Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

chương 103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì Ngôn Văn Hoa và Tống Xuân Hương đều đã biết về đối tượng của con cái nhà mình từ trước khi gia đình hai bên gặp mặt, nên buổi ra mắt phụ huynh vào cuối tuần này bị kéo dài thật lâu cuối cùng đã diễn ra suôn sẻ.

Thời gian trôi qua đã lâu, Ngôn Văn Hoa sau đó có đi xem mắt, hẹn hò, Tống Xuân Hương cũng vậy, hiện giờ hai người đều đang độc thân, không có mối quan hệ cá nhân phức tạp nào khác. Vì vậy hai người không quá xấu hổ khi gặp lại, còn có mấy phần thân quen như bạn cũ. Không thành được vợ chồng, làm bạn bè đối với hai người càng thích hợp hơn.

Bởi vì có một tầng quan hệ đặc thù như vậy, bầu không khí của buổi gặp mặt cha mẹ này có thể nói là vô cùng thoải mái, hòa hợp. Ngôn Văn Hoa hết sức hài lòng với Ngu Điềm. Tống Xuân Hương là mẹ vợ, càng nhìn Ngôn Minh càng thấy vừa ý.

Tuy rằng Ngôn Minh và Ngu Điềm chưa lên kế hoạch cụ thể nào cho hôn lễ, nhưng Ngôn Văn Hoa và Tống Xuân Hương lại rất tích cực, thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đặt tên cho cháu nội, cháu ngoại.

Vì ba của Ngu Điềm đã qua đời nên buổi gặp mặt cha mẹ hôm nay chỉ có mình nữ sĩ Tống Xuân Hương tới. Mặc dù ba mẹ của Ngôn Minh đã ly hôn, nhưng mẹ anh vẫn còn khỏe mạnh, chỉ là lúc này Ngu Điềm cũng chưa nhìn thấy mẹ của anh.

“Năm nay mẹ của Ngôn Minh vẫn luôn ở Pháp, có lẽ phải vài tháng nữa mới có thể về nước. Thật ngại quá, tôi cũng đã liên lạc với mẹ của thằng bé, xác thật là không thể tạm thời bay về trong nước tham gia buổi ra mắt này, mong bà của Cá Nhỏ thông cảm. Kỳ thật mẹ của Ngôn Minh cũng rất mong chờ được nhìn thấy bạn gái của Ngôn Minh. Một khi bà ấy về nước, chúng tôi nhất định sẽ lập tức sắp xếp một buổi gặp mặt khác.”

Ngôn Văn Hoa vì vậy mà cảm thấy rất áy náy, từ tốn giải thích, Ngu Điềm đã sớm nghe Ngôn Minh nói về chuyện này, cũng hoàn toàn không để bụng, huống chi cô vẫn còn cảm thấy hơi căng thẳng khi phải ra mắt vị mẹ chồng tương lai này.

Dù sau từ vài ba lời kể của Ngôn Minh, mẹ của anh có vẻ là một người cực kỳ độc lập và có cá tính, hơn nữa còn rất xuất sắc. Chỉ là người càng xuất sắc thì tiêu chuẩn cũng càng cao. Ngu Điềm rất lo lắng, nhỡ đâu mẹ của Ngôn Minh có ý kiến gì với mình thì phải làm sao.

Đối với chuyện này, Ngôn Minh vô cùng bình tĩnh. Sau buổi gặp mặt ba mẹ mang tính lịch sử, Ngôn Minh đưa Ngu Điềm đi dạo chợ đêm, ôm vai cô: “Mắt nhìn người của anh được di truyền từ mẹ mình, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy. Anh cảm thấy bạn gái của anh cực kỳ tốt, thậm chí còn muốn nhanh chóng xác định cho mình một danh phận. Mẹ của anh đương nhiên thấy vậy cũng sẽ vừa lòng.”

Ngu Điềm bật cười. Hẹn hò lâu rồi, cô mới phát hiện, Ngôn Minh có chỗ nào giống người ít nói ít cười? Rõ ràng là rất thích nói đùa. Chẳng qua đúng thật là có tác dụng trấn an Ngu Điềm.

Chỉ một tuần sau, Ngôn Minh mang đến tin tức mới, lại thành công khiến Ngu Điềm khẩn trương trở lại…

“Tuần sau mẹ anh bắt chuyến bay về nước.”

Ngôn Minh nhìn có vẻ khả mong đợi: “Đã lâu rồi không gặp bà ấy, cũng không biết gần đây bà ấy thế nào.”

Ngu Điềm cực kỳ căng thẳng, cuối cùng cũng nhớ tới một vấn đề mấu chốt: “Đúng rồi, dì làm nghề gì? Em định nước đến chân mới nhảy, đi nghiên cứu cấp tốc về lĩnh vực mà dì ấy đang làm, để sau này gặp mặt cũng không đến mức không có đề tài nào chung để nói, hoặc là hoàn toàn không hiểu gì về ngành nghề của dì. Như vậy có vẻ rất nông cạn lại còn không chịu chăm chỉ học thêm, chẳng tôn trọng người lớn…”

Nhưng mà đối với vấn đề này của Ngu Điềm, Ngôn Minh khi đối diện với ca phẫu thuật mắt với độ khó cực cao cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt bị làm khó, nay lại cảm thấy khó xử; “Thẳng thắn mà nói, anh rất khó hình dung về nghề nghiệp của mẹ mình. Bởi vì bà ấy có quá nhiều nghề. Có một khoảng thời gian bà ấy từng làm nhiếp ảnh gia tự do, còn từng đi qua Thái Lan làm hướng dẫn viên lặn biển, từng vẽ tranh sơn dầu rồi mở cả triển lãm tranh, thi lấy chứng chỉ chuyên gia pha chế cà phê, cũng từng làm cố vấn tâm lý cho trẻ em, nhà thiết kế, viết lời bài hát cho ca khúc của bạn bè, xuất bản tập thơ, phiên dịch tài liệu… Hiện giờ đang ở Pháp, theo học tại Le Cordon Bleu*, vì một năm trước, bà ấy đột nhiên thề muốn trở thành một thợ làm bánh…”

*Le Cordon Bleu: học viện hàng đầu thế giới về chuyên ngành quản lý khách sạn và nghệ thuật ẩm thực.

“Mỗi nghề bà ấy đều thử qua một chút, nhưng chưa có công việc nào muốn gắn bó cả đời. Cuộc đời của bà ấy dùng để trải nghiệm các ngành nghề ở những góc độ khác nhau.”

Nghe có vẻ lãng mạn nhưng lại mang theo khí chất mạo hiểm và sắc thái không đáng tin cho lắm.

Ngôn Minh lại khá thoải mái: “Tóm lại, mẹ anh đúng thật là người không thể tin cậy, ví dụ cho đến tận bây giờ anh vẫn nghi ngờ bà ấy không nhớ rõ anh thích màu gì, ghét thứ gì. Thế nhưng bà ấy cũng có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như cái gì cũng biết một chút, nhưng mỗi thứ đều không quá am hiểu. Nếu nhất định phải nói sự nghiệp cả đời của mẹ anh là gì, thì đó chính là làm một phú bà dư thừa tinh thần và sức lực, đam mê thám hiểm nhân loại.”

Thật đúng là…khiến người ta phải ngưỡng mộ!

Ngôn Minh dịu dàng nhìn Ngu Điềm: “Cho nên em không cần phải lo lắng không tìm được đề tài chung để nói, bởi vì người khiến bà ấy không thể mở miệng có lẽ còn chưa sinh ra trên đời này. Bà ấy thậm chí còn từng học nuôi heo. Vậy nên cho dù là nông dân hộ chăn nuôi thì bà ấy cũng có thể trò chuyện từ sáng cho đến tối.”

Học nuôi heo…vậy…cũng là một sở thích rất mới mẻ và độc đáo.

Ngôn Minh có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Học nuôi heo chủ yếu là để ăn, bà ấy muốn ăn thịt heo tươi. Sau đó nuôi một con heo, mỗi ngày đều cho nó nghe nhạc giao hưởng. Kết quả đợi đến khi có thể xuất chuồng, bà ấy lại sinh ra tình cảm với con heo đó, không nỡ ăn, bèn tìm một hộ nông dân gửi nuôi. Mỗi năm đi du lịch về, chuyện đầu tiên bà ấy làm là đi thăm heo, sau đó mới tới thăm anh.”

“…………”

“Vậy nên em thật sự không cần phải lo lắng mẹ anh kén cá chọn canh với em. Ngoài việc bản thân em đã rất ưu tú thì mẹ anh đối với việc anh tìm bạn đời, có lẽ cũng không để tâm nhiều như ba anh…”

Mặc dù nghe có chút bi thảm, nhưng lời của Ngôn Minh quả thực đã an ủi Ngu Điềm. Cô cảm thấy khá hơn nhiều, lập tức nhẹ cả người.

Rất nhanh sau đó bởi vì việc học mà Ngu Điềm lại bận rộn. Công việc ngày càng nhiều, cô cũng không có tâm tư rảnh rỗi đi suy nghĩ những chuyện khác, cộng thêm chỉ còn mấy ngày nữa là mẹ Ngôn Minh về nước, cô không nghĩ nhiều, chỉ chờ mẹ Ngôn Minh đáp chuyến bay tới thành phố Dung sẽ cùng anh đi đón.

Mấy ngày hôm nay Ngu Điềm toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho hoạt động phổ cập khoa học y tế phúc lợi công cộng được trường đại học tổ chức, đi tới các trường học của con cháu gia đình công - nông và một số trường học ở làng xã để giảng giải cho những đứa trẻ ở đó cách chữa một vài loại bệnh thông thường, đặc biệt là bảo vệ mắt, phòng ngừa sâu răng, xử lý vết thương đơn giản.

Trung tâm thành phố Dung rất phồn hoa, thịnh vượng, nhưng ở vùng ngoại ô hẻo lánh lại có không ít những trường học đơn sơ, cha mẹ của bọn trẻ quanh năm đi làm công trong thành phố, để lại đám nhóc ở nhà, được ông nội bà nội nuôi thả từ nhỏ đến lớn.

Bản thân người già sức khỏe vốn đã không tốt, ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không có khái niệm gì về vệ sinh, chữa bệnh. Bọn trẻ mặc dù được khám sức khỏe định kỳ hàng năm và giáo dục bắt buộc tại trường học, nhưng đối với những vấn đề được chỉ ra khi khám sức khỏe, nhiều ông bà cũng không tiếp tục theo dõi hay đưa con cháu đi tới bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng hơn, bỏ lỡ thời gian can thiệp và điều trị bệnh tốt nhất.

Do đó, nếu tiến hành huấn luyện phổ cập khoa học y tế cho những học sinh từ tiểu học cho đến trung học, để bọn trẻ tự mình theo dõi tình trạng cơ thể, đôn đốc người nhà đưa đi kiểm tra, hoặc tự mình điều trị đơn giản, thì ít nhiều cũng có tác dụng.

Đặc biệt là kiến thức về cấp cứu, bao gồm hồi sức tim phổi, phương pháp sơ cứu Heimlich, cách thức cầu cứu khi bị ngộ độc ví dụ như số điện thoại liên hệ để gọi cấp cứu hoặc cứu hộ khẩn cấp. Mặc dù không hy vọng bọn trẻ sẽ phải dùng tới nhưng nếu lỡ gặp phải tình huống nguy hiểm, thì có thể cứu được một sinh mạng cũng chính là vô giá.

Mà điều duy nhất khiến Ngu Điềm tiếc nuối chính là, dù cô đã lấy một phần thu nhập khi làm truyền thông của mình ra để quyên góp, các bạn học của cô cũng tự bỏ tiền túi nhưng có quá nhiều trường học và trẻ em ở ngoại ô xung quanh thành phố Dung, vẫn không đủ tiền để trang bị cho mỗi lớp học một bộ dụng cụ y tế và hòm thuốc, đặc biệt Ngu Điềm còn muốn tặng cho bọn trẻ ít quà.

Thế nhưng, trước khi xuất phát, lớp trưởng Trần Cương đã đem đến cho Ngu Điềm một tin tốt khiến mọi người ai nấy đầu phấn chấn tinh thần…

“Chúng ta vừa mới nhận được tài trợ!”

Trần Cương vui vẻ ra mặt: “Đối phương đồng ý bổ sung một phần chi phí mua hòm thuốc trước đó không đủ, còn tặng cho mỗi bạn nhỏ một phần quà nhỏ bao gồm bộ dụng cụ học tập, băng dán cá nhân, dung dịch rửa tay, khăn giấy khử trùng và khẩu trang y tế, cực kỳ tri kỷ. Ngay cả việc đóng gói cũng làm giúp chúng ta luôn rồi, mỗi người một phần.”

Mỗi người một phần?!

Đây chính là tuyệt tác đấy!

Ngu Điềm cả kinh: “Là công ty nào vậy?”

Nếu là công ty quyên tặng, thường sẽ dán logo công ty lên bao bì của sản phẩm, xem như một dạng tuyên truyền và quảng cáo, đồng thời Ngu Điềm cũng biết một số công ty lớn thường có nhu cầu quyên góp từ thiện, từ đó giúp cải thiện đáng kể hình ảnh của công ty. Hơn nữa, các khoản đóng góp này cũng sẽ được miễn trừ thuế, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Công ty của Ngôn Văn Hoa trước đó cũng thành lập quỹ từ thiện, không lâu trước đây mới quyên góp cho trường đại học của Ngu Điềm và Ngôn Minh một khoản tiền lớn, dùng để cấp học bổng cho sinh viên nghèo và kinh phí nghiên cứu các hạng mục thí nghiệm trong bệnh viện. Cũng chính vì như vậy nên Ngu Điềm không có mặt mũi nào nhắc tới việc phổ cập khoa học y tế tại các trường học ở khu vực nông thôn cho Ngôn Minh và Ngôn Văn Hoa nghe, sợ hai người bọn họ lại muốn hào phóng tài trợ.

Chẳng qua lần này may mắn có được công ty bất ngờ muốn quyên tặng, thật là quá tuyệt vời.

Kết quả Trần Cương lại gãi đầu, phủ nhận suy đoán của Ngu Điềm: “Không phải công ty mà là cá nhân, là một dì rất có khí chất, nói là con trai dì ấy là cựu sinh viên tốt nghiệp từ trường chúng ta, tìm được nửa kia cũng học trường này, cho nên đặc biệt có cảm tình với trường của chúng ta. Nghĩ tới chuyện vui của con trai mình sắp tới, dì ấy muốn dùng cách này để cảm ơn trường đã tác thành cho hai người bọn họ.”

Thì ra là thế!

Trần Cương vừa nói như vậy, các bạn học còn lại cũng bắt đầu hâm mộ: “Không biết là đàn anh, đàn chị nào trong trường mình ‘tiêu hóa nội bộ’* vậy ta.”

*Tiêu hóa nội bộ: ở đây ý chỉ sinh viên cùng trường yêu nhau, nước phù sa không để chảy ruộng ngoài.

“Đúng vậy, trong giới của chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nam nhiều nữ ít thì thôi đi, chỉ có mấy bạn học nữ cơ bản đều đã có bạn trai, đến khả năng ‘tiêu hóa nội bộ’ cũng không có.”

“Cũng có thể là ‘tiêu hóa nội bộ’ mà, chưa từng nghe qua sao? Lúc đầu không tìm được đối tượng, buông lỏng điều kiện, chỉ cần là nữ, còn sống là được. Đợi đến khi ông lên năm ba, năm tư mà vẫn không được đối tượng, sẽ thấy bạn cùng phòng của mình nhìn cũng không tồi đâu!”

“……Lâm Dương, ông có ý gì hả? Ký túc xá của nghiên cứu sinh chỉ có hai người, tôi chính là bạn cùng phòng duy nhất của ông, tư tưởng này của ông rất nguy hiểm đấy biết không? Tôi muốn tìm bạn gái, ông thấy tôi không tồi cũng vô dụng!”

……………

Vài người nói chêm chọc cười, Ngu Điềm cũng không nhịn được cười theo.

Trước khi đi, lớp trưởng Trần Cương gọi Ngu Điềm lại: “Đúng rồi, dì quyên tặng đó nghe nói cậu đang làm truyền thông phổ cập khoa học y tế, còn muốn kết nối với cậu. Trước đó nghe nói cậu đang tìm những bệnh nhân thật sự cần được giúp đỡ trong số những người xem video phổ cập khoa học, sau đó liên hệ với chuyên gia tương ứng rồi xác định phương án trị liệu cho người bệnh. Trong quá trình đó, toàn bộ chi phí sẽ do cậu chi trả phải không? Dì ấy hình như rất có hứng thú, muốn thảo luận chuyện hợp tác với cậu đấy.”

Gần đây Ngu Điềm đang làm loại thương vụ kết nối này, nếu chỉ dựa vào lưu lượng và lượt chia sẻ thì thu nhập cũng có giới hạn, chuyện có thể làm cho những bệnh nhân nghèo thật sự quá ít, bởi vậy cô và Nhậm Nhã Lệ sau khi thảo luận và quyết định mở ra con đường hợp tác quyên góp.

Không làm quảng cáo, cũng không bán hàng, nhưng nếu có công ty nào tự nguyện quyên góp, cô sẽ gửi lời cảm ơn công khai tới công ty đó trên video được đăng lên mạng.

Tài khoản truyền thông của Ngu Điềm đã liên tục có vài kỳ video phổ cập khoa học nổi tiếng ra khỏi giới, điều này đã mở ra một cục diện mới mà thế hệ trẻ sử dụng internet là người nắm giữ, các công ty cũng muốn tranh thủ đem danh tiếng tốt đi xoát cảm giác tồn tại một lần, cũng coi như có sức hấp dẫn nhất định. Dù sao mức quyên tặng Ngu Điềm muốn hoàn toàn không cao, có thể nói là sản phẩm rất có chất lượng.

Cũng bởi vì điều này, gần đây Ngu Điềm đã kết nối với vài công ty hoặc cá nhân có ý định quyên góp, hiện giờ thêm một vị khách mà Trần Cương vừa giới thiệu, đúng lúc có thể sắp xếp cùng nhau.

Để thuận tiện tập trung xử lý mấy cuộc đàm phán thương vụ này, Ngu Điềm đã vài tuần không qua chỗ Ngôn Minh, cuối tuần cô đều ở quán cà phê dưới tầng lần lượt gặp mặt hai cá nhân muốn quyên tặng, xác định chi tiết của việc hợp tác xong, không có vấn đề gì thì nhanh chóng chốt hạ, ký kết hợp đồng bằng văn bản.

Nhưng dù sao loại hợp tác này cũng chỉ là bước đầu, Ngu Điềm không có lòng quảng cáo bán hàng, cho nên đàm phán thành công không được mấy vụ.

Thứ bảy tuần này, cô hẹn gặp một ông chủ tương đối nhiệt tình và dì xinh đẹp mà Trần Cương đã nhắc tới.

Hai người này, ông chủ nam trước đây Ngu Điềm đã tiếp xúc qua trên mạng, là người rất tích cực, cũng cực kỳ hào phóng. Ngu Điềm từng lên mạng tra về công ty của anh ta, mặc dù là công ty sản xuất nhưng lợi nhuận rất nhiều, cũng không muốn Ngu Điềm giúp bọn họ quảng cáo sản phẩm, dáng vẻ chỉ đơn thuần muốn làm từ thiện. Người còn lại là vị đã quyên góp cho hoạt động công ích do đại học y tổ chức, có thể chứng minh bản thân đúng là người nhiệt tình làm từ thiện.

Hai vị này Ngu Điềm đều cảm thấy xác suất thành công tương đối lớn, bởi vậy hôm nay tinh thần của cô đặc biệt phấn chấn.

Ông chủ nam hẹn gặp trước, lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp, đối phương diện tây trang rất đắt tiền, thắt lưng Hermes kiểu nam sáng lóa mắt, trên tay là đồng hồ Rolex, tiện tay đặt chìa khóa xe Ferrari trên bàn, toàn thân đều lộ ra hơi thở có tiền, nói chuyện với Ngu Điềm nhiệt tình y như lúc ở trên mạng.

Chỉ là…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio