Trời giáng phúc trạch, chợt hiện kênh đào, cái thần tích này truyền khai, Nam Yển hầu đang chuẩn bị cho tà giáo tẩy não, lan truyền đương kim bệ hạ Tư Mã Tiêu có hành vi bạo quân, chuẩn bị lấy chuyện này làm kíp nổ đốt nổ sáu quận phương bắc.
hắn đã chuẩn bị tốt, bước tiếp theo chính là lấy sáu quận phía bắc nay có đại khô hạn để tiến thêm một bước luận chứng Tư Mã Tiêu không có thiên mệnh, tản ra lời đồn đãi, dao động dân tâm.
Bên cạnh hắn có kẻ thần đạo, rất có vài phần năng lực, vị lão thần tiên này nói vương triều của Tư Mã Tiêu không thể lâu dài, đây là đồ quỷ đoản mệnh, mà Nam Yển hầu hắn chính là thiên mệnh chi tử chân chính, chỉ cần hắn thuận theo thiên mệnh tạo phản, nhất định có thể đạt được thắng lợi cuối cùng.
Lão thần tiên tính ra trận khô hạn nay, còn tính ra mấy quận Nam bộ vào mùa đông này có đại tuyết tai, cùng mùa xuân sang năm ôn dịch, đó đều là đại sự kiện Nam Yển hầu chuẩn bị lợi dụng tạo phản.
Chính là, hắn đang chuẩn bị làm lớn một hồi, liền xuất hiện loại chuyện này.
Xuất sư bất lợi, Nam Yển hầu sầu đến cơm sáng cũng ăn không vào, vuốt râu mép tìm lão thần tiên dò hỏi, “hiện giờ làm sao đây? không phải nói Tư Mã Tiêu không được thiên mệnh sao?”
Lão thần tiên mặt mày gục xuống, một khuôn mặt đờ đẫn giống tượng gỗ điêu khắc, bóp ngón tay như điên run rẩy một lát nói: “Ta xem thiên văn ban đêm, bên cạnh Tư Mã Tiêu xuất hiện yêu tinh! Đúng là yêu tinh này trở ngại đại sự của ngươi, cần diệt trừ ả!”
……
“Bên này khả năng còn phải ở mấy năm nữa, dựng cái phòng làm việc của Ma Vực tạm trú ở Yến Thành đi, vạn nhất lần tới còn có loại công trình như sửa kênh đào cũng có người làm.” Liêu Đình Nhạn rốt cuộc tìm khoảng trống nói mấy lời với Hồng Loa, “Ma Vực bên kia cô giúp ta nhìn nhiều hơn, nếu có ai nháo ra…… ừ, hẳn là không ai dám nháo ra chuyện, mấy năm nay ai gây chuyện đều bị thiêu không sai biệt lắm.”
Hồng Loa ngồi xổm trên cửa sổ nói chuyện cùng nàng, là cái tư thế tùy thời có thể lui ra bên ngoài, nàng nói: “Cái này ta thật ra không lo lắng, nhưng chỗ xó xỉnh này, nửa điểm linh khí cũng không có, để cô đến bên này thường trú khẳng định không được, nhân viên ngoại phái một năm một thì thế nào, còn một mình cô ở bên này ta cũng không yên tâm, quá một thời gian đều đưa ngỗng tử và sủng vật của cô tới.”
Liêu Đình Nhạn: “không được, cô đưa bọn họ tới đây, ta phải giải thích thế nào với Tư Mã Tiêu?”
nói với hắn, xà xà này là Ti Ti, là cô nhi của ngươi, tuy rằng có thể biến thành bé trai lớn lên rất giống ngươi, nhưng kỳ thật không phải ngươi sinh ra, còn hồ ly này là Ngang Ngang, là sủng vật quý hiếm trước kia ngươi đưa cho ta, nhưng bởi vì ăn quá nhiều bị ta nuôi thành hồ ly heo?
Hồng Loa: “Quản hắn cái gì, cô lại làm nũng là không phải được rồi sao, ta xem ra cô mê hoặc hắn đến hôn đầu choáng váng, còn không phải cô nói cái gì hắn cũng đều được được được sao.”
Liêu Đình Nhạn: nói đạo lý, hình như là hắn mê hoặc ta đến hôn đầu choáng váng a, lần trước thiếu chút nữa đã không cầm giữ được. Aizz, người thiếu niên, chính là dễ dàng xúc động.
Hồng Loa một bên nói chút lời vô nghĩa với nàng, một bên dùng đôi mắt ngó ra cửa, tuy rằng nàng cũng có thể cảm giác được hơi thở có người tới, có thể tránh đi trước, nhưng muốn nàng đối mặt một Tư Mã Tiêu không còn là ma chủ, nàng vẫn có chút kính sợ từ tiềm thức …… Dù sao là có chút sợ.
Hồng Loa: “Rồi, không sai biệt lắm, ta đi trước, chính cô tự chú ý.”
Hồng Loa đi không bao lâu, Tư Mã Tiêu liền tới, mỗi ngày hắn đều phải tốn rất nhiều thời gian ở bên nhau với Liêu Đình Nhạn, mà Liêu Đình Nhạn gần đây rầu thúi ruột vì hắn ẩm uống và ngủ nghỉ. Muốn cho tổ tông này ăn một chút, so với lúc trước làm cháu trai vài tuổi của nàng ngoan ngoãn ăn cơm càng khó hơn.
không có cách nào, nàng chỉ có thể chờ mỗi đêm hắn ngủ, mượn dùng ngoại lực làm hắn ngủ càng sâu, sau đó nhân cơ hội đút cho hắn chút linh lộ linh tinh, bổ dưỡng thân thể hắn, lại dùng thần hồn thoáng trấn an thần hồn hắn bị hao tổn, giảm bớt số lần phát tác bệnh đau đầu.
Đối với Tư Mã Tiêu xem ra, chính là mỗi ban đêm hắn ngủ ở bên Liêu Đình Nhạn, sẽ lâm vào hôn mê dị thường, sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình thần thanh khí sảng, tinh lực sung túc, bệnh đau đầu cũng không tái phát, ngày ngày đều ngủ thực sâu.
hắn vì thế còn tự hỏi: Cái dạng yêu quái gì, mới có thể không hút nhân khí, ngược lại còn hữu ích?
hắn không biết vì sao cứ giằng co mãi giả thiết yêu quái này.
Qua mấy ngày, phòng làm việc Ma Vực tại Yến Thành đã xong, mười ma tướng dẫn dắt hơn một ngàn ma tu chính thức đi vào, bọn họ tới nơi này đương nhiên phải tới bái kiến ma chủ trước.
Trùng hợp là Liêu Đình Nhạn ngồi ở trong hoa viên ngắm hoa dùng trà, lúc này trời giáng mây đen, một đám ma tu xôn xao rơi xuống giống sủi cảo, lập tức đứng đầy một mảnh hoa viên, nếu không phải đều tự thân ẩn tàng, chỉ sợ sẽ dẫn đến rối loạn. Liêu Đình Nhạn sắc mặt bất biến, khiến các cung nhân chung quanh không hề phát hiện đều rời ra xa một chút, nàng tự mình làm bộ thưởng thức phong cảnh, kỳ thật đang nghe ma tướng trước mặt hồi bẩm.
Ma tướng đang nói đến gần đây bọn họ ở ngoài thành, nói đến một nửa thì ngừng lại. Liêu Đình Nhạn vừa thấy, phát hiện là Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình đã đi tới.
Phát hiện nhóm ma tướng yên lặng lui ra phía sau một bước, hơn nữa theo bản năng an tĩnh lên, Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, tổ tông thật là xây dựng ảnh hưởng rất sâu nặng, cho dù biến thành cái dạng này, vẫn làm nhân tâm lúng túng.
Dù sao hắn không nhìn thấy này một đống lớn ma tướng ma tu hung thần ác sát, Liêu Đình Nhạn thực bình tĩnh, coi như bọn họ không tồn tại, nói với Tư Mã Tiêu: “Bệ hạ sao lại tới đây?” Lúc này hắn hẳn là ở tiền triều nghe các đại thần thổi cầu vồng thí.
Tư Mã Tiêu vừa rồi xác thật đang nghe đại thần nói vô nghĩa, nhưng hắn nhìn thấy chân trời mây đen bao phủ đến trên cung điện, trong lòng cảm thấy có chút không đúng, liền trực tiếp tới nhìn xem.
Kết quả hắn nhìn thấy gì? Hơn một ngàn kẻ giả dạng kỳ quái, vừa thấy liền không giống người tốt vây quanh Liêu Đình Nhạn. hắn vốn tưởng Liêu Đình Nhạn gặp nguy hiểm, nhưng cẩn thận quan sát lại phát hiện những người này phảng phất thực cung kính với Liêu Đình Nhạn, càng như là phụ thuộc vào nàng. Hơn nữa từ nơi xa những cung nhân nhìn không hề có phản ứng khác thường, những người khác tựa hồ cũng không thể thấy những người này.
Tư Mã Tiêu nhanh chóng biết rõ ràng trạng huống hiện giờ, hắn cũng dường như không phát hiện ra những người này, xuyên qua bọn họ, trực tiếp đi tới chỗ Liêu Đình Nhạn.
Liêu Đình Nhạn thấy Tư Mã Tiêu không hề có dị sắc xuyên qua đám người, đám ma tu tự giác mà lui bước hẳn ra nhường đường cho hắn, mà hắn đi đến bên nàng ngồi xuống, bắt đầu dùng một loại ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá nàng.
