng đều là những kẻ dối trá.
Đào Tri Việt yên lặng nghĩ như vậy.
Dù không ngủ được bao lâu nhưng cả người cậu đều tràn đầy năng lượng, cậu đặc biệt đi đến một chuỗi cửa hàng lớn cách đó km, đi dạo một vòng với hiệu suất rất cao, mua rất nhiều thứ.
Hai đôi dép lê màu xanh da trời, hai chiếc ly thủy tinh với họa tiết mắt búa nhìn thoáng qua rất là mùa hè, chiếc khăn trải bàn caro màu cà phê nhạt, hoa văn gợi nhớ đến chiếc bát đựng trái cây bằng nhựa thời thơ ấu......!
Họa tiết mắt búa
Buổi sáng khi thấy ánh mặt trời lọt vào, cậu đột nhiên cảm thấy mọi thứ trong nhà quá đơn giản rồi.
Ngay cả đôi dép lê màu xám trên chân cũng trông vô cùng ảm đạm.
Cậu mua một đống đồ dùng sinh hoạt hằng ngày mới tinh, lại mua rau và thịt dựa theo món ăn mà Hoắc Nhiên đã nói, khi xách ba cái túi nặng bước ra đón taxi, cậu thấy một người ở trạm xe buýt bên cạnh cậu đang bán hoa với giá hai mươi tệ.
Các loài hoa có màu sắc khác nhau tụ lại với nhau, hoa violet, hoa cúc La Mã, hoa baby, hoa cẩm chướng, hoa hướng dương......!
Bó hoa hồng mà Hoắc Nhiên tặng cho cậu ở rạp chiếu phim đã héo tàn, cậu đã chọn một ít cánh hoa đem đi phơi khô, sau khi thu thập xong thì đặt lên giá sách, sau này dùng làm thẻ đánh dấu trang.
Hiện tại chiếc bình vẫn còn nằm trên bàn như cũ, chỉ là bên trong trống trơn.
Đào Tri Việt về đến nhà, vội vàng buông đồ đạc xuống, cầm hoa hướng dương và nhà bếp, tỉa bớt cành lá, dựa theo phương pháp học được trên mạng, cậu ngâm cành vào trong nước ấm, bảo vệ vết cắt, sau đó cảm vào chiếc bình trong suốt bên cạnh cửa sổ.
Hoa hướng dương như đang mỉm cười nhiệt tình với cậu, những cánh hoa sắc cam vàng rung rinh theo gió.
Hai giờ chiều, tiếng gõ cửa đúng giờ vang lên, Đào Tri Việt đang nằm trên ghế sô pha phát ngốc nhìn phòng khách đổi mới, đột nhiên nhảy dựng lên.
Cậu từng bước một bước đi tới cửa, hít sâu, điều chỉnh biểu tình cho tốt rồi mới mở cửa.
Hoắc Nhiên vừa nhìn thấy cậu, hắn đã giơ hai cái túi thật đầy trong tay lên.
"Chào buổi chiều......"
"Dưa hấu!"
"Dưa hấu!"
Đào Tri Việt quyết đoán cướp lời, gần như đồng thanh với hắn.
"......" Hoắc Nhiên thật ngoài ý muốn, "Sao em lại đoán được, không nên! Là tôi nói chưa đủ nhanh sao?"
Đào Tri Việt tiếp nhận một túi dưa hấu và một túi đồ ăn vặt trong tay hắn, bắt đầu bậy bạ: "Bởi vì em thông minh."
Hoắc Nhiên mang đôi dép lê màu xanh da trời đặt ở cửa, trong lòng còn buồn bực: "Tại sao lại không đoán là đồ ăn vặt?"
"Em đã mua rất nhiều đồ ăn văt rồi, có hạt dưa, khoai lát, mực xé, bắp rang, thạch trái cây, Coca......!Những cái tên này hiển nhiên đều có khả năng."
"Nếu anh gọi em là hạt dựa, em sẽ đổi ghi chú của anh thành bếp gas á."
"......!Không được, tôi thích Tiểu Hoắc."
