Lúc Vu Lân tới là muộn rồi.
Lúc ấy sắc trời đã sớm tối đen, Đỗ Tiểu Nhiễm ngồi trong từ đường ánh sáng rất yếu ớt.
Lúc anh đi qua, đầu tiên là gõ cửa một cái. leqduyydon
Sau đó nghe thấy bên trong có tiếng động sột soạt ma sát vào nhau.
Đỗ Tiểu Nhiễm đã phát hiện ở giữa có một ô vuông, cô nhanh chóng mở ô vuông nhìn ra bên ngoài.
Lúc nãy người đưa cơm tới, chính là chuyển thức ăn từ chỗ này đưa vào.
“Anh tới làm gì? Tìm tôi tính sổ?” Đỗ Tiểu Nhiễm đang muốn nói mấy lời khó nghe, chợt ý thức được mình nhận nhầm người.
Đầu tóc người này không đúng.
“Vu, Lân?” Cô kinh ngạc trợn to hai mắt.
Nhờ ánh đèn đường bên ngoài Vu Lân liếc nhìn vào bên trong ô vuông, con mắt Đỗ Tiểu Nhiễm lóe sáng lên.
Bên trong vẫn như cũ, vị trí bàn ghế cũng không thay đổi, nhưng không biết thế nào trên bàn bỗng nhiên có thêm bài vị màu trắng.
Đỗ Tiểu Nhiễm biết anh thấy được thứ đồ kia, một chút cũng không né tránh nói, “À, đó là bài vị tôi làm cho anh trai anh!”
Nói xong còn đưa bài vị chưa làm xong cho Vu Lân nhìn.
Hoa tay cô làm ngược lại không tệ, ngay cả cái đế tứ phương cũng có.
“Không có nhựa cao su, tôi lấy bìa sách.” Cô nháy nháy mắt: “Cái trước tôi đã đưa cho người đưa cơm của anh trai anh mang đi, cái này đưa cho anh mang đi, một lát tôi làm thêm một cái cho anh ta đặt trên bàn lớn!”
Trên bàn lớn bài vị cũng phải to một chút.
Lúc tới còn tưởng rằng cô sẽ bị dọa sợ, hiện giờ thấy cô như vậy Vu Lân có chút dở khóc dở cười, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt như đang đánh giá.
Đỗ Tiểu Nhiễm không phải không tức giận anh, hai anh em nhà này đều lừa gạt cô, ‘thay mận đổi đào’ xem cô là gì chứ?
Nhưng rất kỳ lạ, trên người anh vẫn có khả năng đó, chỉ cần đến gần, bị ánh mắt anh nhìn như vậy, sẽ cảm thấy bình yên.
Nhét bài vị trong tay vào tay anh, vốn muốn đóng ô vuông không để ý tới anh.
Nhưng bị anh nhanh chóng cản lại.
Lúc anh cố ý cúi người, Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy nụ cười trên mặt anh như muốn hòa tan âm u trước mắt.
“Anh làm gì thế?” Cô sa sầm mặt nói, “Là muốn thay anh trai anh dạy dỗ tôi? Hay là sang đây xem chuyện cười của tôi? Khuyên tôi theo người anh bị bệnh thần kinh của anh?”
“Sợ em bị dọa sợ ghé thăm em xem sao.” Anh vuốt bài vị trong tay, vật này chẳng những làm riêng không nói, phía trên còn viết hai chữ Vu Kỳ, nhiều năm liền cũng không rơi xuống được.
Anh cười, cách ô vuông hỏi cô: “Em dùng cơm tối chưa?”
Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận: “Dùng rồi, tôi cũng không ngốc tại sao phải tuyệt thực.”
Nói xong theo bản năng rụt vai lại, vừa lúc nãy cảm thấy trên người lành lạnh, giống như bị ma nhập vào.
Mặc dù không thích anh, thế nhưng đêm hôm khuya khoắt có người sống đứng bên ngoài cùng cô, cũng không tệ lắm.
“Em cũng giận tôi.” Anh ghé sát vào, động tác vẻ mặt cũng không nghiêm túc, “Dù sao em cũng phải làm chị dâu tôi, sau này gặp có thể dạy dỗ tôi cho hả giận.”
Đỗ Tiểu Nhiễm bị chọc tức phát khóc, “Ai muốn làm chị dâu anh!”
Cô chỉ vào chỗ kia: “Anh anh chính là người bị bệnh thần kinh! Tiếp tục như vậy sớm muộn gì tôi cũng sẽ điên mất! Hơn nữa anh ta ép buộc tôi sao chép thứ phế phẩm cám bã gì đó, tôi thật sự muốn cầm đế giày nện anh ta!”
“Anh ấy ép em chép sao?” Vu Lân vừa cười, “Còn tưởng rằng anh ấy không thích nhất là việc này, không nghĩ tới bây giờ anh ấy cũng sẽ dùng chiêu này, khi còn bé anh ấy cũng không ít lần phải chép phạt.”
“Anh ta?” Đỗ Tiểu Nhiễm nghe thế lập tức nhớ tới gì đó, vội xoay ngươi đi tới tủ sách lật tìm quyển sách kia, rất nhanh tìm thấy quyển kia, mở ra nói: “Tôi nói sao nơi này lại thần thần bí bí đút một quyển vở nhỏ như vậy, hơn nữa còn vẽ khó coi như thế….”
Mở ra đưa tới trước mặt Vu Lân nghênh ngang châm chọc nói: “Đây cũng vẽ bậy bạ gì đó, hơn nữa chỉ vẽ một tờ, anh xem đầu người vẽ cũng bị méo, nếu không phải trên đó viết chữ thì hoàn toàn không nhìn ra nam hay nữ… Đây chắc là ông nội…. Đúng rồi, đây chắc là vẽ anh em các anh, còn cầm tay nữa chứ, nhà ai ăn cơm mà anh em nắm tay không?”
Nói xong mới phát hiện Vu Lân im ắng khác thường, nụ cười trên mặt như cứng lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm cũng không muốn làm mình trở nên chanh chua như vậy, ít nhiều cũng có chút hiểu, chính mình đã nói anh trai người ta rất quá đáng.
Cô không nói gì thêm nữa, đang chuẩn bị cất cuốn vở nhỏ kia đi. Ngược lại Vu Lân nhanh tay nhanh mắt cầm lấy, xé tờ vẽ bức tranh kia xuống, vò thành một cục cất vào trong túi.
“Là vẽ quá khó coi.” Anh cười đưa sách trả lại cho cô.
Đỗ Tiểu Nhiễm thở dài, có chút lúng túng: “Tôi, thật ra tôi không phải khắc nghiệt với người khác như thế, đây tất cả đều là anh trai anh….”
“Tôi biết.” Anh cười vô cùng rực rỡ.
Lúc Đỗ Tiểu Nhiễm còn rất nhỏ đã thích nụ cười trên khuôn mặt anh, cảm thấy dường như anh không có chuyện gì phiền lòng.
Năm đó mình bị đưa vào trong núi, ít nhiều gì từ miệng bà con thân thích nghe được chuyện ba mẹ cô muốn làm, cái cảm giác bị ném bỏ, bị cả thế giới phản bội khiến cô mười mấy tuổi đã muốn chết đi.
Nếu không phải làm bạn với anh, đoạn thời gian đó thật rất khó chịu đựng….
Cô im lặng cất sách xong, lần nữa quay lại, kéo cái ghế tựa ngồi xuống cạnh cửa.
Khuôn mặt dán vừa đúng vào bên ô vuông.
Trăng tròn, còn ánh đèn đường phía bên ngoài cùng nhau chiếu rọi vào…
Cô nhìn ánh sáng qua ô vuông kia, tâm tình vừa vi diệu lại vừa chán nản.
“Đây là anh trai anh có ý gì? Sẽ không phải thật sự muốn ép cưới đấy chứ? Còn anh, định làm đồng lõa với anh trai anh?”
“Không thể nói như vậy, em có biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho anh ấy đến điên rồi không, hơn nữa….”
Vu Lân nói được phân nửa liền dừng lại.
Đỗ Tiểu Nhiễm có chút buồn bực, không nhịn được quay mặt đi, liếc nhìn ra phía ngoài ô vuông.
Chợt thấy một người đi sớm về khuya từ bên ngoài sân đi vào.
Trong tay người này còn cầm một chiếc hộp màu trắng.
Đỗ Tiểu Nhiễm vội từ trên ghế đứng lên hít sâu một hơi, biết đại chiến thế kỷ sắp bắt đầu rồi!
Mình chỉ cho anh ta cái bạt tai anh ta liền mang mình tới chỗ này để trừng phạt, phát hiện đang làm bài vị cho anh ta, ngay cả ngày tháng cũng đã sắp xếp cho anh ta xong xuôi rồi, chắc chắn anh ta sẽ không chịu để yên đâu!
Ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, điệu bộ chuẩn bị chiến đấu.
Lúc Vu Kỳ tới đầu tiên là nhìn lướt qua em trai đừng ở cạnh cửa, không đợi anh lên tiếng Vu Lân đã mở miệng giải thích, “Anh, em tới đây khuyên nhủ cô ấy, anh đã tới vậy thì em đi trước.”
Nói xong vội làm ra vẻ như muốn đi.
Vu Kỳ lạnh lùng trả lời một câu: “Lần sau chớ có nhiều chuyện.” Nói xong người đã đi tới trước cửa rồi.
Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu một hơi, nắm chặt hai quả đấm!
Trong lòng không ngừng suy nghĩ, ‘binh đến tướng chắn.’
Không bỏ chạy không buông tha….
Sai lầm rồi sai lầm rồi, thề không cúi đầu quyết không thỏa hiệp!
Cô trợn tròn mắt hận không được mỗi một cọng tóc gáy đều là vũ khí!
Im lặng trong chốc lát, cuối cùng cửa chính trước mặt mở ra, anh hướng mặt về phía cô đưa lưng về phía ánh sáng bên ngoài cho nên hoàn toàn không nhìn rõ sắc mặt của anh được.
Ngay lúc toàn thân Đỗ Tiểu Nhiễm căng thẳng, có thứ gì đó tròn màu trắng gần như ném tới trước mặt cô.
Vu Kỳ cũng ngẩn ra, ngay sau đó xoay người tránh qua một bên khiến ánh sáng chiếu vào nhiều hơn, anh nhanh chóng bước tới trước mặt cô đưa cánh tay ra.
Đỗ Tiểu Nhiễm cho rằng anh trực tiếp muốn ra tay, hoảng sợ vươn cánh tay ngăn cản anh, nhưng hoàn toàn không ngăn được, sức lực anh quá mạnh, tùy tiện là có thể đẩy tay cô ra.
Lòng bàn tay lành lạnh rơi trên trán cô, đến lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Cùng với vẻ mặt không chút thay đổi, anh lạnh lùng nhìn cô, lòng bàn tay cũng lạnh lẽo, không hiểu vì sao tay của anh lại lạnh như vậy.
Lúc còn đang kinh ngạc anh đã xoay ngang bế cô lên, “Em là heo sao? Mình bị sốt mà cũng không biết?”
“Sốt?” Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới nhớ tới gì đó vội sờ lên trán mình, quả nhiên rất nóng, không trách được cô vẫn cứ cảm thấy lành lạnh.LêQuý(Đôn
Cô chọc tức trả lời: “Tôi bị sốt đều là anh làm hại, ở chỗ như này hù chết người anh biết không hả, tôi còn tưởng là bị ma nhập vào người đó…”
“Em suy nghĩ nhiều rồi, coi như thật sự có ma cũng sẽ không hành hạ cháu dâu mình đâu.”
“Ai là cháu dâu…” Đỗ Tiểu Nhiễm còn muốn la mấy câu nữa, nhưng kể từ khi nghe nói mình phát sốt, thân thể mềm nhũn, mới vừa rồi liền cảm thấy mặt rất nóng, người cũng lạnh xuống.
Song mình và Vu Lân cách ô vuông nói chuyện lâu như vậy mà Vu Lân cũng không nhìn ra, người này chỉ từ xa liếc mắt nhìn làm sao mà thấy được?
Mình cũng không cảm giác được cơ mà!