Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

chương 72: bệ hạ à

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quốc quân Hỗ Quốc, Tư Mã Tiêu, từ tuổi nhỏ đã bắt đầu ít ngủ nhiều mộng. hắn thường có rất nhiều mộng mị hỗn loạn, phần lớn không có gì cụ thể, chính là không trung rộng lớn màu đỏ, máu tươi và ngọn lửa, ngẫu nhiên còn có cung điện đen xì cùng xiềng xích đè trên đỉnh đầu tràn đầy áp lực.

Giống như những lão sư đã từng giáo huấn hắn, thuyết giáo dài dòng, ánh mắt mang theo khinh miệt và bài xích, đều làm người ta cảm thấy khó chịu.

Nhưng ngẫu nhiên, hắn cũng sẽ mơ thấy một người, một nữ nhân.

Có khi nàng ngồi ở trong núi bên dòng suối, đi chân trần dẫm lên nước, duỗi tay bẻ một cành lá xanh tươi mới trên đỉnh đầu, tùy ý phất lá xanh ở trong suối nước thanh triệt. Ánh mặt trời đậu ở mắt cá chân nàng, đậu ở trên hàng mi dài và gò má nàng, đậu ở trên ngón tay nàng phẩy lên bọt nước.

Ở trong mộng hắn cảm giác vô cùng bình tĩnh, thậm chí mang theo cảm xúc mềm mại, nhìn chăm chú vào hết thảy, phảng phất như thông qua giấc mộng này hắn cũng cảm giác được suối nước lạnh lẽo.

Có khi, nàng nằm ở trong một đám đệm chăn cẩm tú ôn nhu, lâm và bao vây mềm mại, như là một miếng bánh đường mứt táo, mang theo hơi thở thơm ngọt. Nàng ngẫu nhiên sẽ lật người một cái, bàn tay lộ ra đáp ở mép giường. Mà ở trong mộng hắn sẽ nâng tay nàng lên, vuốt ve từng ngón tay đó của nàng.

Còn đôi khi, nàng ở trong mộng rơi lệ với hắn, phảng phất hắn làm nàng thương tâm, làm nàng ở trong mộng cũng không được vui vẻ, thế nào cũng phải rơi lệ, bức cho hắn đau đớn không chỗ phát tiết trong lòng mới đủ.

Trong mộng khuôn mặt người kia theo tuổi hắn lớn dần, từ mơ hồ đến rõ ràng, cũng càng thêm sinh động, nhưng, nàng đến tột cùng là ai, vấn đề này làm hắn bối rối đã nhiều năm.

“Nàng là ai?”

“Liêu Đình Nhạn, ta là Liêu Đình Nhạn.” Lúc cùng hắn tương ngộ, nàng chính là Liêu Đình Nhạn.

Tư Mã Tiêu đứng trước Liêu Đình Nhạn, duỗi tay vuốt ve cằm và gương mặt nàng, ngón tay mang theo hơi hơi lạnh lẽo, ánh mắt nhìn nàng cũng có rất nhiều tìm tòi nghiên cứu.

Liêu Đình Nhạn đã khóc đủ rồi, rốt cuộc từ cửu biệt gặp lại đã khôi phục, nàng ngồi ở đó ngửa đầu nhìn Tư Mã Tiêu, như là nhìn chăm chú bông hoa nhiều năm trôi qua lại lần nữa nở ra, cảm xúc mênh mông lùi ra sau, sóng biển vẫn cứ một chút lại một chút đập vào bờ cát, tung lên từng đóa bọt sóng.

Nếu không phải bên cạnh còn có rất nhiều người đang nhìn, có lẽ nàng sẽ nhịn không được cũng sờ mặt hắn một phen.

Ừ…… Là cái dạng này, nàng nhìn kỹ, bệ hạ trước mắt này vẫn là tiểu bệ hạ, khoảng mười sáu tuổi, không quá giống bộ dáng nàng quen thuộc trước đây, có vẻ càng ngây ngô hơn. Trước kia Tư Mã Tiêu là bộ dáng thanh niên, rốt cuộc sống nhiều tuổi như vậy, ngày thường biểu tình thần thái động tác đều mang theo khí chất thành nhân, nhưng hiện tại Tư Mã Tiêu này …… thật sự rất non nớt.

