Dạ hội – tiến hành rất thuận lợi. Các chiến sĩ hết hát lại nhảy, Tu Dĩnh và nhóm người nhà không ít thì nhiều đều lên biểu diễn tiết mục, đặc biệt hai bài hát của Tu Dĩnh đều được các chiến sĩ vỗ tay nhiệt liệt. Lúc kết thúc đã hơn giờ. Hôm nay không thổi còi tập hợp, nghe Hùng Khải nói hôm nay là đêm trước – nên bộ đội được nghỉ.
Tu Dĩnh hỏi anh: “Ngày mai còn có tiết mục à?” Dạ hội đã tổ chức xong rồi, ngày mai chắc hẳn không có tiết mục đâu nhỉ?
“Có, ngày mai hoạt động càng náo nhiệt hơn, đến chừng đó em sẽ biết.”
Hùng Khải đưa Tu Dĩnh về phòng, lúc này chị dâu đại đội trưởng cùng đi về, còn có cả đại đội trưởng. Đây là lần đầu tiên Tu Dĩnh gặp đại đội trưởng. Trông anh rất mạnh mẽ nhưng không phải cái kiểu lưng hùm eo gấu mà là kiểu vạm vỡ, dáng cao, cô áng chừng phải cỡ m trở lên vì chị dâu cũng khá cao rồi, mang giày cao gót cũng chỉ đứng tới cằm anh. Mày rậm mắt to, ánh mắt sâu sắc, khuôn mặt sạch sẽ, nhìn qua là một người thẳng thắn.
“Tiểu Tu, chơi vui chứ?” Đại đội trưởng cười sảng khoái.
“Cũng vui ạ, các chiến sĩ rất nhiệt tình.”
“Tiểu Tu à, em bắt mất người lính ưu tú nhất của đại đội, không đúng, của tiểu đoàn bọn anh rồi.”
Tu Dĩnh giật mình, nhìn Hùng Khải, thấy anh đang cười bèn nói: “Anh ấy nào có tuyệt như đại đội trưởng nói.” Cô cho rằng, đại đội trưởng quá khoa trương hoặc là anh cố tình nói thế trước mặt cô.
“Anh không nói khoác đâu. Tiểu Hùng ưu tú thì toàn đại đội, thậm chí toàn tiểu đoàn đều công nhận. Tham gia bao nhiêu lần đại hội đấu võ quân sự của sư đoàn, thậm chí là toàn quân khu, cậu ấy đều dẫn đầu, từng nhiều lần được tuyên dương ghi công lần hai, lần ba.” Đại đội trưởng mở to đôi mắt thâm thúy, thuộc nằm lòng công trạng của Tiểu Hùng, sợ Tu Dĩnh không tin.
Tu Dĩnh nhìn Hùng Khải, dùng ánh mắt hỏi anh, anh lại nhún vai, trả lời bằng ánh mắt vô tội.
“Tiểu Tu, cái này thật đó. Tiểu Hùng quả thật rất xuất sắc, lúc đó chị nói chuyện với ông Tiếu, rốt cuộc ai có thể nhặt được bảo vật này, không ngờ lại nhìn thấy cô bé xinh đẹp như em.” Mai Nhạc cũng khen Tiểu Hùng, càng khen Tu Dĩnh.
Đại đội trưởng nói, Tu Dĩnh còn bán tín bán nghi, vì đại đội trưởng là cấp trên của Tiểu Hùng, khen lính của mình là chuyện thường nhưng bây giờ cả chị dâu cũng nói thế, cô không thể không tin, quay đầu nhìn Hùng Khải, vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như thế, cứ như người bọn họ nói không phải anh.
Hùng Khải bị đại đội trưởng kêu đi, không biết hai người ở trong phòng nói chuyện gì. Tu Dĩnh và chị dâu ngồi trên ghế đẩu ngoài sân vừa hóng gió vừa chuyện trò. Ngày hè muỗi đặc biệt nhiều, cũng đặc biệt ưa cắn người, Tu Dĩnh mặc váy, thế nên đặc biệt mời muỗi tới hôn.
“Đây, bôi chút nước hoa vào, đuổi muỗi.” Mai Nhạc đưa một chai nước hoa Lục Thần qua.
Nước hoa trừ muỗi, cái này có hiệu quả nhất định nhưng trị được phần ngọn không trị được tận gốc. Tu Dĩnh bôi lên người, mát mát, xoa lên vết muỗi cắn lại có cảm giác đau nhói.
“Chị dâu, chị theo quân sao?” Nhìn dáng vẻ chị, chắc hẳn ở đây lâu dài, nghĩ bụng, hẳn là theo quân?
“Không đâu.” Mai Nhạc dùng quạt đập vào chân, đuổi muỗi lại nói: “Chị công tác trong thp, thỉnh thoảng tới đây nên không cần theo quân.
“Chị là người thành phố X à?”
Mai Nhạc lại lắc đầu: “Không phải, chị vốn làm việc ở tổng công ty tại thành phố B, vì ông Tiếu chị mới từ tổng công ty điều tới chi nhánh ở thành phố X nhưng chị không theo quân, chị thuộc về bản thân chị.”
“Tình yêu của chị dâu và đại đội trưởng nhất định lãng mạn lắm? Hai người là đi xem mắt rồi biết nhau hay sao?” Tu Dĩnh rất tò mò chuyện tình của hai người, nhịn không nổi hỏi ra.