Cả một quả dưa hấu to, Đào Tri Việt mang nó vào nhà bếp, thuần thục cắt nó làm đôi.
Hoắc Nhiên đi theo phía sau, quan sát động tác của cậu: "Quả dưa này ngon không? Tôi chọn nửa ngày trời, gõ hết tất cả quả dưa trên sạp của người ta một lần......!Thanh âm hình như không khác nhau lắm, cuối cùng chủ sạp chịu không nổi, chọn cho tôi một quả."
Đào Tri Việt cười nói: "Rất đỏ, cũng có mùi rất ngọt, trịnh trọng khen ngợi nó à nha."
Cậu dùng màng bọc thực phẩm bọc hai nửa quả dưa hấu lại, bỏ vào tủ lạnh.
"Tiếc là nước máy trong mùa hè rất nóng." Đào Tri Việt lúc rửa tay thì không nhịn được cảm thán, "Trước kia khi còn nhỏ, ba em mua dưa hấu về là đều được ngâm trong một xô nước lạnh, ngâm sau khi tan làm, tới giờ thì cắt ra ăn, cũng rất mát lạnh."
"Tôi cũng đã từng gặp qua, có lần khi đi leo núi, đi ngang qua một cái sạp nhỏ do cư dân trên núi dựng lên, họ dùng cái chậu bạc to đó để lấy nước suối trên núi, trong đó ngâm dưa hấu, cà chua, dưa chuột nhỏ......!Đều là những trái cây rất dễ ăn."
"Quả dưa hấu đó rất nhỏ, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng." Hoắc Nhiên dựa vào cánh cửa trượt nhà bếp, cố gắng làm cử chỉ bằng tay, "Đại khái là to bằng hai bàn tay của tôi, tôi mua một quả, cắt thành hai nửa, dùng muỗng ăn, rất giải khát, nhưng ba phút sau thì tôi đã ăn xong rồi."
"Tôi ăn xong rồi thì thật hoảng hốt, luôn cảm thấy mình không ăn được gì.
Do dự một chút, tôi quay trở lại mua một quả khác."
"......!Sau đó tôi no căng luôn."
Mùi dưa hấu ngọt ngào còn vương lai trong không khí, Đào Tri Việt lau khô những giọt nước trên tay, quay đầu lại mỉm cười, sợi tóc nhẹ nhàng mà cọ qua vành tai.
Dưới sự bao phủ của ánh mặt trời lấp ló trên ô cửa kính nhà bếp, tiếng lải nhải của Hoắc Nhiên thoạt nhìn như được dát vàng.
Ánh vàng rực rỡ như hoa hướng dương vậy.
Trên chiếc bàn trà trải khăn bàn caro màu cà phê chất đầy đồ ăn vặt, Hoắc Nhiên cô cùng cẩn thận sắp xếp chúng thành một hàng ngay ngắn, phía trước nhất là là hai lon coca, lon nước lạnh có những giọt nước nhỏ li ti.
Đào Tri Việt ấn điều khiển từ xa, lật xem các bộ phim trong mục điện ảnh và truyền hình, hôm nay cậu có ý mở thẻ hội viên, nên có rất nhiều bộ phim có thể lựa chọn.
"Anh muốn xem phim kinh dị sao? Thể loại khác cũng được, anh chọn đi."
Đứng trước kho phim ảnh dày đặc, Đào Tri Việt lựa chọn phạm vào nỗi ám ảnh, đơn giản giao quyền quyết định cho Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên ngừng động tác trên tay, nhận lấy, cẩn thận xem xét, thỉnh thoảng lại tìm kiếm bình luận trên điện thoại của mình.
Đào Tri Việt đứng dậy đi lấy khay đá, đổ những viên đá mới đông lạnh vào chiếc ly thủy tinh sáng bóng, rót coca vào, rất nhiều bọt khí kích thích đột nhiên xuất hiện.
"Gần đây thường xuyên uống coca." Đào Tri Việt uống một ngụm, ngay sau đó nghĩ lại nói, "Như vậy là không tốt."
"Tập thể dục nhiều hơn là được, ngày nào tôi cũng chạy bộ buổi sáng một tiếng đồng hồ." Hoắc Nhiên nói, "Chỗ này hình như không có phim kinh dị nào hay, đánh giá đều không tốt."
