Thư Thanh Nhân mặc kệ anh, nhìn cánh tay của anh hoài nghi, "Cánh tay của anh thật sự không nhấc lên nổi à?"
Thẩm Tư Ngạn "Ừm" một tiếng.
"Tống Tuấn Hành cái người nhìn có vẻ nhã nhặn, sao lại ra tay mạnh thế này." Thư Thanh Nhân nói thầm, duỗi tay cẩn thận sờ sờ lên chỗ bầm tím trên mặt của anh.
Lông mày Thẩm Tư Ngạn run lên, biểu cảm hơi căng cứng.
Thư Thanh Nhân nhìn dáng vẻ này của anh chắc là đau, cô ra lệnh cho anh, "Anh nhắm mắt vào đi, tôi thoa thuốc cho anh."
Thẩm Tư Ngạn nhắm mắt lại, lông mi ngoan ngoãn buông xuống, trên mí mắt có một chút bóng râm nhạt cho lông mi cong che ánh đèn.
Lúc này Thư Thanh Nhân mới phát hiện khóe miệng của anh vị rách một đường nhỏ.
Nhìn qua anh giống như bị chảy máu miệng.
Có thể là cô chăm chú nhìn vết thương hơi lâu, người đàn đang nhắm mắt chờ có hơi không nhịn nổi, nhếch môi khẽ hỏi cô, ".
.
.
Cô nhỏ, cô thoa thuốc xong chưa?"
"À, được rồi."
Người đàn ông mở mắt ra, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt của cô.
Thư Thanh Nhân còn nói, "Miệng của anh bị rách một đường , tự anh khử trùng đi."
Người đàn ông uể oải làm bộ giật giật cánh tay, không nhúc nhích, "Cánh tay không động được."
Thư Thanh Nhân nhìn bờ vai rộng và eo hẹp ẩn dưới lớp vải của áo choàng tắm, còn cả cánh tay cường tráng nhìn rất mạnh khỏe của anh, làm thế nào cô cũng không tưởng tượng được bằng sức lực của Tống Tuấn Hành có thể đánh anh thành dạng này được.
Chiều cao và cân nặng của Tống Tuấn Hành và Thẩm Tư Ngạn có thể nói là tương đương, anh bị đánh đến không nhấc nổi tay lên, vậy thì Tống Tuấn Hành nhất định cũng bị thương rất nặng.
Mà trên thực tế, Tống Tuấn Hành chỉ có trên mặt là bị thương.
Không còn cách nào khách, anh là người bị hại, anh có quyền kêu khổ la đau.
Thư Thanh Nhân ngồi xuống bên cạnh anh, bảo anh quay qua đối mặt với mình.
Thẩm Tư Ngạn nghe lời làm theo.
Trong lúc giúp anh khử trùng, Thư Thanh Nhân thuận miệng hỏi: "Sao hai người lại đánh nhau thế?"
Thẩm Tư Ngạn: "Anh ta động thủ trước, tôi là phòng vệ chính đáng."
"Vậy vì sao anh ta lại động thủ trước?"
Thẩm Tư Ngạn mím môi, "Chắc là anh ta nhìn thấy tôi ngứa mắt, đừng hỏi tôi vì sao, tôi không biết."
Thư Thanh Nhân cảm thấy thà tin có quỷ còn hơn.
Cô thở dài, "Chắc là anh ta hiểu lầm giữa anh và tôi có cái gì đó."
Sắc mặt Thẩm Tư Ngạn cứng lại, "Hiểu lầm?"
"Chúng ta ở đối diện nhau đúng thật là có hơi kỳ lạ, nói là trùng hợp thì người khác cũng rất khó tin," Thư Thanh Nhân áy náy nói, "Xin lỗi, tôi hại anh bị anh ta đánh, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ đổi khách sạn."
Thẩm Tư Ngạn cụp mắt, khẽ nói: "Đừng đổi."
"Anh không sợ bị người khác hiểu lầm sao?"
"Không sợ." Thẩm Tư Ngạn hỏi ngược lại cô, "Cô sợ?"
Thư Thanh Nhân gật đầu.
Anh cười cười, "Cũng đúng, cô cũng đã kết hôn rồi.