Liêu Đình Nhạn: “……” Chàng lại làm sao vậy?
Nàng nương động tác uống nước đánh ánh mắt cho ma tướng bên cạnh, để hắn tiếp tục. Ma tướng tại chỗ dời đi một mét, cách Tư Mã Tiêu xa một chút mới hạ giọng tiếp tục nói: “Còn có tiểu điện hạ, so với bọn thuộc hạ hơi chậm bước hơn, thực nhanh cũng sẽ tới.”
Tiểu điện hạ chính là hắc xà.
Liêu Đình Nhạn đỡ đầu một chút, cảm giác có chút đau đầu. hiện nàng hy vọng Ti Ti tới thì đừng biến thành hình thái cự xà, bằng không nàng không dễ che lấp.
Tư Mã Tiêu nghe người bên cạnh nói, lại nhìn Liêu Đình Nhạn biểu diễn, mị đôi mắt.
Liêu Đình Nhạn thật sự cảm thấy Tư Mã Tiêu ở chỗ này có kì quái, mạc danh cảm thấy áp lực rất lớn, vì thế nàng cũng không nói nhiều, trực tiếp cho bọn thuộc hạ lui hết. Nàng đâu biết thủ thuật che mắt bình thường có thể giấu được phàm nhân bình thường, lại không thể lừa gạt được Tư Mã Tiêu. Cho dù hắn là phàm nhân, cũng không phải người bình thường.
một đám ma tu lại cưỡi mây đen giống như lúc tới đi rồi, không biết có phải ảo giác hay không, Liêu Đình Nhạn cảm thấy bọn họ đi có chút nhanh, giống như sau mông có mãnh thú đuổi theo.
Tư Mã Tiêu thờ ơ ngồi ở kia, nhìn một đám người bay đi.
Biết bay, quả nhiên là yêu. Tư Mã Tiêu một lần nữa nhìn kỹ Liêu Đình Nhạn một chút, nàng nhìn qua thực rất lười, không rất giống nhân vật gì có tiền đồ, chính là lấy tình hình mới vừa rồi nhìn xem, nàng có lẽ còn là yêu Vương địa vị không thấp. Bệ hạ bất động thanh sắc mà nghĩ: Có chút ngoài dự đoán.
Nửa đêm, Liêu Đình Nhạn lại động tay với Tư Mã Tiêu bên cạnh một lần, làm cho hắn lâm vào ngủ say, sau đó vừa mới chuẩn bị tiếp tục ngủ, nghe được bên ngoài cửa sổ có thanh âm.
“Cốc cốc cốc.” Có người gõ cửa sổ.
không phải là Ti Ti tới đi? Liêu Đình Nhạn từ trên giường ngồi dậy, giơ tay, cách không khống chế mở ra cửa sổ. Quả nhiên, ngoài cửa sổ thò vào một cái đầu đen tròn tròn. Hắc xà thế nhưng là hình người là đứa bé trai tới, tuy mấy năm nay vóc dáng và chỉ số thông minh không tăng thêm, nhưng nhiều ít vẫn có tiến bộ.
Ti Ti từ ngoài cửa sổ bò vào, trong ngực còn ôm một con tuyết linh hồ rất béo.
Tuyết linh hồ ang ang hai tiếng, giống con lợn rừng nhỏ hướng về phía Liêu Đình Nhạn, bị Liêu Đình Nhạn ôm ở trong ngực vuốt lông, hắc xà trước tiên dạo qua một vòng ở bên chân Liêu Đình Nhạn, sau đó thực nhanh tìm được mép giường, ghé vào đó nhìn Tư Mã Tiêu. hắn nhận ra hơi thở chủ nhân, hưng phấn mà xoay hai vòng tại chỗ, dùng đầu ra sức chui vào cánh tay Tư Mã Tiêu.
Liêu Đình Nhạn ôm hồ ly heo nhỏ giọng kêu: “Aiz, đừng quá dùng sức, vạn nhất bị ngươi đụng tỉnh……”
Lời còn chưa dứt, nàng liền thấy Tư Mã Tiêu mở mắt.
Liêu Đình Nhạn: “……” Mẹ nó, sao lại tỉnh!
Tư Mã Tiêu: “……” Nàng quả nhiên muốn gạt ta.
Tư Mã Tiêu nhìn Liêu Đình Nhạn cứng đờ, lại nhìn bé trai dựa vào bên mình, đầy mặt thân cận nhu mộ. Bé trai này có một khuôn mặt đặc biệt giống mình, muốn nói không phải thân sinh, hắn cũng không tin.
Tại đây một khắc, Tư Mã Tiêu trong lòng rốt cuộc tin lúc trước mấy câu rắm chó duyên định tam sinh mà Liêu Đình Nhạn nói.
Đây đại khái là hài tử lúc trước ta và nàng sinh ra. Tư Mã Tiêu ở trong không khí cứng đờ yên tĩnh, xách hắc xà tới mép giường, nhéo mặt nó nhìn kỹ một lúc, sau đó hắn thực bình tĩnh nói: “Nếu tới, thì ở lại đi.”
Liêu Đình Nhạn: “???”
Liêu Đình Nhạn: “Ách…… hắn là…… Chàng nhớ lại nó là ai?”
Tư Mã Tiêu: “Đoán được.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Nhưng ta cảm giác chàng không đoán được.
Tư Mã Tiêu không cho nàng cơ hội giải thích, “Ta đã biết, nàng cũng không cần dấu diếm nữa.”
Liêu Đình Nhạn: “Chàng đã biết cái gì??”
Tư Mã Tiêu: “Biết nàng thực yêu ta.” Bằng không vì sao muốn mang theo hài tử đi tìm, đến yêu tinh cũng không làm, chạy tới làm Quý Phi của hắn, quả nhiên là thực yêu hắn.
Liêu Đình Nhạn: “……” hắn não bổ thứ gì? Nàng sao lại không có thuật đọc tâm trước kia của Tư Mã Tiêu đâu!
Ngày hôm sau, Tư Mã Tiêu mang theo hắc xà đi lên triều.
Dọa sợ hãi một đám đại thần.
Tiểu nam hài này là ai? Xem mặt mà nói tuyệt đối là bệ hạ thân sinh, nhưng thấy thế nào nó cũng đã năm tuổi, bệ hạ mới mười sáu tuổi, nói cách khác bệ hạ mười một tuổi liền…… Ây, tuy nói cũng có người mười hai tuổi thành gia, nhưng mười một tuổi có thể làm người ta sinh hài tử, bệ hạ thật là…… thiên phú dị bẩm.
Tư Mã Tiêu dắt hắc xà đến trước mặt thần tử của mình, cũng mặc kệ bọn họ có thể tiếp thu hay không, dùng một loại ngữ khí nghe như không quá để ý, nhưng trên thực tế phi thường vi diệu nói: “Hài tử của cô.”
Các đại thần: Quả nhiên là thân sinh! không hổ là bệ hạ làm thần tích hiện ra a!
Hai mặt nhìn nhau một trận, đương nhiên vẫn khen trước lại nói. Hơn nữa vị tiểu điện hạ này ngoan ngoãn ngồi ở kia, một câu không nói, thật sự hoàn toàn không giống cha ruột của hắn, đây thật sự khiến người ta cảm động! Tiên hoàng chết sớm, Tư Mã Tiêu tuổi nhỏ kế vị, không ít đại thần đều nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, từ nhỏ hắn chính là cái bộ dáng táo bạo dễ giết, đâu so được với tiểu điện hạ ngoan ngoãn này.
thật tốt, thoạt nhìn là người kế nhiệm dễ khống chế, chỉ cần có thể kiên trì qua thời Tư Mã Tiêu này, tới triều tiếp theo, ngày lành của bọn họ liền tới rồi!
Các vị đại thần cũng không biết, tiểu điện hạ ngoan ngoãn nguyên hình là cự xà so với cung điện còn to hơn, một ngụm có thể nuốt toàn bộ bọn họ vào trong bụng —— còn chưa đủ nhét kẽ răng.
“không biết mẹ đẻ tiểu điện hạ là?”
Tư Mã Tiêu: “Quý Phi.” hắn nghĩ đến tối hôm qua bộ dáng Liêu Đình Nhạn mạnh miệng, thật ngượng ngùng thừa nhận, cười một chút, cảm thấy hài tử câm cũng thuận mắt hơn không ít. Thôi, dù sao cũng là nàng sinh, còn riêng mang tới cho hắn phụ thân này gặp mặt, nuôi tử tế để nàng cao hứng là được.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, đã nói rồi, sao đột nhiên vô duyên vô cớ mang về một Quý Phi, nguyên lai là sớm có tiền duyên, châu thai ám kết! Vị Quý Phi đó cũng là kẻ tàn nhẫn, nhìn vô thanh vô tức, tuổi cũng không lớn, không nghĩ tới lại dám làm như vậy.
Lời đồn đãi giống như gió truyền vào hậu cung, Quý Phi ăn dưa, hạt dưa cũng rớt: “……” Mẹ nó, thanh danh lại bị tổn hại!
Tư Mã Tiêu, một đạo lữ đi đến nơi nào đều phải bịa đặt bôi đen thanh danh nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Liêu Đình Nhạn: Hết thảy thế lực muốn làm vai ác đều là hổ giấy, rốt cuộc áng văn này vai ác lớn nhất chính là Tư Mã Tiêu.