Hắn lật nó sang, ánh mắt đột nhiên bị một tiêu đề phim hấp dẫn: "Xem cái này thì sao? Là một bộ phim văn nghệ tình yêu Châu Âu, tôi xem thấy điểm còn khá cao."
Đào Tri Việt theo tầm mắt của hắn nhìn sang, bộ phim có tựa đề 《 Tình yêu trong mùa hè 》.
Cậu không nhịn được cười: "Vậy cái này đi."
Câu chuyện bắt đầu từ bãi cát vàng cạnh biển xanh, nữ chính là họa sĩ vì việc vặt quấn thân nên đến biệt thử ven biển nghỉ dưỡng, ở đây cô gặp được nam chính đang đi du lịch.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, chàng trai trẻ tuổi tuấn tú đã trở thành người mẫu của nữ họa sĩ, giữa ánh mắt triền miên và nồng đậm sắc thái, tình cảm của họ dần nảy nở.
Hoắc Nhiên ôm túi bỏng ngô bình luận: "Nếu tôi biết vẽ tranh thì tốt rồi, em có thể làm người mẫu của tôi."
"Không thể cử động, rất mệt." Đào Tri Việt bốc bắp rang từ lồng ngực hắn, "Vẫn là bắp rang ở rạp chiếu phim ăn ngon hơn."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, ăn khoai lát đi, tôi mua ba vị lận."
"Em thích vị của dưa chuột, thật thoải mái sảng khoái."
"Tôi mua, tôi cũng thích ăn!"
Sau khi xem một tiếng đồng hồ, dưới ánh mắt khát vọng của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh ra, một người một nửa, dùng một cái muỗng bạc múc ăn.
Hai người sóng vai ngồi trên sô pha, trên tay mỗi người ôm nửa trái dưa hấu lạnh, vừa ăn vừa xem phim.
Điều hòa thổi ra khí lạnh, chiếc quạt điện đang hoạt động hết công suất để xua tan không khí oi bức của mùa hè, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ve sầu ngân dài.
Nam nữ trên màn hình không ngừng nói chuyện, ngoài màn hình thì cũng không ngớt lời.
Trong một buổi trưua dài đằng đẵng này, Đào Tri Việt cảm thấy thời gian phảng phất như đứng yên.
Sau khi ăn dưa hấu xong không bao lâu, hai người gần như mất ngủ cả đêm, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng êm dịu, họ đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi Đào Tri Việt mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đã phát hiện mình đang dựa vào vai Hoắc Nhiên.
Cổ đau nhức, cậu duỗi tay xoa xoa, ánh mặt trời nhạt nhòa ngay khi mở mắt.
Mặt trời lặn ngoài cửa sổ buông xuống, hoàng hôn rực lên một vùng màu xanh thẳm rộng lớn, cuối trời ánh lên một tia vàng nhạt.
Bộ phim vẫn còn đang phát, sau một hồi hiểu lầm và tranh chấp qua đi, nữ họa sĩ đang ngồi trên bãi biển buổi sáng thổi làn gió biển mặn mòi, sau lưng truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, có người thấp giọng cảm thán: Buổi sáng thật đẹp.
Sau đó bọn họ ôm nhau, hôn môi, nước mắt rơi theo làn gió ẩm ướt.
Ánh sáng vào bóng đen chậm rãi thay đổi rơi trên sườn mặt Hoắc Nhiên, tiếng thở nhẹ nhàng gần trong gang tấc, hướng dương ở trong ánh đèn ngoại vi đắm chìm trong hoàng hôn, nhẹ nhàng lại trống trải.
Đào Tri Việt không nhúc nhích, cậu lặng lẽ dựa gần một lúc lâu, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, câu chuyện trên màn ảnh dần kết thúc, hình ảnh dừng lại trên một tấm gương trống rỗng lãng mạn và thơ mộng.
Hoắc Nhiên không biết mình tỉnh lại lúc nào, hắn mờ mịt chớp chớp mắt, sau khi tìm về ý thức, trấn định cầm lấy ly thủy tin, uống một ngụm coca không khí.