“Bọn chị à, ha ha” Mai Nhạc đột nhiên bật cười, “Nói chuyện bọn chị quen nhau còn có một đoạn rất thú vị kia. Bọn chị không phải xem mắt cũng không có ai giới thiệu, có thể tính là tình cờ gặp đi. Lúc đó chị tham dự hôn lễ của bạn học cũ, bàn chị ngồi trừ chị ra toàn là đàn ông, ngồi cạnh chị chính là ông Tiếu. Lúc đó có người đẹp là chị đây ngồi cạnh, ông ấy căng thẳng lắm, sau này ông ấy nói cho chị biết. Chị hả, đeo kính sát tròng, lúc ăn, kính sát tròng đột nhiên rớt vô ly của ông ấy, chị lại liều mạng tìm. Độ mắt của chị rất nặng, không có kính rất bất tiện, sau đó ông ấy tìm thấy trong ly, sau đó bọn chị biết nhau. Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, bọn chị đều buồn cười.”
Tu Dĩnh cũng buồn cười, “Thật vừa khéo nhỉ, lại rớt vô ly của đại đội trưởng, trong ly là rượu sao? Cái kính sát tròng đó ngâm trong rượu, không phải hư luôn rồi sao.”
“Không phải rượu, là nước, lúc đó ông ấy đang uống nước, kính của chị bắn vào trong ly thế mà ông ấy không phát hiện, còn uống tiếp. Sau chị tìm kính mới mò từ trong ly của ông ấy ra.” Mai Nhạc không nhịn được lại cười.
Nhớ lúc đó, vẻ mặt ông rất kì cục, chị cũng cảm thấy xấu hổ, sau liền trực tiếp xin lỗi, sau đó lại bị ông bắt về làm bà xã. Màn kịch đó, mỗi lần nhớ lại đều thấy buồn cười.
Tu Dĩnh cũng cảm thấy quá có duyên đi, nói: “Không ngờ giữa chị và đại đội trưởng lại lãng mạn như vậy.” Lại nghĩ tới mình và Tiểu Hùng, hai người quen nhau qua mạng, một chút cũng không có cái gì lãng mạn đáng nói, rất thường.
“Bọn chị qua lại nửa năm, còn sống chung, cuối cùng quyết định kết hôn nhưng chị và ông ấy nào chỉ cách nhau ngàn dăm, rõ ràng là hai đầu nam bắc. Vì thế chị viết đơn xin công ty phái xuống chi nhánh rồi từ tổng công ty chuyển tới thành phố X. Nhưng từ chỗ này đi tới công ty không tiện, vì thế bọn chị mua một căn nhà trong thành phố X, có điều mỗi tuần chị đều lái xe đến doanh trại, có lúc buổi tối cũng sẽ tới, dù sao lái xe cũng chỉ chừng một tiếng, rất thuận tiện.”
Chào chị dâu về phòng mình đã là một giờ sau. Tu Dĩnh cứ nghĩ mãi chuyện cũ của đại đội trưởng và chị dâu, thật là quá lãng mạn, sau đó lại nghĩ tới thực tế. Chị dâu vì đại đội trưởng mà điều tới chi nhánh công ty, còn mình thì sao? Lúc trước không cân nhắc vấn đề hiện thực, hiện tại nghe chuyện của chị dâu lại nghĩ tới mình. Nếu cô và Hùng Khải thật sự kết hợp, cô cũng sẽ đối mặt với vấn đề này, hoặc là mỗi người một nơi, hoặc là theo quân, nhưng tìm việc làm cũng là cả một vấn đề khó khăn. Không như chị dâu làm việc ở công ty thiết bị điện báo, ở đâu cũng có chi nhánh, công việc của cô đã định trước là hai người phải ở riêng hai nơi, nếu không thì tìm việc khác. Cô cứ mãi nghĩ đến chuyện này, Hùng Khải đóng cửa cũng không biết.
“Đang nghĩ gì vậy?” Hùng Khải đột nhiên ôm cô từ phía sau, tư thế giống hệt ngày hôm qua, đầu anh gối lên vai cô, ở bên tai cô phà hơi nóng.
Tu Dĩnh bị anh ôm giật mình, giãy dụa: “Anh làm gì đấy? Mau thả em ra, ôm như thế thành ra cái gì.”
“Em là bạn gái anh, anh ôm em như vậy mới bình thường.” Hùng Khải thình lình chơi xấu.
“Anh buông em ra trước, em có chuyện muốn hỏi anh.”
Bấy giờ Hùng Khải mới buông cô ra, kéo cô ngồi lên giường. Tu Dĩnh cảm thấy hai người ngồi trên giường rất nguy hiểm liền kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với anh. Thấy bộ dạng cô như thế, Hùng Khải biết cô lo lắng điều gì, cũng không ngăn cản, hỏi cô: “Muốn hỏi anh cái gì?”
“Đại đội trưởng tìm anh làm gì vậy? Nói lâu như thế?” Cô không tin đại đội trưởng tìm anh vì công việc, bởi vì lúc đại đội trưởng lôi anh vào phòng, nhìn ánh mắt anh không bình thường.
Hiếm khi thấy mặt Hùng Khải đỏ bừng, nói: “Anh nói xong, em sẽ tức giận.”
“Nói đi, em không giận đâu.” Tu Dĩnh giục anh.
“Đại đội trưởng muốn anh tăng tốc độ, tranh thủ chiếm đóng mặt trận là em.” Nói xong, mặt Hùng Khải càng đỏ, đưa mắt nhìn lén phản ứng của cô.
Tu Dĩnh hít một hơi khí lạnh, mắt đột nhiên trợn tròn.