Vừa rồi cô giải thích với Tống Tuấn Hành thế nào?"
"Giải thích hả, thì nói giữa chúng ta không có quan hệ gì thôi." Cô nói.
Thẩm Tư Ngạn lạnh nhạt "À" một tiếng, dừng một chút rồi lại giống như vô tình chế giễu cô, "Cô sợ anh ta ghen thế cơ mà."
Thư Thanh Nhân nhíu mày, "Chẳng nhẽ anh còn muốn lại bị anh ta đánh à?"
Cô nói xong trên tay cũng hơi dùng sức, tăm bông chạm mạnh lên vết thương của anh.
"Đau, nhẹ chút," Thẩm Tư Ngạn vô thức nắm lấy cổ tay của cô, "Người phụ nữ này sao cô lại ác độc như vậy."
"Tôi ác độc? Anh cũng đã bị hiểu lầm thành tiểu tam của tôi đó, anh có biết không?"
Thẩm Tư Ngạn chớp chớp mắt không mấy để ý chuyện này.
Thư Thanh Nhân thấy anh không có động tĩnh gì, đành phải giật giật cổ tay, "Tôi sẽ nhẹ một chút, anh thả tay tôi ra."
"Câu này của cô ý gì đây."
Thẩm Tư Ngạn nhỏ giọng phàn nàn, sau khi buông tay cô ra lại thoáng nhìn nhẫn trên ngón áp út của cô.
Lúc nãy khi đánh nhau với Tống Tuấn Hành, anh cũng nhìn thấy trên ngón áp út của Tống Tuấn Hành có đeo nhẫn.
Không cần đoán, chắc chắn là cùng một đôi.
Thẩm Tư Ngạn rũ tay xuống, bàn ray nắm chặt, giống như đang nắm lấy cái gì đó.
"Cô nhỏ," Anh gọi cô, giống như đang không kiên nhẫn chất vấn cô: "Trước đó cô nói muốn ly hôn với anh ta, cũng đã lâu rồi, đến lúc nào cô mới ly hôn với anh ta đây?"
Thư Thanh Nhân muốn nói, đã ly hôn từ lâu rồi, cô con mẹ nó đã sớm được tự do rồi nhé.
Còn không phải tại anh à.
Nói đến chuyện ly hôn thì không thể không nói đến việc ký hợp đồng.
Thư Thanh Nhân hỏi lại anh: "Vậy khi nào anh ký hợp đồng với tôi?"
Ánh mắt Thẩm Tư Ngạn phức tạp, "Ký xong tôi lập tức về Hồng Kông?"
"Anh trở về hả, vừa kịp có thể về ăn tết," Thư Thanh Nhân không biết anh nhắc đến chuyện này làm gì, "Anh vui vẻ, tôi cũng vui vẻ."
Thẩm Tư Ngạn mím môi, nhẹ giọng hỏi cô: "Ký được hợp đồng cô vui thế à?"
Thư Thanh Nhân gật đầu: "Ừm."
"Vậy nếu như tôi lại muốn kéo dài thời gian chút thì sao?"
Thư Thanh Nhân không nói cô không vui, nhưng thái độ khi cô hỏi lại anh thể hiện rất rõ ràng tâm trạng của cô, "Tại sao anh lại muốn kéo dài? Có chỗ nào tôi làm không tốt sao?"
"Không có," Anh ngước mắt nhìn cô, "Là vấn đề của tôi."
"Vậy anh có vấn đề gì?"
"Bây giờ hết rồi, ký đi." Thẩm Tư Ngạn cười cười, "Ký xong trước khi ăn tết, cô có thể vui vẻ qua tuổi mới."
Hai mắt Thư Thanh Nhân mở to mong chờ nhìn anh, giọng điệu có chút hưng phấn, "Thật sao."
Anh dời ánh mắt, "Ừm."
"Cảm ơn bên đối tác ạ," Cô vui vẻ cười thành tiếng, "Anh đừng nhúc nhích, tôi bôi dán băng che vết thương lại cho anh."
Cô tìm băng cá nhân trong hộp thuốc, phát hiện băng cá nhân này có chút không ổn.
Cái này mà dán lên miệng vết thương, một hàng tên thân mật của cô sẽ in lên mặt anh.
Nhân Nhân Nhân Nhân Nhân Nhân Nhân, một hàng chữ chỉnh tề.
.
.
Một lời khó nói hết.
Có cần thiết phải vậy không, Từ Thiến Diệp này thật sự quá nhàm chán, băng cá nhân thì cũng chỉ là băng cá nhân thôi, có nhất định phải làm thành giống như vật chuyên dùng cá nhân thế này không.
Thư Thanh Nhân có hơi khó xử đưa băng cá nhân cho anh nhìn, "Anh có để ý cái này không?"
Thẩm Tư Ngạn chớp mắt mấy cái, giống như đang nén cười, "Tập đoàn Thư thị của các cô phát triển đến cả lĩnh vực y khoa à?"
".
.
."
Thư Thanh Nhân làm như không nghe thấy lời trêu chọc của anh, xấu hổ dán băng cá nhân có tên của mình lên mặt anh, sau khi dán xong cô nhìn kết quả càng cảm thấy kỳ quặc.
Người đàn ông có gương mặt đẹp trai cũng không vì dán băng cá nhân mà giảm đi vẻ đẹp của mình, bình thường anh khá chú trọng ăn mặc, trên người luôn mang dáng vẻ thanh cao ngạo mạn.
Bây giờ anh đang ngồi trên ghế sô pha, áo ngủ có hơi nhăn, vì mới gội đầu nên tóc có hơi xù lên, khóe miệng có dán bắng cá nhân, không những ảnh hưởng đển vẻ đẹp của anh mà ngược lại còn lộ ra mấy phẩn ngang ngạnh và vô lại.
Xử lý vết thương cho anh xong, Thư Thanh Nhân nên trở về phòng của mình.
Trước khi đi, cô còn nhấn mạnh với anh lần nữa, "Tóm lại chuyện hôm nay thành thế này, trách nhiệm phần của tôi cũng rất nhiều, không lâu nữa tôi sẽ đổi khách sạn, sau này sẽ không khiến anh vô duyên vô cớ bị hiểu lầm nữa."
Ánh mắt Thẩm Tư Ngạn lạnh dần, "Không sao hết, dù sao ký hợp đồng xong tôi sẽ lập tức về Hồng Kông, cũng không ở lại bao lâu nữa."
Thư Thanh Nhân chột dạ cúi đầu, cô luôn cảm thấy lời ẩn ý trong bóng tối này của anh giống như đang lên án cô.
Cô cũng không biết nên làm thế nào tiếp theo, đành phải đổi đề tài, "Tôi để lại thuốc bôi cho anh, anh phải nhớ bôi đấy, không thì đến lúc đó mặt có sẹo anh đừng đến tìm tôi đòi phụ trách."
Người đàn ông "A" lên một tiếng, "Mặt có sẹo có thể đến tìm cô đòi phụ trách?"
Thư Thanh Nhân im lặng, "Anh thật sự muốn để lại sẹo à?"
"Không phải," Thẩm Tư Ngạn nói, "Nhưng cánh tay của tôi bị thường, không nhấc lên nổi."
"Ngủ một giấc dậy sẽ đỡ hơn thôi, chẳng lẽ anh còn muốn tôi mỗi ngày đến giúp anh thoa thuốc? Thư Thanh Nhân nhăn mũi, "Nếu để người khác biết chuyện này, thì hai chúng ta càng khó giải thích."
Người đàn ông nhíu mày, hỏi cô: "Giải thích cái gì?"
"Tôi mỗi ngày đều vào phòng trong khách sạn với anh lâu như vậy, là vì thoa thuốc cho anh, lời này nói ra anh cảm thấy người khác có tin không?"
Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, bỗng nhiên cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói có chút bay bổng, "Cô nhỏ, vậy hôm nay cô ở trong phòng tôi lâu như vậy, định giải thích thế nào đây?"
Thư Thanh Nhân chớp mắt, "Chỉ hôm nay thôi, tôi cũng không thể mặc kệ anh không quan tâm được."
Anh lại xích đến gần cô hơn, trong lời nói tràn đầy sự mập mờ khó diễn tả, "Cô có biết hơn nửa đêm cô cầm hộp thuốc đến gõ cửa phòng của một người đàn ông, nói muốn xử lý vết thương cho anh ta, người khác nghe vào sẽ cảm thấy đây là ám chỉ gì không?"
Người đàn ông đã đánh răng, vị chanh mắt lạnh phả lên má của cô.
Anh cúi gần như vậy, cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt hẹp dài của anh phản chiếu dáng vẻ khinh hoảng luống cuống của bản thân.
Bỗng nhiên tim cô đập thình thịch, cô lùi về sau hai bước, "Anh cách tôi gần quá."
Thẩm Tư Ngạn hừ, "Sao nào? Không thể đối với cô như vậy, chẳng lẽ chỉ có Tống Tuấn Hành mới có thể đến gần cô sao?"
Cô lại nhớ đến lúc ở trên xe Tống Tuấn Hành cũng cách cô gần như vậy, khiến cho cô suýt chút nữa là sụp đổ.
Biểu cảm của Thư Thanh Nhân một lời khó nói hết.
Dáng vẻ này của cô lọt vào trong mắt Thẩm Tư Ngạn lại là một kiểu ngầm thừa nhận khác.
"Đừng sợ, tôi chỉ đùa với cô thôi," Anh thẳng người dậy, cũng học dáng vẻ của cô lui về sau hai bước, "Đúng rồi, cô để lại cho tôi mấy cái băng cá nhân, tôi còn có cái để thay mới."
Thư Thanh Nhân có chút không muốn, "Nhưng mà trên băng cá nhân có.
.
." In tên thân mật của cô, dán cái này anh không thấy xấu hổ à.
Thẩm Tư Ngạn lại giống như hiểu lầm ý của cô, "Cô nhỏ, cô không keo kiệt đến mức ngay cả vài cái băng cá nhân cũng không muốn đền bù cho tôi chứ?"
Thư Thanh Nhân mím môi, mở hộp thuốc ra lấy mấy cái băng cá nhân cho anh, đồng thời dặn dò, "Đây chỉ là dùng khẩn cấp thôi nhé, ngày mai anh cho người đi mua cái mới mang đến đi, đừng có dùng cái này."
Anh đáp: "Ừm, biết rồi."
Sau khi Thư Thanh Nhân rời đi, trong tay Thẩm Tư Ngạn vẫn còn cầm băng cá nhân của cô.
Bên trên có in tên của cô.
Thẩm Tư Ngạn quay vào phòng ngủ, nhét băng cá nhân vào trong túi lót bên trong của áo khoác ngày mai định mặc của anh.
Sau đó lại đi vào trong toilet, người đàn ông nhìn bên môi mình dán băng cá nhân buồn cười kia, ngón tay khẽ vuốt ve tên của cô.
Bỗng nhiên anh thở dài một hơi, "Nếu như đến sớm một năm.
.
."
Hôm nay anh cũng sẽ không phải dùng cái thân phận khó xử này ở bên cạnh cô.
Mà loại thân phận này dường như chỉ có anh thừa nhân, bất luận là Thư Thanh Nhân hay Tống Tuấn Hành, đều không thừa nhận.
Có một loại tình cảm bi ai đơn phương người khác nhưng lại không muốn buông tay.
Thẩm Tư Ngạn gọi điện cho Mạnh Thời.
"Thái từ gia à, cậu có thể đừng gọi điện cho tôi vào lúc nửa đêm như thế này nữa được không," Mạnh Thời cắn răng nói, "Lần này cậu lại muốn hỏi tôi vấn đề nhàm chán gì đây?"
"Tội định trước năm mới sẽ ký hợp đồng với Hằng Tuấn, chuyện còn lại đều giao cho cậu."
Mạnh Thời không ngờ anh gọi là vì chuyện công việc, "Vậy còn cậu?"
"Về Hồng Kông."
"Không phải cậu dự định ăn tết ở Đồng Châu à?"
"Còn ở lại chỗ này, cả người tôi đều bị cảm giác ghen tuông tra tấn điên mất," Thẩm Tư Ngạn bất đắc dĩ cười, "Vẫn là nên về Hồng Kông đợi thôi."
------oOo------