Đào Tri Việt lặng lẽ ngồi thẳng, cố ý hỏi hắn: "Vừa rồi anh ngủ quên à?"
"Không có! Em ngủ quên sao?"
"Em cũng không có."
Hoắc Nhiên tập trung nhìn vào, mới phát hiện phụ đề kết thúc đã được phát trên TV, "......!Sao lại kết thúc rồi, sau khi người bạn họa sĩ kia tới đây, có phải bọn họ đã cãi nhau không?"
"Cãi nhau, sau đó làm hòa."
"À, làm hòa như thế nào?"
"Không nói cho anh biết." Đào Tri Việt cười hắn, "Không phải anh không ngủ sao?"
"......! Có khả năng ngủ thiếp đi một lát rồi, khoa học chứng minh sau khi ăn đồ ăn ngọt thì rất dễ buồn ngủ, mà chúng ta ước chừng ăn một quả dưa hấu."
Hoắc Nhiên dùng đại pháp thay đổi chủ đề: "Tôi đói bụng, bây giờ nấu cơm sao? Tôi sẽ làm trợ thủ cho em."
Căn hộ một phòng ngủ này diện tích không quá lớn, nhà bếp chỉ vừa vặn chứa được hai người.
Nói là trợ thủ nhưng thật ra chính là rửa rau, Hoắc Nhiên rửa xong một đống cà chua rồi đưa cho Đào Tri Việt, sau đó đứng trước bể đầy nước nhìn cậu xắt rau.
Theo yêu cầu của Hoắc Nhiên, hôm nay sẽ làm món cá kho cà chua.
Đào Tri Việt cầm một con dao phay thon dài, nhẹ nhàng cắt một quả cà chua, bỏ cuống rồi cắt thành tám miếng, cho vào dĩa cùng với nước sốt.
Cậu không nhịn được cười nói: "Cà chua xào trứng, mì lạnh nướng với sốt cà chua, cá kho cà chua......!Anh thực sư rất thích ăn cà chua."
"Bởi vì chua chua ngọt ngọt." Hoắc Nhiên đứng đắn nói, "Trước kia tôi rất thích cà chua ngâm đường, nhưng hiện tại cà chua không còn đậm đà như trước, trộn salad ăn trực tiếp cũng không đủ ngon."
Đào Tri Việt nhìn một chén lớn cà chua xắt nhỏ, trầm tư nói: "Cái hôm nay em mua hình như cũng không tồi."
Cậu bóp một lát, rải lên một chút đường, nếm nếm, gật đầu: "Ăn ngon."
Ngón tay dính nước màu hồng nhạt ẩm ướt, còn vương vãi một ít đường cát trắng, Đào Tri Việt phản xạ mút ngón tay.
Cậu quay đầu bắt gặp ánh mắt của Hoắc Nhiên, vì thế chủ động nói: "Anh muốn ăn sao? Cà chua rất nhiều, em có thể trộn cho anh một chén nhỏ."
Hoắc Nhiên yên lặng chăm chú nhìn cậu, lại giống như đang thất thần, đôi mắt lóe lên một cảm xúc khó giải thích được.
Bầu không khí ái muội lặng lẽ nảy sinh.
Khí tức mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay, Đào Tri Việt đang muốn nói gì, lại ngơ ngẩn không nói thành lời.
Trong một không gian nhỏ hẹp, tình yêu không có chỗ ẩn thân.
Vài giây sau, Hoắc Nhiên cúi người về phía trước.
Ánh đèn vàng ấm áp trên đầu, màn đêm xanh thẫm bên ngoài cửa sổ đều bị bóng dáng cao lớn bao phủ.
Trầm tích dưới hồ nước đột nhiên không bị ngăn cản, dòng nước kích động dâng lên như một xoáy nước.
Lốc xoáy cuốn theo mọi thứ, tim đập mãnh liệt, hơi thở nóng ẩm.
Bên tai vắng lặng không có âm thanh nào, chỉ có hơi nóng mềm mại giữa môi và răng.
"Tôi nếm rồi, thật ngọt.".