Tầm nhìn.
Đề cập đến khoảng cách tối đa mà người có thị lực bình thường có thể xác định mục tiêu tại thời điểm đó.
Có hai yếu tố quyết định tầm nhìn: một là sự khác biệt về độ sáng giữa mục tiêu và phong nền của nó và hai là độ trong suốt của khí quyển.
Cái nhìn của Tịch Đan về Sưởng Húc không bị ảnh hưởng bởi sự khác biệt bởi yếu tố nào cả, cũng giống như tình yêu mà anh dành cho cô không bị ảnh hưởng bởi thế tục và kiêng kỵ.
Đám cưới của họ được ấn định vào lúc hoàng hôn.
Hoàng hôn.
Được đất nước mặt trời mọc gọi là "thời khắc phùng ma", họ tin rằng đây là một thời gian bị nguyền rủa, tất cả các tà mị và u hồn sẽ xuất hiện trên bầu trời vào thời điểm này.
Đặt đám cưới vào thời điểm này, thực sự là không may mắn.
Nhưng Tịch Đan lại không sợ ánh mắt dò xét, bàn tán của người đời.
Cũng giống như khi anh yêu Sưởng Húc, chưa bao giờ sợ kết quả có như ý muốn của trái tim hay không
Khao khát tình yêu ở quốc gia của cô
Yêu không được, vậy thì để cho anh ở một quốc gia nào đó yêu cô.
A Húc, từ "yêu em" dường như quá đơn giản để thể hiện tình cảm sâu sắc của anh dành cho em.
Vì vậy, anh dùng tình yêu.
Nỗi đau chưa hết, nỗi nhớ vẫn chưa quên.
Đầu thu ở Nam Thành không có lá rụng nhẹ nhàng nhảy múa, cũng không có lúa vàng ố và trái cây đỏ thẫm, chỉ là so với các khu vực khác, đầu thu của Nam Thành càng thêm nhẹ nhàng và trong trẻo hơn.
Bước đi trên giày cao gót, bước trên con đường lát đá xanh, phát ra tiếng vang, một giai điệu tuyệt vời.
Có người thường nói cuối thu là lễ hoài niệm, quá nhiều người và vạn vật đều sẽ bị hơi thở mùa thu nồng đậm gợi lên những năm tháng phong hoa tuyết nguyệt, đông đi xuân tới
Và đối với Sưởng Húc.
Mùa thu, có nghĩa là sự khởi đầu, có nghĩa là kết thúc, có nghĩa là...
Ngày cưới của cô.
Tịch Đan dán miếng cầm máu lên gót chân cô, cẩn thận sửa sang lại đường may, lại dùng tinh dầu xoa xoa, tư thế nửa quỳ kia luôn khiến người ta liên tưởng đến lời cầu hôn.
Trong nháy mắt anh giương mắt, ánh mắt cô nghênh đón, chống lại ánh mắt anh, nhịn không được hướng về phía anh bò lên, sau đó đưa tay ôm cổ anh, áp trán của mình lên trán anh.
Tịch Đan hầu kết lăn một vòng, giọng nói trầm thấp từ lồng ngực ra làm cho người ta say lòng: "Làm sao vậy? "
"Làm nũng." Sưởng Húc nói nhẹ nhàng cọ cọ trên trán anh.
Tịch Đan cười, hơi thở nồng đậm phun ra trên mặt cô, thanh âm nhàn nhạt, lại trầm trọng: "Chỉ cần em nguyện ý, làm nũng cả đời đều được. "
"Em nguyện ý." Ba chữ hạ xuống, cô không kìm lòng được hôn lên khóe mắt anh.
Cô đâu chỉ nguyện ý.
Bởi vì một câu của Sưởng Húc muốn cử hành hôn lễ vào lúc hoàng hôn, cho nên Tịch Đan đặc biệt chọn thời gian gần hoàng hôn để tổ chức nghi thức hôn lễ của bọn họ, ngay tại ngã tư đường Dương Tân.
Giống như trước đây, giao lộ này vẫn cô đơn và yên tĩnh.
Lại không giống như trước đây, giao lộ này sắp chào đón một trong những cô dâu hạnh phúc nhất thế giới.
Nhìn chằm chằm vào anh đi về phía chiếc xe, sau đó mở cửa sau. Dưới ánh sáng vàng, màu mắt đen nhánh của anh đột nhiên trở nên nhạt hơn, giống như bị họa sĩ thay đổi tông màu, dùng một màu sắc mê hoặc lòng người.
Năm ngón tay anh khép lại, làm một động tác "mời"
Khi đôi mắt của anh nhìn về phía mình, Sưởng Húc rõ ràng cảm nhận được thân thể như bị sai khiến, không cách nào khống chế, sau đó kìm lòng không được đi về phía anh, ánh mắt cũng không cách nào rời khỏi đôi mắt thâm thuý đó, cứ như vậy bị anh hút xuống rơi vào vực sâu vô tận.
Khách rất ít, thời tiết rất mát mẻ.
Sưởng Húc cầm hoa bước đến.
Từng bước hướng tới hạnh phúc.
Khi cô mở miệng nói ba chữ "tôi nguyện ý", cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Tịch Đan hiện lên vẻ sủng nịch cùng ánh quang rực rỡ.
Sau đó, cô nói "Tịch Đan, cảm ơn anh đã tìm thấy em "
Cảm ơn anh đã cho em tìm thấy anh.
Họ hôn nhau trong quá trình cuối cùng của đám cưới.
Họ đem lại hạnh phúc cho từng đám mây trong bầu trời.
Mười ngón tay bọn họ siết chặt cùng lời thề sẽ răng long đầu bạc.
Trong sự chúc phúc của khách, một chiếc xe đẩy từ từ đến.
Đó là Tiramisu do chính tay Tịch Đan làm.
Mặc dù Sưởng Húc đã sớm biết được kinh hỉ này, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc gấp trăm lần khi ăn được món tráng miệng do chính tay anh làm.
=
Hôn lễ đơn giản như vậy, chiếu vào đáy mắt Giang Sách,rồi lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.
Đã từ rất lâu, anh cũng có thể vì cô khoác áo cưới chạy về tương lai.
Nhưng không có dũng khí cho cô hạnh phúc, chung quy là tại mình phụ cô.
Vẫn là cánh cửa gỗ cũ nát, cót két một tiếng.
Người phụ nữ trong phòng vẫn vùi đầu hái rau, phát hiện anh vào cửa, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chỉ chỉ hướng phòng tắm.
Anh treo ba lô lên móc áo ở cửa, xoay người đi vào toilet, vặn vòi nước màu đồng, rửa mặt lung tung, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mình trong gương, hai mắt một mũi, không thể bình thường hơn.
Khuôn mặt như vậy có hàng ngàn vạn, nhưng người như anh...
Tìm kím khắp thế giới đại khái cũng chỉ có thể tìm ra một người như vậy.
Trái tim đang quay cuồng đau đớn, tiếng nức nở của anh chậm rãi phủ đầy nước chảy.
Trong đầu vẫn không ngừng vang lên câu bức bách lạnh lùng của cô: "Pháp luật lại không có quy định anh không thể cưới tôi, anh dựa vào cái gì mà buông tha cho tôi? "
Nhưng Sưởng Húc, anh yêu em.
Trước kia anh luôn cho rằng buông tay mới có thể cho cô hạnh phúc, nhưng khi hạnh phúc của cô không có anh, trái tim hóa ra thật sự sẽ nghẹt thở
Đối với anh mà nói, Sưởng Húc đến tột cùng là ai?
Câu hỏi này đã có câu trả lời từ lâu.
-
Kết thúc hôn lễ trở về ngôi nhà mới, Sưởng Húc rốt cục cũng thoát đi một ngày mệt mỏi, nằm trong lòng Tịch Đan, thở dài: "Mệt mỏi. "
Tịch Đan cười, ôm đầu cô đặt vào trong ngực, khóe miệng đuôi lông mày tất cả đều không giấu được sủng nịch: "Vậy thì nằm trong lòng anh nghỉ ngơi một chút. "
Sưởng Húc nhịn không được cọ cọ lên người anh, ý đồ tìm một vị trí thoải mái nhất, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm khàn khàn cảnh cáo cô: "Đừng lộn xộn. "
Đồng tử cô như nước mùa thu, vô tội nói: "Không lộn xộn. "
Mặt Tịch Đan cuối xuống, hơi thở ấm áp phun lên mặt cô, thanh âm khàn khàn kỳ: "Còn dám nói không lộn xộn? "
Cô cười khanh khách đưa tay đẩy anh ra: "Còn sớm. "
Anh cũng cười, động tác thâm tình gẩy tóc bên tai cô, làm như không phải: "Không còn sớm. "
Bởi vì anh tới gần, cô rõ ràng nhìn thấy đáy mắt đen mệt mỏi của anh, có chút đau lòng đưa tay xoa huyệt thái dương của anh.
"Rất mệt mỏi phải không?"
"Ừm... sao? "Anh cố ý giả vờ nghe không hiểu, trong lời nói mập mờ không rõ, "Ý em là mệt mỏi ở phương diện nào? "
"Tịch Đan!"
Anh cười, không trêu chọc cô nữa.
Ngoại trừ chọn một bộ váy cưới, Sưởng Húc chưa bao giờ nhúng tay vào bất cứ chuyện gì liên quan đến hôn lễ, chỉ riêng một nghi thức đơn giản cô đã mệt mỏi thành bộ dáng này, có thể tưởng tượng được, quá trình Tịch Đan chuẩn bị hôn lễ của bọn họ nhất định càng vất vả hơn. Hơn nữa cô còn nghe nói không chỉ lập kế hoạch, địa điểm và chụp ảnh, video anh còn phải tự chỉnh sửa.
Sưởng Húc nghiêng người, hôn lên cằm anh: "Xin lỗi, em vẫn luôn bận rộn cửa hàng mới, không có giúp chuyện hôn lễ. "
Anh mỉm cười "Em đã làm rất tốt."
"Sao cơ?"
"Trở thành cô dâu xinh đẹp nhất thế giới."
Sưởng Húc cong môi nở nụ cười, nghênh đón nụ hôn của anh.
Rất nhiều khoảng khắc, anh làm cho cô hạnh phúc đạt đến đỉnh cao.
Cô nghĩ, anh thực sự nghiêm túc muốn cô có một đám cưới đáng nhớ suốt đời.
Anh đã thực sự làm được.
Cho dù đó là 10 năm, 20 năm, 30 năm sau...
Cô không thể quên đám cưới được tổ chức đặc biệt cho mình.
Giống như mọi cặp vợ chồng mới cưới, sau khi đám cưới kết thúc, họ đi tuần trăng mật.
Sưởng Húc thực sự thích đi dạo ở một thành phố xa lạ.
Điểm dừng chân đầu tiên là Yên Cương, thành phố lịch sử và văn hóa quốc gia, được cho là có hơn 2.000 năm lịch sử xây dựng thành phố.
Đường Yên Cương có hình dạng thép, hình thái địa hình phức tạp và đa dạng, núi, đồi núi, đồng bằng, lưu vực, thung lũng đều phân bố rộng rãi, bởi vì địa hình lớn lại chênh lệch độ cao, núi Yên Đàm ở huyện An Tây vì địa thế dốc đứng, vốn có danh xưng kỳ sơn thiên hạ.
Chiếc xe bò dọc theo đường núi, Sưởng Húc bấm cửa sổ xe ngửi thấy một mùi thơm của thiên nhiên, vui mừng kéo bàn tay của Tịch Đan nói: "Chúng ta leo lên đỉnh núi được không? "
Điểm dừng chân đầu tiên của chuyến đi tuần trăng mật là leo núi, ngoại trừ cô không ai có thể làm điều đó.
Nhìn cô, Tịch Đan bất đắc dĩ cam chịu.
Xe chỉ có thể lái đến đáy núi, từ đáy núi đến đỉnh núi cần cả ngày để leo, cô nhìn thời gian, đã gần vào ban đêm, vì thế quyết định sáng mai xuất phát lên đỉnh.
Nhìn bộ dáng hưng phấn của cô, Tịch Đan thật sự không đành lòng đả kích, chỉ có thể nuốt xuống lời nói bên miệng.
"Em chuẩn bị cho anh quần áo leo núi." cô lấy ra một đống trang bị từ trong vali ra, "Còn có trượng leo núi, giày leo núi, leo núi..."
Khuỷu tay bị nắm chặt, kéo cô lên giường, người đàn ông xoay người níu cô vào lòng, ôm cô chỉ nói có một câu:"Ngủ. "
Sưởng Húc từ trong ngực anh giãy dụa, từ trong túi lấy ra một bản vẽ đặt ở trước mắt anh: "Em còn chuẩn bị lộ trình, anh không nhìn sao? "
Im lặng một lát, Tịch Đan bất đắc dĩ gọi tên cô: "Sưởng Húc. "
"Làm sao vậy?"
"Chúng ta đi tuần trăng mật." Anh phàn nàn.
Cô ầm ĩ: "Đó là tuần trăng mật, nhưng có mâu thuẫn gì với lộ trình của em không?" "
Anh bỏ tấm bản đồ gây khó chịu ra, hôn lên khóe môi cô, dùng ánh mắt trìu mến khóa chặt ánh mắt của cô, xúc động nói: "Đây là tuần trăng mật anh muốn."
Trời nhiều mây và mưa, đêm dài.
Khác với thời gian biểu đã định, lúc này đã gần trưa, Sưởng Húc mới mở mắt ra, cô nhìn chằm chằm vào rèm cửa bị ánh mặt trời chiếu đến chói mắt, sững sờ trong giây lát.
Có người từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ và từ tính chỉ có ở đàn ông: "Đứng dậy."
Cô mím môi, hất tay ôm eo anh ra.
Hiếm thấy cô tức giận như vậy Tịch Đan bất lực cười một tiếng: "Giận sao?"
"Nào có người như anh!" Sưởng Húc quay đầu trừng anh, "Anh rõ ràng không có ý kiến việc em leo núi.".
Người đàn ông nhìn chằm chằm dáng vẻ dễ thương của cô, sắc mặt trầm xuống, cố ý thấp giọng nói: "Vậy tối hôm qua em có ý kiến không?"
"Tối hôm qua?" cô dừng lại.
Bàn tay của người đàn ông bị cô hất ra lại vươn tới, nắm lấy eo cô bóp nhẹ.
Sưởng Húc lập tức đỏ mặt, đẩy người ra, ủ rũ đứng dậy đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Người nào đó lắc lư theo tới, mỉm cười thành công đạt được kế của mình: "Vậy em tính kế hoạch của em, anh tính kế hoạch của anh."
Dù vậy, ngày hôm sau, Sưởng Húc đã kéo một người chỉ muốn đi hưởng tuần trăng mật mà không muốn leo núi để bắt đầu con đường leo núi.
Nếu tôi được định sẵn để leo lên đỉnh cao.
Nếu đỉnh cao đó có em chờ đợi.
Tôi nhất định bước đến
Chỉ để gặp em+
Vợ tôi.