Đôi mắt vẫn là đôi mắt kia, nhưng bởi vì đã không có mấy trăm năm ký ức chồng lên, có vẻ thanh triệt hơn rất nhiều, mặt còn có một chút tròn, so với sau khi lớn lên nhu hòa hơn, không sắc bén như vậy, cái mũi và môi cũng thế, khả khả ái ái.

không được, cái cảm giác này thật giống như đột nhiên trở lại thời kỳ thiếu niên hơn mười tuổi, nhìn thấy người yêu còn niên thiếu, đã sắp bị manh chết! Dù đối phương từ trước tự hắn là lão cẩu bức, cũng không thể ảnh hưởng hiện tại hắn quá đáng yêu.

Khuôn mặt nhỏ cũng thật thủy nộn a.

Liêu Đình Nhạn không nhịn nổi nữa duỗi tay sờ soạng mặt bệ hạ một phen.

Tư Mã Tiêu: “……”?

Trước mặt mỹ nhân này vừa rồi còn ai ai ai khóc thút thít, xem như bị hắn cướp về, hắn đương nhiên muốn sờ mặt người ta là có thể sờ. Nhưng nàng lại sao thế này, trái lại tự nhiên như vậy mà sờ mặt hắn, rốt cuộc hắn mới là bạo quân thanh danh xấu dọa người, vậy nàng là?

Tư Mã Tiêu cổ quái mà nhìn nàng: “Nàng sờ mặt cô?”

Liêu Đình Nhạn: “……” thật không dám dấu diếm, bệ hạ, kỳ thật mông của người, ta đã từng sờ, mặt thì tính cái gì đâu.

Tư Mã Tiêu phát hiện mình bị mạo phạm thế nhưng cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại có chút kỳ quái hỏi: “Nhìn nàng tựa hồ cũng không sợ cô?”

Liêu Đình Nhạn: A? Bây giờ ta còn phải biểu hiện ra sợ mới được sao?

Nhưng nàng vừa mới tới, chưa đắp xong nhân thiết đạo lữ mới, cũng không biết bạo quân này làm cái gì khiến người ta sợ hãi, cho nên hiện tại phải bắt đầu sợ hãi từ nơi nào đây? Thành thật mà nói nhiều năm như vậy kỹ thuật diễn của nàng hoàn toàn chưa tiến bước, không biết có thể ứng phó Tư Mã Tiêu này hay không.

Tư Mã Tiêu: “Hay là nàng không nghe nói cô giết người như ma?”

Liêu Đình Nhạn: “Oa a?”

Tư Mã Tiêu rất không vừa lòng bộ dáng nàng ngây thơ, cảm thấy nữ lang này đại để là tuổi quá nhỏ, lại bị dưỡng ở trong nhà quá tốt, không biết nhân gian khó khăn, đến thanh danh của hắn cũng chưa nghe nói, chỉ sợ nàng cũng không thể tưởng tượng nổi hắn giết người là chuyện thế nào.

Tư Mã Tiêu vì thế nghênh ngang ngồi ở bên cạnh nàng, dựa vào bàn, phất tay cho những người hầu đứng ở một bên đều đi xuống, sau đó ánh mắt làm càn trên dưới đánh giá Liêu Đình Nhạn, dùng một loại ngữ khí biến thái biến thái nói: “cô từng lột da một người chửi bới ta, treo ở cửa cung, cho đến khi hắn bị gió thổi mưa xối thành một bộ xương khô.”

Liêu Đình Nhạn: Ừ, thật đúng là rất đáng sợ —— nếu không có Tư Mã Tiêu trước kia làm đối lập, động bất động là tiêu diệt cả tộc người ta, vừa động thủ liền làm chết toàn bộ nhân viên trong Canh Thần Tiên Phủ, thiêu hủy hơn nửa ma tướng Ma Vực để làm phân bón hoa.

Tư Mã Tiêu nhìn ra được mỹ nhân trước mặt này không cảm thấy sợ hãi, thấp thấp cười hai tiếng, kéo cằm nàng, “Nàng không sợ nếu chọc giận cô, cũng sẽ bị cô xử lý như thế? cô cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc gì.”

Đương nhiên, thẳng nam này từ nhỏ vô duyên với chữ thương hương tiếc ngọc, nàng nhớ rõ, lúc trước nàng mới vừa vào Canh Thần Tiên Phủ, bị chọn đưa vào tháp cao ở Tam Thánh Sơn, đã nhìn thấy hắn giết chết từng đám đại mỹ nhân, hắn muốn giết người, chưa bao giờ phân nam nữ.

Đúng, ký ức lúc trước nàng nhớ tới chỉ còn một bộ phận nhỏ, về sau chỉ còn nhớ là Tư Mã Tiêu đem chính mình làm ngọn nến đốt lên, có thể lúc ấy cho nàng kích thích quá độ.

Tư Mã Tiêu mười sáu tuổi, ghé sát vào nàng, như cố ý hù dọa nói ra “Công tích vĩ đại” của mình, Liêu Đình Nhạn không chỉ không sợ, thậm chí còn muốn cười.

Thôi, vẫn nên cho bệ hạ một chút mặt mũi đi, rốt cuộc cũng là bệ hạ thật đáng sợ đó.

“Ừ…… Sợ quá a.” Tiếng nói có chút run rẩy, cái loại run rẩy nén cười.

Tư Mã Tiêu: “……” Cảm giác nữ nhân trước mặt này kì quái.

Tư Mã Tiêu: “Nhìn dáng vẻ nàng còn chưa ý thức được vận mệnh của mình, cô là quốc quân Tư Mã Tiêu, mà nàng, sẽ theo ta đi vương đô Yến Thành.” Từ nay về sau phải rời khỏi quê nhà, bị nhốt vào cái nhà giam cung thành kia.

Liêu Đình Nhạn rụt rè gật gật đầu: “Được, ta đáp ứng.”

Tư Mã Tiêu: “……không phải cô đang hỏi nàng, cô muốn nói cho nàng, từ nay về sau, nàng chính là nữ nhân của cô.” Ánh mắt hắn ý vị thâm trường xẹt qua thân thể của nàng, chờ xem nàng hốt hoảng thất thố.

Hốt hoảng thất thố gì đó, là không có khả năng, Liêu Đình Nhạn do dự nhìn khuôn mặt thủy nộn của tiểu bệ hạ, thầm nghĩ, tuổi trẻ thật tốt, dù nói loại lời rắm chó này, nhìn thấy mặt nộn của hắn cũng không tức giận nổi.

Bất quá, làm nữ nhân của hắn, vậy không tốt lắm đâu? hiện tại suy xét loại chuyện lái xe này thật sự là còn quá sớm.

Tuy rằng không phải hiện đại, nhưng Tư Mã Tiêu thân thể này mới mười sáu tuổi, khả năng cũng chưa trưởng thành, hắn đại khái không nhớ ra chuyện trước kia, tâm trí vẫn là thiếu niên mười sáu tuổi phản nghịch, nàng thật sự không hạ thủ được.

không được, lương tâm ta không cho phép ta ngủ với bé trai vị thành niên, ít nhất phải chờ hai năm.

“Bệ hạ, hai năm sau chúng ta lại nói được không? Hoặc là một năm sau?” Liêu Đình Nhạn uyển chuyển đem chủ ngữ câu nói tiếp theo từ ‘ ngươi ’ biến thành ‘ ta ’.

“Ta còn nhỏ, có chút sợ hãi.”

Tư Mã Tiêu: “……” Người này rốt cuộc đang nói cái lời rắm chó gì?

hắn trầm khuôn mặt tiểu bạch kiểm, “Nàng cho rằng nàng có thể lựa chọn? Chỉ cần cô muốn, nàng lập tức là có thể thuộc về ta.”

Liêu Đình Nhạn: Đừng, đừng ép ta phạm tội, ý chí của ta rất mỏng manh, cảm giác đạo đức cũng càng ngày càng ít, vừa không chú ý liền thật sự động thủ.

Có lẽ bởi vì hiện tại nàng là cường giả, so với Tư Mã Tiêu mạnh hơn rất nhiều, nghe đứa bé mười sáu tuổi đổ thêm dầu vào lửa chỉ cảm thấy muốn cười, Liêu Đình Nhạn tự giác hiện giờ mình là người trưởng thành, còn là đại ma đầu dùng một ngón tay có thể ấn Tư Mã Tiêu ở trên giường không động đậy nổi, cho nên rất là bao dung.

A, chàng nói cái gì, ta cũng sẽ không tức giận với chàng đồ nhãi con này.

Kết quả chờ nàng bị “Đoạt” vào trên xe ngựa rộng rãi, áp tải về vương đô Yến Thành, Tư Mã Tiêu nhìn nàng đương nhiên nằm ở bên cạnh mình, an an ổn ổn chuẩn bị nghỉ ngơi, thình lình nói với nàng: “Có phải nàng ngốc hay không, sao cũng không phản ứng, như vậy nếu nàng vào hậu cung của cô, có thể bị những nữ nhân hậu cung đó ăn sống rồi.”

Liêu Đình Nhạn · người lớn thành thục · tuyệt không tức giận: những nữ nhân hậu cung? Nữ nhân gì? Tư Mã Tiêu ngươi muốn chết, sinh mệnh vài thập niên của ngươi đến bây giờ phải kết thúc sớm!

Thấy sắc mặt Liêu Đình Nhạn rốt cuộc thay đổi, Tư Mã Tiêu cảm giác mười phần sảng khoái, thầm nghĩ, sợ rồi sao, hắn hơi mang đắc ý nói: “Nếu nàng có thể làm cô vui, cô sẽ tự bảo hộ nàng vô ưu.”

hắn tính toán tình huống hậu cung hiện tại, nghĩ mấy người nổi bật gần đây nhất trông như thế nào, hắn đi ra một chuyến có vẻ nhớ không rõ lắm.

Làm một hoàng đế, đương nhiên hắn có hậu cung, bên trong mỹ nhân có người dựa theo quy củ chọn lựa vào, cũng có người đưa đến, vương hầu các nơi đều thích tặng mỹ nhân, không khí Hỗ Quốc như thế, Tư Mã Tiêu quốc quân này cũng đặc biệt thích đưa mỹ nhân cơ thiếp cho người khác.

hắn thấy hạ thần nào không vừa mắt, liền sẽ đưa mỹ nhân cho người ấy. hắn đưa ra, đều là người cầm cờ đi trước, xuất sắc trong tranh đấu ở hậu cung, tùy tiện kéo một người ra ngoài đều không phải đèn cạn dầu.

hắn nuôi mỹ nhân khắp nơi đưa tới, thật giống như nuôi một đám dế mèn, để các nàng đấu, ai có thủ đoạn, có tâm kế, có thể thắng được, trong mắt hắn chính là đồ vật có thể sử dụng được.

Bệ hạ sốt ruột này, mỗi lần đưa ra đi một mỹ nhân, đều mỹ kỳ danh rằng quân thần hòa hợp, nhưng Hỗ văn vương người ta đưa mỹ cơ hậu cung cho tướng quân của mình là bởi vì người ta cảm tình huynh đệ tốt, chẳng phân biệt ta ngươi. Nhưng hắn thế nào, hắn đều là đánh ý tưởng vào triều thần làm hắn không vừa mắt, đưa một mỹ nhân có thể khiến cho trong nhà một thần tử nghiêng trời lệch đất, gà bay chó sủa, hắn cũng không biết làm tan nát bao nhiều gia đình hài hòa của đại thần.

hiện giờ những hạ thần đó sợ nhất chính là ngày lễ ngày tết, bệ hạ tâm huyết dâng trào mở yến hội, trong yến hội hắn đều muốn đưa ra ngoài mấy mỹ nhân, đó đâu phải là đưa mỹ nhân, quả thực chính là đưa ma thần.

Liêu Đình Nhạn không biết nội tình, nàng nghiến răng, nhìn Tư Mã Tiêu như đại gia ngồi ở kia, bỗng nhiên giơ tay vung xuống. Tư Mã Tiêu chớp chớp mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại, mí mắt hắn nhắm xuống, nhưng tròng mắt vẫn đang chuyển động, giống như muốn giãy giụa tỉnh lại.

Cánh tay Liêu Đình Nhạn ôm lên cổ hắn, nhẹ giọng trấn an: “Chàng mệt nhọc rồi, ngủ đi.” Tư Mã Tiêu lúc này mới không có ý đồ giãy giụa nữa, chậm rãi ngủ.

Liêu Đình Nhạn làm người ngủ rồi, lúc này mới ấn cổ tay hắn đè xuống, rồi bĩu môi.

Xì, cái đồ đồng tử kê này.

Bất quá, thân thể hắn đây thật sự là không tốt.

Liêu Đình Nhạn tỉ mỉ kiểm tra cho hắn, phát hiện thần hồn hắn vẫn là vào năm đó bị tổn hại, cũng không phải dung hợp thực tốt với thân thể hiện tại này, đại khái hắn thường xuyên sẽ cảm thấy đau đầu. Trước mắt có vệt xanh đen, vừa nhắm mắt an an tĩnh tĩnh như vậy là nhìn ra, giấc ngủ phỏng chừng cũng không tốt.

hắn là tổ truyền có giấc ngủ không tốt sao? Sao đã thay đổi một khối thân thể, vẫn ngủ không ngon.

Còn thân thể quá yếu, có ảnh hưởng bởi thần hồn, cũng có mang bệnh từ trong thai, chính hắn có lẽ cũng không quá để ý, tuổi còn trẻ, nếu là người thường không có linh dược chữa trị, khả năng nhiều nhất chỉ sống tới hơn ba mươi tuổi.

Nàng vừa rồi còn có chút tức giận hắn, nhưng hiện tại nhìn thấy khối thân thể rách nát này, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy thương xót. Còn tốt nàng là nhân sĩ tu tiên.

“Sao chàng đến nơi nào cũng có thể lăn lộn chính mình thành khó chịu như vậy?” Liêu Đình Nhạn thấp giọng nói, mổ một ngụm lên gương mặt bệ hạ.

Nàng lấy ra tới một cái hồ ngọc, đây là tham lộ mà sư huynh Cốc Vũ ổ đưa, linh khí không phải rất nhiều, người tu tiên đại khái là uống hương vị này, nhưng đối với thân thể người thường lại là lương phẩm bổ dưỡng đứng đầu, chỗ này nàng có rất nhiều thứ tốt hơn, nhưng hiện tại cái này thích hợp nhất.

Nàng nhấp một ngụm, cúi đầu hôn lên môi Tư Mã Tiêu, đút cho hắn một ngụm nhỏ. hắn hiện tại đến thứ này cũng không thể uống nhiều, về sau mỗi ngày có thể cho hắn uống một chút.

Tư Mã Tiêu nhăn mi, ngón tay giật giật, có vẻ không quá an ổn. Liêu Đình Nhạn ôm lấy cổ hắn, một tay phất qua giữa trán hắn, làm hắn bình tĩnh lại, sau đó dựa vào ngực hắn.

Cảm giác của hắn thực nhạy bén, cho dù là thân thể người thường, thần hồn cũng vẫn là Tư Mã Tiêu kia.

hiện giờ ngực hắn còn đơn bạc, quả nhiên chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi, ngực không lạnh giống như trước, mang theo ấm áp chỉ thiếu niên mới có, chỉ có tay hơi lạnh. Trái tim hắn đang thong thả nhảy lên, đại biểu cho tiến vào ngủ say.

Liêu Đình Nhạn nhìn chăm chú cằm hắn, xuất thần trong chốc lát, cũng cọ cọ ngực hắn, cùng nhau ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio