Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng Ngôn Minh không biết chính mình làm cách nào lôi kéo Ngu Điềm chạy như điên tới bãi đỗ xe, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói, nhanh chóng lên xe rồi rời khỏi trường học giống như hai kẻ đào vong.

Quả nhiên, vừa mới lên xe, cố vấn học tập đã gọi điện tới cho cả hai.

Ngôn Minh xoa xoa giữa chân mày, nhìn về phía Ngu Điềm: “ Cô nhận đi.”

Ngu Điềm cắn ngón tay: “Em không muốn, em không nhận.”

Ngôn Minh không còn cách nào khác đành phải hít sâu một hơi nhận điện thoại, vì quên không tắt kết nối Bluetooth nên điện thoại tự động kết nối với loa trong xe, giọng nói nghi hoặc của cố vấn học tập vang lên rõ ràng…

“Ngôn Minh, sao không thấy cả anh và Ngu Điềm? Hai người đi đâu vậy?”

“Thầy Trường, phía bệnh viện có ca phẫu thuật đột xuất, tôi không kịp nói tỉ mỉ với thầy, Ngu Điềm cũng có việc gấp phải đi, tôi tiện đường đưa cô ấy về thành phố.”

Cố vấn học tập không nghi ngờ gì anh, lập tức chu đáo nói: “Vậy hai người đi đường cẩn thận, nhanh lên, người bệnh quan trọng.”

Ngay khi Ngôn Minh ngắt cuộc gọi, Ngu Điềm liền cười rộ lên, có ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Ngôn Minh.

Ngôn Minh nhíu mày nhìn cô: “Cô muốn nói gì?”

Ngu Điềm lắc đầu.

Ngôn Minh mím môi: “Vậy cô muốn đi đâu?”

Ngu Điềm gần như không cần suy nghĩ đáp: “ Đi phố bar!”

Đối với đáp án này của Ngu Điềm, Ngôn Minh quả nhiên nhịn không được hơi cao giọng: “Cô muốn uống rượu?”

Phố bar là một khu kinh doanh sầm uất ở thành phố Dung, trải dọc toàn bộ con phố đều là các quán bar tư nhân với đủ loại chủ đề, là thánh địa của những cuộc gặp gỡ lãng mạn.

Ngu Điềm nhướn mày: “Anh không đi à?” Cô nói xong, làm bộ đưa tay muốn đẩy cửa xe: “Anh không đi thì em tự đi một mình cũng được, hoặc là tìm ai đó đi cùng.”

Ngôn Minh không để cho cô xuống xe, ngược lại, anh trực tiếp khóa cửa xe lại.

Anh ho nhẹ một tiếng, mắt nhìn về phía tay lái, giọng nói có vẻ hơi mất tự nhiên: “Vẫn nên để tôi đi cùng cô đi, dù sao sau đó cũng không bận việc gì, trốn cũng đã trốn rồi.”

Kết quả Ngu Điềm được lợi còn khoe mẽ: “Hả? Không phải bên phía bệnh viện có một ca phẫu thuật đột xuất đang đợi anh về làm sao?”

“……….”

Cô lẩm bẩm nói: “Có một số người thật biết nói dối, mặt không đỏ tim không đập, cực kỳ trấn định, cảm giác sau này ai làm bạn gái của anh ta thật nguy hiểm, nhắn tin kiểm tra cũng không chạm tới được chân tướng, đẳng cấp quá cao mà.”

“……….”

Ngôn Minh quả thực tức tới mức bật cười: “Tôi nói dối là vì ai?”

Ngu Điềm chớp mắt, không nói.

“Sói mắt trắng nhỏ.”

“………..”

Ngu Điềm lộ ra biểu tình hung dữ, trừng mắt với Ngôn Minh, nhưng cô rất nhanh liền từ bỏ.

“Không trừng tôi nữa?” Ngôn Minh vừa lái xe vừa nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh tự nhiên nói: “Biết chính mình sai rồi đúng không?”

“Không.” Ngu Điềm thành thật nói: “Chỉ là hơi mỏi mắt. Trừng mắt quá mỏi.”

“………..”

**

Ngôn Minh dừng xe ở bãi đỗ cách phố bar một đoạn, sau đó cùng Ngu Điềm xuống xe đi về hướng phố bar.

Nhưng cùng với Ngu Điềm đi một đoạn đường ngắn như vậy, kết quả lại dẫn tới những người đàn ông độc thân trên đường tới quán bar mơ ước Ngu Điềm, luôn có đủ loại đàn ông tự nhiên hoặc không tự nhiên đi tới trước mặt Ngu Điềm, ý đồ cùng đi theo bắt chuyện.

Ngu Điềm bước đi trên đôi giày cao gót, dáng người cao gầy mảnh khảnh, khuôn ngực đầy đặn, eo nhỏ chân dài, mắt ngọc mày ngài.

Ngôn Minh không thể không đi tới bên cạnh Ngu Điềm.

Người đàn ông đến gần lộ ra biểu cảm xấu hổ: “Đây là bạn trai của em à?”

Gương mặt Ngu Điềm tươi cười niềm nở: “Không phải.”

“Đó là…”

Ngôn Minh mím môi, sắc mặt không quá tốt: “Tôi là anh trai của em ấy.”

Lời đã nói đến mức này, người bình thường đều biết điều mà rời đi, nhưng trên đường tới quán bar không thiếu nhất chính là những người đàn ông uống rượu tới mức tư duy đình trệ, người đàn ông này vậy mà còn vui cười hớn hở mà xông lên muốn bắt tay Ngôn Minh: “Vậy anh cũng chính là anh trai của tôi! Anh!”

“……….”

Ngôn Minh lộ ra vẻ mặt ghét bỏ không còn gì để nói, Ngu Điềm ở bên cạnh nhìn thấy không nhịn được cười ha ha không ngừng.

Chỉ là Ngu Điềm còn chưa cười được bao lâu, Ngôn Minh sau khi gạt tay người đàn ông đến gần kia ra thì đi lên trước một bước, thẳng tay kéo tay Ngu Điềm, nắm lấy tay cô, mặt mày vô cảm đi về phía trước.

Khí thế lạnh lùng của anh và động tác thân mật giữa hai người đã thành công đẩy lùi những người đàn ông có ý đồ tới gần bắt chuyện.

Ngu Điềm muốn tránh ra, nhưng đáng tiếc Ngôn Minh dùng sức không buông tay, anh nghiêng người cảnh cáo liếc nhìn Ngu Điềm: “ Yên tĩnh chút.”

“Cô muốn vào quán bar nào?” Ngôn Minh nhìn qua cực kỳ không quen với bối cảnh ầm ĩ trộn lẫn đủ thứ nhạc ở quán bar: “Còn muốn ngây người đứng ở chỗ này bao lâu?”

Rõ ràng rất không ưa gì hoàn cảnh nơi này, nhưng Ngôn Minh vẫn nắm chặt cổ tay Ngu Điềm, không hề có ý định rời đi, thường xuyên nhìn mấy người đàn ông nóng lòng muốn tiếp cận Ngu Điềm bằng ánh mắt cảnh cáo.

Nhịp tim Ngu Điềm bắt đầu tăng tốc: “Cái nào cũng được. Em chỉ là muốn uống rượu.” Cô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi phố bar, nơi này làm cô có cảm giác căng thẳng và kỳ lạ, hơn nữa Ngôn Minh vẫn không chịu buông tay.

Cuối cùng bởi vì sự can thiệp của Ngôn Minh, Ngu Điềm chỉ có thể gọi một ly cocktail trái cây và vài lon bia có độ cồn hạn chế.

Cô cười hì hì kề ghé sát vào tai Ngôn Minh: “Em đưa anh tới căn cứ bí mật của em.”

Ngu Điềm nói xong, không cho Ngôn Minh cơ hội khó xử, cô kéo tay dẫn anh chui vào một con hẻm nhỏ sau phố bar, sau đó quen cửa quen nẻo mà vòng tới vòng lui, cuối cùng đi tới một hồ nước rộng lớn.

Ngôn Minh không biết phía cuối hẻm nhỏ này lại nối tiếp với một mảnh hổ, giờ phút này bóng cây lay động, ánh trắng như nước.

Rõ ràng phố bar náo nhiệt phi phàm, âm thanh ầm ĩ hoàn toàn có thể truyền tới đây, nhưng chỉ là nhạc đệm, ngoại trừ cái đó ra, mặt hồ phía trước không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng đập cánh của vài con chim thỉnh thoảng lướt qua trên mặt hồ.

Ngu Điềm vui vẻ trở lại, cô cởi giày cao gót, mở nắp lon bia, xoay người trên bãi cỏ trước hồ, vạt váy lễ phục xòe mở như một đóa hoa nở rộ trong đêm.

Cô mặt mày rạng rỡ nhìn Ngôn Minh: “Thế nào? Nơi này không tồi chứ?”

“Ừ.”

Ngôn Minh hiếm khi không phản bác, anh ngồi xuống, từ chối nhận bia từ tay Ngu Điềm: “Tôi phải lái xe.”

“Có thể thuê người lái thay.” Ngu Điềm lẩm bẩm nói, sau đó lại tự mình uống.

Có lẽ bóng đêm khiến nội tâm con người ta trở nên yếu ớt, cũng có lẽ là cồn khiến con người ta trở nên tê liệt và dễ dàng bỏ xuống phòng bị, hơn hết là bầu không khí dạng này thôi thúc khát khao được bộc bạch.

Ngu Điềm trầm mặc uống sạch một lon bia, cô nhìn tay bị thương của mình, vẫn không nhịn được cảm thấy khó chịu: “Em phát hiện ra nơi này là sau khi bị thương xuất viện.”

Cô quay đầu nhìn Ngôn Minh: “Ở chỗ này có gào thét khản cổ cũng không ai nghe được, bởi vì cách đó không xa là phố bar, hẻm nhỏ này sắp bị phá bỏ và di dời, các hộ gia đình đều đã dọn đi.”

Ngu Điềm hít sâu một hơi: “Lúc mới vừa bị thương, thật ra em không thể chấp nhận, ước mơ của em luôn là trở thành một bác sĩ phẫu thuật thành công, nhưng khi đó tất cả mộng tưởng đều tan biến, ngay cả cầm đũa ăn cơm cũng trở nên khó khăn.”

Ngôn Minh mím môi, như là không biết phải nên an ủi cái gì: “Cô rất kiên cường.”

“Nào có.” Ngu Điềm cười rộ lên, cồn khiến cô trở nên to gan thẳng thắn hơn, cũng không còn quan tâm tới việc che giấu cảm xúc là kỹ năng giữ an toàn trong xã giao: “Khoảng thời gian đó, ngày nào em cũng chạy tới đây ngồi khóc một mình.”

“Thật ra lúc đó đau khổ nhất không phải là không thể cầm dao phẫu thuật được nữa, mà là sợ hãi, sợ tương lai cả đời sau này, tay cũng không thể hồi phục, sẽ thật sự biến thành một người tàn tật.”

Ngu Điềm lại mở một lon bia khác ra uống: “Khi ấy ăn cơm cũng không thể tự do hoạt động, miệng vết thương khôi phục không tốt, vừa đau vừa ngứa, khóc rất thảm.”

“Thảm nhất là một lần không cẩn thận ngã làm tay trái bị thương, lúc khóc liền có thói quen muốn đưa tay lên lau nước mắt, nhưng lại phát hiện bản thân không thể nào làm được. Hai tay không thể lau nước mắt, sau đó chỉ có thể để mặc cho nước mặt nước mũi hòa vào nhau, cứ như vậy mà về nhà.”

Rõ ràng mọi chuyện đều đã qua, thậm chí Ngu Điềm cảm thấy bản thân có thể bình tĩnh nhớ lại, nhưng nói về ngày hôm đó, trong lòng vẫn khó chịu như bị người ta bóp cổ, che hết miệng mũi.

Nơi này chính là căn cứ bí mật của cô, không có người khác biết, cũng chưa từng thấy ai tới đây, cho dù ở chỗ này khóc tới không thở nổi, mất mặt tới cỡ nào thì cũng chỉ có mình biết.

Bởi vì Ngôn Minh ngồi cạnh chính mình không xa thật sự quá yên tĩnh, sau khi uống bia tư duy lại trở nên trì độn, nên Ngu Điềm hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Ngôn Minh.

Cô nhớ tới chuyện đau lòng, không nhịn được khóc ra.

Ban đầu còn nhỏ giọng khóc, nhưng sau đó Ngu Điềm càng ngày càng không khống chế được cảm xúc, biến thành gào khóc.

Ở trước mặt Trần Minh bày ra bộ dạng bình tĩnh chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế, bản thân Ngu Điềm cũng thoải mái đối với chuyện tay bị thương như vậy.

Tay cử động bất tiện không chỉ thay đổi rất nhiều điều tưởng chừng như bất biến trong cuộc sống và công việc mà còn mang đến cho cô vô vàn cảm giác tự ti và mẫn cảm.

Cô mặc kệ hết thảy mà khóc một lúc, vừa định dùng tay lau mặt thì bỗng có một bàn tay giơ ra trước mặt cô, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, ấm áp khô ráo, lòng tay nhẹ nhàng lướt qua giọt lệ đang lăn trên mặt cô.

“Tự mình không thể lau, thì không biết tìm người khác lau giúp sao?”

Giọng của Ngôn Minh thật nhẹ, như gió đêm khẽ thổi là tan, động tác của anh hơi vụng về, nhưng rất cẩn thận, tầm mắt chỉ đảo qua mặt Ngu Điềm một lát liền dời đi, vẻ mặt không được tự nhiên nói: “Đừng khóc, cũng không thảm đến vậy, có rất nhiều người bằng lòng giúp cô lau nước mắt.”

Ngu Điềm theo tiếng nói nhìn qua, mới phản ứng lại Ngôn Minh vẫn còn ở đây.

Ngôn Minh không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm mặt hồ: “Hơn nữa hiện giờ tay cũng hồi phục không tệ, đã còn ảnh hưởng quá lớn tới sinh hoạt hàng ngày rồi không phải sao?”

Nói ra thì đúng là vậy, nhưng…

“Nhưng tay của em, trở nên rất xấu, vết sẹo lớn như vậy đột nhiên…”

“Tay xấu không sao.” Ngôn Minh hắng giọng nói: “Đàn ông cũng không nhìn tay.”

Bởi vì chất cồn mà đầu óc Ngu Điềm hơi choáng váng, cô ý thức được Ngôn Minh muốn an ủi mình, nhưng theo bản năng cảm thấy cách an ủi của Ngôn Minh có gì đó không đúng lắm…

Quả nhiên, người đàn ông này lại khụ một tiếng, tuyên truyền giác ngộ nói: “Đàn ông nhìn mặt.”

“Trông xinh đẹp là được.”

Ngu Điềm mở to hai mắt: “……….”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio