[ HR: Đúng vậy! Bác sĩ Đào, anh còn nhớ người bạn mà tôi có nhắc đến hồi hôm qua không? ]
[ HR: Chính là người mà đột nhiên chạy đến nhà tôi vào ban đêm đó.
]
Sau khi xuống xe, Đào Tri Việt nhìn bốn phía rồi bước vào một quán mì bên cạnh, gọi một tô mì ramen bò đơn giản mà ngon miệng.
Ngày nào cậu cũng ăn cơm với rau xào, có hơi ngán nên giờ muốn đổi khẩu vị.
Cậu nhận lấy tấm thẻ số order do cô gái phục vụ đưa, thuận tay trả lời tin nhắn.
[ Đào: Có nhớ, người đó lại chạy đến nhà anh sao? ]
[ HR: Không có, nhưng cậu ấy đã gửi cho tôi một tin nhắn.
]
[ HR: Bình thường tôi không thường đọc tin nhắn, cũng ít khi trả lời, nhưng cậu ấy nói mình làm mất một chiếc vòng tay, có khả năng là đánh rơi ở nhà tôi.
Tôi đọc tin nhắn xong thì về nhà tìm thử nhưng không thấy, cho nên tôi đã trả lời cậu ấy là: Tôi không thấy.
]
[ HR: Kết quả là cậu ấy giống như đang đợi cậu trả lời của tôi vậy, lập tức nói là sẽ tới đó tìm, sau đó nói lời xin lỗi với tôi, nói là hồi hôm qua mình quá xúc động, sau này nhất định sẽ chú ý đúng mực, sẽ không khiến tôi khó xử, hy vọng tôi không chán ghét cậu ấy, cậu ấy chỉ là quá thích tôi thôi......]
[ HR: Tôi đành phải trả lời lại là không sao đâu, cậu ấy lại gửi qua một tin nhắn thoại, hình như còn khóc, giọng nói đau khổ vô cùng, tôi có nên an ủi cậu ấy một chút không đây? ]
[HR: / rơi lệ ]
Đào Tri Việt đọc mà trợn tròn mắt, không thể tưởng tượng được, một người cổ hũ như đại ca HR lại có một người theo đuổi là trà xanh nguyên chất chứ.
[ Đào:......!Mùi trà nồng quá.
]
Cậu đang suy nghĩ là nên đưa ra lời khuyên gì, HR đã lập tức trả lời.
[ HR: Bác sĩ Đào đang uống trà sao? ]
[ HR: Đừng uống nồng quá, nếu không thì tối sẽ mất ngủ.
]
Đào Tri Việt ngây người, mãi đến khi người phục vụ đặt tô mì nóng hổi xuống trước mặt thì cậu mới phản ứng lại.
Thiếu chút nữa là cậu quên mất, đây là một vị đại ca trung niên không tiếp xúc nhiều với internet mà.
[ Đào: Tôi không nói về trà để uống, đây là một từ ngữ thông dụng trên mạng, trà xanh, trà vị nồng, đều là để hình dung về con người.
]
[ HR: À, hình như tôi có nghe em gái mình nói về trà xanh, có nghĩa gì thế? ]
[ Đào: Tôi cũng không biết là nên mô tả như thế nào cho chính xác, để tôi nghĩ xem, đại khái chính là bề ngoài thì cải trang nhu nhược đáng thương vô tội, nhưng trên thực tế là rất mưu mô.
]
[ Đào: Lấy ví dụ, rõ ràng là người bạn này của anh quấy rầy anh mấy ngày nay, đã khiến anh bối rối đúng không? Nhưng sau khi xong việc thì anh ta sẽ xin lỗi nhận sai, hạ cái tôi mình xuống rất thấp, nói rằng tất cả mọi thứ đều là vì anh ta và thích anh, vô tri vô giác chuyển trách nhiệm lên người anh, thoạt nhìn rất đau khổ rất đáng thương, rồi sau đó anh sẽ an ủi anh ta, tiếp đó anh ta nhân cơ hội này đưa ra một số yêu cầu không quá đáng, anh rất có thể sẽ không cự tuyệt, như vậy là anh ta sẽ từ từ xâm nhập cuộc sống của anh.
]
[ Đào: Tôi đoán rằng anh ta không hề làm mất đồ gì hết, chắc là anh ta rất quen với thói quen trả lời tin nhắn của anh, biết mình cần nói gì thì anh nhất định sẽ trả lời, cho nên mới cố ý nói như vậy.
]
Biểu tượng đang nhập trong khung thoại hiển thị rất lâu, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành biểu tình khuôn mặt vàng bị cháy đen.
[HR: / suy yếu/ suy yếu/ suy yếu ]
Cách màn hình, Đào Tri Việt cũng cảm nhận được một sự tác động rất lớn đã đánh vào trái tim của người đàn ông trung niên đơn thuần này.
Cậu lại cảm thấy buồn cười, lại có chút không đành lòng, vừa ăn mì vừa an ủi hắn.
[ Đào: Không sao đâu, trước kia tôi cũng không hiểu những điều này, rồi cũng bị người khác xoay mòng mòng luôn.
Không phải là do anh đâu, là do có một số người có hơi không chân thành thôi.
]
[ HR: Chẳng trách lúc mà tôi hỏi em gái mình từ khi nào mà uống trà xanh thế, con bé đã trưng ra khuôn mặt khinh bỉ......]
[ HR: Bác sĩ Đào, gặp được anh thật tốt, cảm ơn anh! ]
Đào Tri Việt đã bắt đầu quen với đánh rắm cầu vồng nhưng rất chân thành và tha thiết của đối phương, cũng thấy khá thoải mái.
[ Đào: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
[ Đào: Anh và người bạn này gặp nhau như thế nào? Trong công việc hay cuộc sống thường ngày có giao thoa nhiều không? ]
[ HR: Quen nhau nhờ công việc trong công ty, nhưng cũng không có quan hệ trực tiếp với tôi, tôi không phụ trách nghiệp vụ đó, sau khi gặp nhau tại một buổi tiệc rượu thì cậu ta bắt đầu quấn lấy tôi......]
[ HR: A a a, cậu ấy lại gửi tin nhắn tới rồi! Thật sự bị bác sĩ Đào anh nói trúng rồi! ]
[ HR: Cậu ấy nói cái vòng tay đó rất quan trọng với mình, tìm không thấy sẽ rất khó chịu, hỏi tôi có thể đi cùng với cậu ấy mua một cái tương tự không.
]
[HR: Nếu như không phải mới học được định nghĩa về trà xanh, tôi chắc chắn đã đồng ý rồi / rơi lệ ]
Đào Tri Việt cũng không ngờ thế mà mình lại nói trúng.
[ Đào: Đừng khẩn trương, bởi vì anh không hề có mối liên hệ gì trong công việc với anh ta nên cũng không cần lo lắng sẽ bị mếch lòng về sau, anh ta đang dùng những cách này để đùa bỡn với cảm xúc của anh, thực ra tôi khuyên anh nên trực tiếp cự tuyệt anh ta, không cần lo rằng mình sẽ xúc phạm đến anh ta, khi mà anh ta thao túng cảm xúc của anh thì cũng đâu nghĩ đến cảm xúc của anh đâu, vậy tại sao anh phải quan tâm đến việc anh ta có khó chịu hay không? ]
[ Đào: Nhưng tôi cho rằng anh ta là trà đậm đặc luôn, rất có thể sẽ lại giả vờ đáng thương vô tội, ngược lại sẽ khiến anh cảm thấy rất buồn bực, giống như cự tuyệt anh ta là chuyện rất thương thiên hại lý vậy đó.
]
[ Đào: Cho nên tôi khuyên anh, nên tấn công trà bằng trà.
]
[ HR:!! Được, rất có lý, bác sĩ Đào nhanh dạy tôi với! ]
Vì thế Đào Tri Việt chỉ dẫn cho hắn vô cùng tỉ mỉ, đại ca HR nghe xong thì khiếp sợ vô cùng, phảng phất như đang mở ra cánh cửa thế giới mới vậy, nóng lòng chân không chạm đất chạy đi thực hành với trà xanh.
Lâu lắm rồi không đánh chữ với cường độ cao như thế, ngón tay của Đào Tri Việt có hơi đau.
Cũng may còn có một tô mì ấm áp tiến vào dạ dày, thể xác và tinh thần thoải mái, Đào Tri Việt sờ sờ bụng hơi căng, vui vẻ tính tiền rời đi.
Thịt bò ở quán này được tẩm ướp rất thấm, vừa mềm vừa thơm vừa ngon miệng, hương thơm phảng phất khắp nơi, lần sau cậu sẽ thử nấu món này.
Bóng cây lay động, đèn đường mờ nhạt, từng nhóm người tụm năm tụm ba dắt chó đi dạo.
Đào Tri Việt đón bóng đêm đi về hướng công viên, ăn no như vậy, cậu phải đi bộ để tiêu hóa.
Điện thoại trong túi rung lên, Đào Tri Việt lấy ra xem, là HR gửi đến một đoạn lịch sử trò chuyện.
[ Là ánh sao nha: Đó là chiếc vòng tay mà mẹ em tặng, em mang lâu lắm rồi, đột nhiên tìm không thấy, em thật rất khó chịu......]
[ HR: Tôi cũng khó chịu lắm.
]
[ Là ánh sao nha:......!Anh bị làm sao vậy? ]
[ HR: Hại cậu đánh mất chiếc vòng tay quan trọng như vậy, tôi rất là tự trách.
]
[ HR: Đều là do tôi, nếu không phải vì tôi thì cậu sẽ không làm mất đồ, cũng sẽ không phải lúc nào cũng buồn vì tôi.
]
Bên kia rõ ràng là hơi sốc, qua lúc sau mới trả lời.
Đào Tri Việt không nhịn được, bắt đầu cười.
[ Là ánh sao nha:......!Anh? ]
[ HR: Cậu cũng biết người ta nhận xét tôi như thế nào đúng không, ai cũng nói tôi cổ hũ không thú vị.
Cậu thì ưu tú như vậy, lại còn thích tôi, tôi rất sợ hãi.
]
[ HR: Tôi không biết mình có chỗ nào tốt, lại không thể đáp lại tình cảm của cậu, khiến cậu không thoải mái.
]
[ HR: Tôi quá tồi tệ mà.
]
Lần này khoảng thời gian trả lời càng lâu hơn.
[ Là ánh sao nha: Anh đừng nói như vậy, trong mắt em anh luôn là tốt nhất......]
[ HR: Không cần an ủi tôi đâu, vô dụng thôi, bây giờ tôi không có dũng khí gặp cậu.
Tôi sẽ tìm kỹ chiếc vòng tay ở trong nhà.
]
[ HR: Tôi muốn yên lặng ở một mình, thực xin lỗi.
]
Cuộc trò chuyện dừng ở đây, chờ khi Đào Tri Việt xem xong, HR đã gửi tới vài tin nhắn.
[ HR: Bác sĩ Đào, thấy tôi biểu hiện thế nào? ]
[ HR: Sau đó tôi lại có chút không ngừng lại được, hóa ra cảm giác làm trà xanh tốt như vậy nha, có thể khiến người ta không thể thốt nên lời.
]
[ HR: Bé mèo cười ngây ngô.jpg]
Không thể phủ nhận rằng, đại ca HR mặc dù tuổi đã không còn nhỏ, nhưng rất là có thiên phú học tập, tốc độ tiếp thu cái mới rất nhanh, bắt chước trà xanh quả thực giống y như đúc.
[ Đào: Anh biểu hiện tốt lắm, anh khiến tôi nhớ đến meme này.
]
[ Đào: Đầu gấu trúc mặt ngoài khóc sau lưng cười.jpg]
[ HR: Cái này hay! ]
[ HR: Bác sĩ Đào, chờ tôi một chút.
]
Đào Tri Việt đang tự hỏi không biết đại ca HR đang làm gì, rất nhanh, hắn lại gửi tới một đoạn lịch sử trò chuyện.
[ HR: Tôi muốn yên lặng ở một mình, thực xin lỗi.
]
[ HR: Đầu gấu trúc mặt ngoài khóc sau lưng cười.jpg]
[ Là ánh sao nha: Anh, cái meme cảm xúc này không phải là dùng như vậy......]
[ HR: Thật không? Tôi nghĩ rằng nó đang nhấn mạnh rằng tôi đang rất thương tâm.
]
[ HR: Tôi thật ngốc, ngay cả meme cảm xúc cũng không biết dùng, tôi cảm thấy thật khó chịu.
]
[ HR: Đầu gấu trúc mặt ngoài khóc sau lưng cười.jpg]
Đối phương hoàn toàn không dám nói tiếp nữa.
Đào Tri Việt nhìn chằm chằm vào biểu tượng cảm xúc con gấu trúc đang cười kia, thiệt buồn cười chịu không nổi.
[ Đào: Anh lợi hại lắm, thiệt luôn.
]
[ Đào: Đệ nhất âm dương quái khí mà/ ]
[ Đào: (âm dương quái khí ở đây là chỉ anh đang dỗi rất xuất sắc đó) ]
[ HR: Trả thù được một chút nho nhỏ ^-^]
[ HR: A! Lại học được tri thức mới rồi.
]
[ HR: Bác sĩ Đào, hôm nay ít nhiều nhờ có anh phân tích tâm lý của cậu ta, anh hiểu biết thật nhiều.
]
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, cảm thấy không thể khiến đại ca HR lại sinh ra hiểu lầm kỳ quái gì với cậu, nên giải thích một chút.
[ Đào: Trên mạng có đủ dạng người, giống như kiểu cư dân mạng thích phun tào về những điều kỳ lạ thế này, tôi đã xem nhiều cho nên tương đối quen thuộc thôi.
]
[ HR: Hóa ra là thế như thế.
]
[ HR: Bác sĩ Đào, anh cảm thấy tôi có nên lên mạng nhiều hơn để hiểu thêm những thứ phổ biến của giới trẻ không? ]
Đào Tri Việt tức khắc nhớ đến lời trong lịch sử trò chuyện trước đó, "Cậu cũng biết người ta nhận xét tôi như thế nào đúng không, ai cũng nói tôi cổ hũ không thú vị.".
Xem ra đại ca HR cảm thấy rất bối rối về điều này.
Thân là một người trung niên, nhưng hắn vẫn sẵn sàng tiếp xúc với những điều mới mẻ để giao tiếp với người trẻ tuổi, Đào Tri Việt cảm thấy hắn rất có dũng khí.
[ Đào: Anh còn nhớ hôm qua anh đã nói gì không? ]
[ Đào: Đừng quan tâm đến những ánh mắt của người khác, anh cứ làm theo trái tim mình là tốt rồi.
]
[ Đào: Nếu như anh cảm thấy điều đó khiến anh hạnh phúc hơn, vậy hãy làm đi.
]
Lúc Đào Tri Việt đi bộ xong về đến nhà thì đã là giờ, tối nay không có việc nhà gì để làm, cậu cũng không mở máy tính, đi tắm rồi lên giường chơi điện thoại.
Mặc dù ngày hôm nay cậu cảm thấy rất phong phú, nhưng cậu đã quen với việc lướt web trước khi đi ngủ rồi, nếu như không lướt diễn đàn thì cậu sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Đào Tri Việt lướt màn hình điện thoại với tâm tình thả lỏng, cho dù nhìn thấy một bài đăng thường ngày sẽ khiến cậu tăng huyết áp thì lúc này cũng chỉ cười cười lướt qua, lúc lướt đến mục giải trí, ánh mắt cậu bị một bài đăng dấu đỏ trên cao nhất hấp dẫn.
【 tiêu đề 】 tới nữa rồi tới nữa rồi, minh tinh trà xanh Hạ mỗ mỗ lại xuất chiêu bài thưởng trà của mình rồi.
[hot]
Chủ thớt: Mọi người đều biết, tác phẩm tiêu biểu duy nhất của đỉnh lưu Hạ mỗ mỗ trên weibo là《 Trà hoa nam 》, hôm nay lại có thêm tập mới rồi nha.
Đố vui có thưởng: Vị nam minh tinh đáng thương nào bị tan nát cõi lòng sẽ bị nhóm ánh sao lôi ra nhục mạ là đồ tra tiếp theo đây? [ ảnh chụp màn hình ][ ảnh chụp màn hình ][ ảnh chụp màn hình]
[ Hạ Tinh Tịch V: Đánh mất một món đồ quan trọng, cũng đánh mất một người quan trọng.
]
[ Hạ Tinh Tịch V trả lời Tịch Tịch yêu thích nhất: Không có gì, đừng đoán mò, là do tôi không tốt.
]
[ Hạ Tinh Tịch V: Cảm ơn các bạn vẫn luôn ở bên tôi, nhóm ánh sao là đáng yêu nhất / trái tim ]
Đào Tri Việt tùy tiện nhìn lướt qua ảnh chụp màn hình, cảm thấy vị trà sao mà nồng quá, mà phía dưới phần bình luận cũng hầu hết là chế nhạo.
Hôm nay nồng độ trà xanh có hơi cao nha, cậu có chút chịu không nổi rồi, vì thế cũng không nhìn kỹ, tùy tay rời khỏi bài đăng, lại lướt diễn đàn một lát, sau đó nhanh chóng bị cơn buồn ngủ đánh gục.
Ánh trăng mờ mờ, vạn vật trong đêm trở nên im lặng.
Đào Tri Việt tắt đèn, cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, nặng nề ngủ thiếp đi.
giờ , màn hình điện thoại lặng lẽ sáng lên.
[ HR: Ngủ ngon, bácsĩ Đào, chúc anh có những giấc mơ đẹp.
].