CHƯƠNG : NỖI NIỀM KHÓ NÓI
Edit: BRANDY
Lệ Khôn chống tay, nhảy lên bờ tường.
Lâm Đức nhìn thời gian, thét nhỏ: “Hỏng bét, còn ba phút.”
Từ chỗ này đến kí túc xá là m, lại còn phải trèo lên lầu năm, kết quả không có gì bất ngờ: ĐƯƠNG NHIÊN LÀ BỊ BẮT TẠI TRẬN.
Lý Bích Sơn tức muốn hộc máu, hận không thể một cước đạp chết hai tên ranh con ngang ngược trước mặt.
“Đi theo tôi.” Nhưng Lý Bích Sơn là ai chứ, cai quản được một lũ nhóc không ai chịu kém cạnh ai vào khuôn khổ, không những cần một ý chí thép mà còn cần một gương mặt thép. Càng tức giận thì anh ta càng bĩnh tĩnh.
Ba người đến phòng huấn luyện, Lý Bích Sơn bất ngờ trở tay tung ra một đòn hiểm.
Năng lực trinh sát và phản ứng trước các tình huống bất ngờ của Lệ Khôn cực kì tốt, cộng thêm trong lòng vốn đã có đề phòng, anh nhanh như cắt nghiêng đầu né đòn tấn công.
Lý Bích Sơn không nhanh không chậm, thần sắc thản nhiên cởi áo khoác, xắn tay áo, rút đai lưng bằng da ra.
Lệ Khôn hơi do dự, nhưng chưa kịp định thần đối phương đã mạnh mẽ công kích những nơi hiểm yếu nhất.
Trong đại đội Lý Bích Sơn được mệnh danh là Thiết cốt, xét về quyền cước anh ấy xếp thứ hai thì không ai dám ngoi lên hạng nhất. Ngày thường Lệ Khôn còn có thể đánh ngang tay anh ta, nhưng hôm nay không những bị thương mà còn vừa tốn nhiều thể lực vì vậy rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.
Lý Bích Sơn quật ngã Lệ Khôn xuống sàn, cánh tay khóa chặt bả vai anh, Lệ Khôn tức giận, phản bác: “Con mẹ nó, phạt cũng đã phạt rồi, đây là sao?”
“Con bà nó, cậu thích nói đạo lý không?”
“Tôi không nói đạo lý, nhưng lão Lý, anh cũng không thể cứ hùng hùng hổ hổ dọa người thế này được.”
Lệ Khôn rống lên: “Tôi cũng đã tuổi rồi, muốn yêu chẳng lẽ anh cũng muốn ngăn.”
Lý Bích Sơn phân tâm, chỉ trong giây lát đó, lực cánh tay phân tán, Lệ Khôn lật người, thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, ai cũng không chuyển mắt.
Lý Bích Sơn trầm mặt, chỉ thẳng vào mũi Lệ Khôn, hung hăng nói: “Chậm trễ tiền đồ.”
Lê Khôn à một tiếng, “Tiền đồ? Nếu tôi thật sự muốn tìm chỗ tốt để an thân phát triển sự nghiệp, anh nghĩ giờ này tôi vẫn còn ngồi ở đội đặc công này? Chỉ cần lợi dụng mối quan hệ trước đây của cha tôi, con mẹ nó tôi đã sớm cao chạy xa bay đến chỗ khác hưởng an nhàn rồi.”
Đội đặc công, uy chấn, lẫy lừng, lương cao, phúc lợi hậu hĩnh, nghe thì oai phong nhưng trên thực tế mỗi một người lính đặc công đều phải lấy máu, lấy mạng của mình ra để đánh đổi lấy những thứ phù phiếm ấy.
Chỉ cần nhận được quân lệnh, không cần quan tâm anh đang làm gì, chỉ cần báo cáo vị trí, trong vòng phút, máy bay quân dụng sẽ lập tức đến đón anh.
Đi đâu ư? Không biết. Chỉ đến khi máy bay hạ cánh, anh mới biết mình đang ở đâu, cần làm nhiệm vụ gì? Đó có thể là vụng tị nạn, vùng đánh bom của khủng bố,... toàn là những nơi treo mạng trên đầu súng.
Ba của Lệ Khôn là Lệ Minh Viễn, năm đó khi còn tại vị giữ chức Đại tá của quân đội Hoa Nam, là một mãnh hổ của Không quân, cũng từng là bức tường thành không thể vượt qua của quân đội Trung Quốc. Hổ phụ không sinh khuyển tử, Lệ Khôn lại là con trai độc nhất của Lệ Gia, nếu muốn đến những đơn vị tốt hơn là điều không hề khó.
Lệ Khôn khó khăn thở ra, lắc lắc cổ tay đau nhức, chống tay ngồi bệt xuống.
“Lão Lý! Em biết, anh vì muốn tốt cho em.” Mồ hôi thuận theo thái dương trượt xuống gương mặt anh tuấn của anh. Lệ Khôn nghiêng đầu, ánh mắt có ngưỡng mộ, có tin tưởng, có chân thành, và nhiều hơn là một thứ tình cảm hơn cả tình đồng đội, tình cảm dành cho một người cha, người anh: “Từ lúc vào đội, mọi thứ em có bây giờ đều là anh nắm tay chỉ dạy.”
Lời nói chân thật dốc ruột dốc gan này khiến bầu không khí đang căng thẳng dịu lại, nhưng đồng thời cũng khiến nó bỗng chốc trở nên nghiêm túc.
Lý Bích Sơn mở miệng, khó khăn mãi mới nói: “Sợ cậu hồ đồ, làm hỏng việc.”
Lệ Khôn nhẹ nhàng gật đầu, nhắc lại hai chữ: “Hồ đồ.” Trầm mặc một lúc, cuối cùng anh gục đầu xuống, nhìn chằm chằm đôi giày giải phóng quân, “Được rồi, hôm nay tôi sẽ kể rõ ngọn nguồn cho hai người nghe.”
Nói đến đây cả Lâm Đức và Lý Bích Sơn cùng nhìn về phía anh.
Cả người Lệ Khôn đều rũ xuống, giọng trầm trầm: “Lâm Đức, trước đây không phải cậu từng hỏi tôi và Nghênh Thần phải chăng đã quen biết nhau từ trước. Đúng, năm cô ấy tuổi chúng tôi đã bắt đầu yêu nhau.”
Đôi lông mày của Lý Bích Sơn nhíu lại thành một tảng.
“Sau đó, trong nhà tôi xảy ra một chút biến cố. Mẹ qua đời, ba ngã bệnh. Mối quan hệ giữa tôi và cô ấy lúc đó đứng giữa tâm bão, cả hai đều chật vật tìm cách vượt qua thời điểm khó khăn đó.” Lệ Khôn bình tĩnh kể, từng chữ từng chữ rất thật lòng: “Kỳ thật khi ấy tôi đã thuyết phục mình, cũng đã hạ quyết tâm không giận chó đánh mèo.”
“Ngay thời điểm tôi buông xuống hận thù, cô ấy biến mất trong một đêm.” Lệ Khôn nở nụ cười khổ, cay đắng nói.
“Cô ấy đi du học. Đi cũng thật sảng khoái, phó mặc lại tất cả mọi thứ bao gồm cả tôi, cứ thế thản nhiên bỏ đi.”
Thời gian đó cực kỳ mẫn cảm, chỉ một hành động, lời nói vô tình cũng khiến người ta phải suy nghĩ, trăn trở. Lệ Mẫn Vân lấy việc chửi rủa nhà họ Nghênh làm đề tài nói chuyện hằng ngày, rồi mắng lây sang Nghênh Thần, nói cô giảo hoạt, xấu xa, tiếp cận anh nhằm nội ứng ngoại hợp với gia đình bên kia.
Lệ Khôn khó chịu, tim cũng chết dần chết mòn từng giờ từng phút, trong đầu chỉ quẩn quanh suy nghĩ: “Cô ấy không cần mình nữa, cô ấy đá mình rồi.”
Thế là lừa đảo, vô tâm, lạnh lùng, vô ơn trở thành thương hiệu của Nghênh Thần trong mắt người nhà họ Lệ.
Đêm dài phòng huấn luyện chỉ có duy nhất một chiếc đèn nhỏ chiếu sáng, cả ba người đàn ông cùng trầm mặc.
Lệ Khôn khẽ động đậy đứng lên, tấm lưng vừa cô độc, vừa đạm mạc.
Lý Bích Sơn động động yết hầu, trầm giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Về sau, cái này Lâm Đức hẳn là biết rõ nhất.” Lệ Khôn hất hất cằm, nhìn về phía Lâm Đức, “Tiểu Thần từ Hàng Châu trở về.”
Lâm Đức nhỏ giọng tiếp lời: “Theo đuổi Lệ Ca điên cuồng.”
Lý Bích Sơn ho khan một cái, giả bộ hắng giọng.
Lệ Khôn vô lại cười thành tiếng: “Ừ, chính xác, theo đuổi đến độ khiến người ta cảm thấy sợ luôn.”
Cảm thấy bầu không khí đã nhẹ nhàng đi không ít, anh mới tiếp tục nói: “Em trai của cô ấy chạy đến tìm tôi, còn có lão Lý cũng ở đó chứng kiến. Thằng bé hỏi cũng không thèm hỏi trực tiếp đánh tôi một trận, đồng thời nói cho tôi biết năm đó cô ấy ra đi là có nguyên nhân.”
Không phải kẻ vô tâm cứ thể bỏ đi, mà là có lý do. Dù rằng cũng không thể khiến người ở lại cảm thấy bớt hận nhưng cũng hiểu lòng người đi là bất đắc dĩ.
Nghênh gia nhiều đời phụng sự cho chính phủ, ba Nghênh Thần giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, phía trên còn có bác cả của cô Nghênh Nghĩa Bang. Nghênh Nghĩa Bang là một người vô cùng cứng nhắc, cố chấp, một nhân vật truyền kỳ trong quân đội về sự tàn nhẫn, nghiêm khắc và độc tài. Thời điểm bà nội của Nghênh Thần bắt đầu bước vào thời kì đầu của bệnh suy thận, ông ta lập tức cho cấp dưới đi nghe ngóng thông tin về hiến thận trên toàn quốc. Trời xui đất khiến, đúng lúc đó mẹ của Lệ Khôn sau bao lâu chiến đấu với căn bệnh cuối cùng cũng đợi được quả thận thích hợp để tiến hành cấy ghép, vậy là Nghênh Nghĩa Bang gây áp lực cướp được quả thận đó từ bên trên.
Bà nội Nghênh Thần dù đã thực hiện cấy ghép xong nhưng do không tương thích, nên chẳng bao lâu sau cũng qua đời.
Sau đó, chính là sự kiện hai nhà Nghênh - Lệ trở mặt.
Chuyện năm đó huyên náo đến khó coi, khiến thể diện nhà họ Nghênh cũng chẳng còn.
Mối quan hệ giữa Nghênh Thần và Lệ Khôn rơi vào tâm cuồng phong và những ân oán chồng chéo của hai gia đình.
--------------
Trong ấn tượng của Nghênh Thần, từ nhỏ dường như bác cả đã không mấy thích cô. Sau sự việc đó, với tính cách thẳng thắn của cô, Nghênh Thần đã nháo một trận long trời lở đất.
Ba cô, Nghênh Nghĩa Chương, trong lòng cũng có giao tình khăng khít với Lệ Minh Viễn, một phần ông cũng hiểu người lớn trong nhà làm nên việc không đúng, hết cách, đành để mặc cô nổi cáu.
Nghênh Nghĩa Bang lãnh đạm quan sát tình hình, ngày hôm sau lập tức đến tìm cô, ngắn gọn nói: “Cháu nghĩ cho kĩ xem đến cùng có phải người nhà này hay không?”
Nhìn thì có vẻ là đến khuyên bảo nhưng thực chất chỉ là cảnh cáo.
Vành mắt Nghênh Thần đỏ hoe, cố kìm nén tiếng nức nở, rành mạch nói: “Các người không thể làm thế được.”
Nghênh Nghĩa Bang chỉ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ý cháu là muốn bà nội mình chết? Nghênh Thần nói cho cháu hay, thế giới bên ngoài không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Cháu còn nhỏ, chưa thể hiểu được hết được.”
Nghênh Thần cũng trầm giọng, kiên cường đáp: “Dù thế giới ngoài kia có phức tạp thì sao, các người cũng không thể làm một việc táng tận lương tâm thế được.”
Khi đó cô còn nhỏ, tính tình thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy: “Bà nội đổi thận thì đã sao, cái gì không phải của mình thì vẫn không phải là của mình, chẳng phải kết quả bà vẫn qua đời hay sao?”
Nghênh Nghĩa Bang tức giận, vung tay tát mạnh lên mặt cô. Cái tát này không nhẹ, va chạm mạnh và đột ngột khiến đầu óc nghênh thần ong lên, lỗ tai lùng bùng.
“Mày đúng là không biết nói tiếng người? Hả? Mày nói thế mà nghe được sao?” Nghênh Nghĩa Bang chỉ tay về phía cô, mày kiếm xếch lên, “Nghênh Thần, mày nghe cho kỹ, bác đã làm việc với bên trường, ngay ngày mai, mày đi Úc du học.”
Mí mắt Nghênh Thần run lên.
Đứa cháu gái này của ông ta quá cứng đầu lại nóng nảy, với tình hình trước mắt, không thể để nó ở lại làm ầm ĩ khiến bàn dân thiên hạ chế giễu Nghênh gia được. Tốt nhất tống đi nước ngoài, cho đến khi sự việc hoàn toàn lắng lại.
“Mày không muốn đi, được thôi. Ngày mai, bác sẽ điều Lệ tiểu tử kia ra biên cảnh. Trong vòng năm năm nó có thể được điều động, trừ khi __ nằm mơ.”
Lời này của Nghênh Nghĩa Bang không phải nói chơi.
Động đến sự việc liên quan đến tương lai của Lệ Khôn, Nghênh Thần dám nghĩ dám làm, thẳng thắn cương trực và can đảm bỗng chốc chỉ còn sợ hãi và khiếp đảm. Cô không dám lấy anh ra để cá cược.
Dù thế nào chẳng nữa, khi ấy, Nghênh Thần vẫn chỉ là một cô bé tuổi. Một cô bé tuổi làm thế nào có thể gánh vác được lời đe dọa tàn nhẫn như thế. Cô nhìn theo bóng lưng lưng dần dần khuất bóng cuối hành lang luống cuống, đau đớn và bất lực.
Năm năm không được điều động, không có cơ hội phát triển, mà biên cảnh là nơi thế nào: Loạn lạc, buôn lậu, thuốc phiện, khủng bố, các thế lực thù trong giặc ngoài thanh toán lẫn nhau…
Lệ Khôn của cô xuất sắc như thế, tiền đồ sáng lạn, tương lai rộng mở. Nghênh Thần hoảng hốt chạy theo ông ta, vừa chạy vừa khóc, thậm chí cô còn vấp ngã mấy lần kém chút quỳ rạp dưới chân Nghênh Nghĩa Bang, giọng nói nức nở: “Cháu đồng ý.... Bác cả, cháu đồng ý. Đừng làm khó anh ấy.”
Nghênh Nghĩa Bang phong tỏa mọi thông tin liên quan, cũng không cho Nghênh Thần gặp gỡ nói chuyện với bất kỳ ai. Ngay ngày hôm sau cho người áp tải cô lên máy bay.
Nếu không phải hôm đó Nghênh Cảnh tan học muộn, đi qua phòng chị, nấp ở góc tường nghe lén câu chuyện này, thì có khả năng Lệ Khôn vĩnh viễn cũng không biết được bí mật ấy.
“Sau khi tiểu Thần ra đi, tôi cũng báo danh vào đội đặc chủng.”
Lệ Khôn giản lược đi một số chi tiết về sau, như sau khi báo danh xong, anh lập tức lao đến khu huấn luyện trong thâm sâu, cùng cốc ở Nam Lĩnh ba tháng, trải qua kì huấn luyện ma quỷ truyền kỳ trong quân đội.
Cặp đôi yêu nhau tha thiết cứ thế bị tách ra.
“Hai người có tin vào số mệnh không?” Đôi mắt Lệ Khôn sâu hun hút nhìn vào hư không, đột nhiên anh cất lời.
Lâm Đức và Lý Bích Sơn dường như vẫn còn chìm đắm trong câu chuyện khó tin vừa được nghe nên trầm mặc không nói.
“Trước kia tôi không tin, nhưng giờ, tôi tin.”
Lệ Khôn bỗng chốc mỉm cười, nụ cười của anh vô cùng dịu dàng, đáy mắt tỏa sáng.
Anh vội vàng cúi đầu xuống, che đi biểu cảm mất khống chế của bản thân.
“Lão Lý, anh nói yêu người không thích hợp sẽ tổn thương. Nhưng tôi và cô ấy, dù là vận mệnh trêu ngươi cũng được, dù ông trời muốn gây sự với chúng tôi cũng không sao. Qua bao nhiêu năm như vậy, tôi đã hơn , cô ấy cũng chẳng còn nhỏ nữa, nhưng dù thời gian qua đi thì sao chứ, dù thêm cái năm năm nữa tôi cũng chẳng thể gặp được một cô gái nào khiến tôi rung động, khiến tôi yêu thương, khiến tôi cuồng si như cô ấy.”
Lệ Khôn ngẩng đầu, nhướn mày liếc nhìn hai người anh em vào sinh ra tử của mình, mỉm cười: “Mọi người nói xem, tôi có nên nhận vận mệnh này hay không?”
Lâm Đức điên cuồng gật đầu: “Nên, nên, tất nhiên là nên.”
Lý Bích Sơn lườm cậu ta một cái, từ chối cho ý kiến.
Lệ Khôn cười nhạt, tự nói tự nghe: “Có nhận mệnh này hay không tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn nhận cô ấy.”
Chớp mắt không gian rơi vào yên tĩnh.
Trong ba người Lý Bích Sơn lớn tuổi nhất, là người từng trải nhất, nhìn nhận vấn đề gì cũng lý trí đến đáng sợ, anh ta cất giọng, điềm tĩnh nói: “Cậu nhận cô ta, nhưng gia đình cô ta thì sao?”
Lời nói này vừa buông xuống, sức mặt Lệ Khôn lập tức biến đổi.
Lý Bích Sơn: “Cô ấy là người yêu của cậu nhưng cũng là con gái của Nghênh gia, cô ấy có cha, có mẹ. Ân oán giữa hai nhà các cậu lại chưa hề được tháo gỡ, vẫn luôn là cái gai trong lòng đôi bên. Lệ Khôn, cậu có từng nghĩ nếu có thời khắc mà bắt buộc phải đưa ra sự lựa chọn cô ấy sẽ đứng về bên nào chưa?”
Đàn ông hiểu đàn ông nghĩ gì, Lý Bích Sơn bình tĩnh nói, anh cũng hiểu Lệ Khôn chắc hẳn cũng đã nghĩ qua tình huống này, chỉ có điều không đủ lý trí để đối mặt.
Lý Bích Sơn là người cộc cằn nhưng công chính, công tư phân minh, anh sắc bén chỉ ra: “Bên cô gái kia lựa chọn thế nào tôi không biết. nhưng nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không thể trở mặt thành thù với ba mẹ mình được.”
Anh ta điềm tĩnh nhặt áo khoác lên, chậm rãi mặc vào, sau đó đi qua vỗ vỗ vai Lệ Khôn: “Cảnh tỉnh cậu một câu, nếu thật sự có dự định kết hôn, báo cáo cấp trên trước nửa năm. Gì thì gì quy củ vẫn phải tuân thủ, đừng quên.”
------------
Hôm sau.
Dù trong kì nghỉ phép nhưng Lệ Khôn vẫn không được nghỉ ngơi.
Khi anh đang chuẩn bị ra ngoài thì tham mưu trưởng đích thân gọi điện thoại đến, báo lịch huấn luyện cho phân đôi thay đổi, giờ sau phải có mặt để tham gia tập huấn. Nhiệm vụ này Lệ Khôn bắt buộc phải có mặt, không tìm ra lý do gì để thoát thân được. Anh nóng vội vô cùng nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Lâm Đức lanh lợi, cơ trí vỗ vai anh nói: “Anh yên tâm, em không có nhiệm vụ, em sẽ ra ngoài truyền tin cho chị Thần.”
Từ sớm Nghênh Thần đã lái xe chờ ở cổng đơn vị của Lệ Khôn. Hôm nay cô đặc biệt trang điểm xinh đẹp, quần áo thướt tha đến gặp anh. Sau khi nghe xong giải thích nói trong lòng không buồn bực phần là nói dối, nhưng cũng chẳng thể làm gì được, chỉ đành phàn nàn: “Anh ấy bận rộn thật.”
Lâm Đức hắc hắc cười: “Chỉ bận rộn khoảng thời gian này thôi, đôi ba tuần nữa là nhàn rồi ạ.”
Nghênh Thần thu lại vẻ mặt chán chường, mỉm cười, nhìn Lâm Đức: “Cảm ơn cậu. Hôm nay cậu được nghỉ đúng không? Chị mời cậu ăn cơm.”
“Không. Không. Không!” Lâm Đức cự tuyệt, “Việc của Lệ ca ở đó cũng không có gì, đến trưa chắc là có thể ra ngoài rồi, đừng đưa em đi lòng vòng làm gì, rồi đến lúc ấy lại không kịp gặp mặt. Chị thì không nói làm chi, nhưng Lệ ca đánh nhừ xương em mất.”
“Ôi ôi ôi. Đúng là một thanh niên tinh tế tình cảm. Chị thích cậu rồi đấy.” Nghênh Thần nhíu mày, đùa với cậu: “Đồng chí tiểu Lâm Đức, thành thật khai báo cho chị Thần biết, cậu đã có người mình thích chưa?”
Lâm Đức điên cuồng lắc đầu, lắc đến độ tự làm mình chóng mặt.
Nghênh Thần chống cằm huýt sáo: “Hay chị Thần giới thiệu cho cậu một người, được không? Nào, nói tiêu chuẩn của cậu xem.”
Nói xong cô còn làm bộ thật sự rút ra một cuốn sổ và bút, chăm chú ghi chép.
Lâm Đức: “Không cần, không cần. Yêu cầu của em rất đơn giản… chỉ cần là con gái làm được. Ha ha ha.”
Nghênh Thần nhíu mày, biểu tình một lời khó nói hết, cuối cùng phì cười.
“Đi thôi, không ăn cơm vậy chị mời cậu đi uống cái gì đó thật ngon nào.”
Thời gian còn nhiều, Nghênh Thần cố ý dẫn cậu ta đến một quán cafe thiết kế tinh tế, đồ uống cũng rất ổn.
Lâm Đức ngẩn ngơ nhìn menu một hồi lâu, cuối cùng Nghênh Thần đành giúp cậu chàng lựa chọn vài đồ uống nổi tiếng nhất ở quán.
“Cậu có muốn thêm đường không?”
“Thêm. Có thêm.”
Nghênh Thần cầm hai túi đường, xé vỏ, đổ từ từ vào cốc, khuấy đều, sau đó tùy tiện tán gẫu với cậu: “Cấp trên của mấy cậu có phải thường xuyên giới thiệu đối tượng xem mắt cho Lệ Khôn?”
Lâm Đức vừa say sưa gặm chiếc Tiramisu trà xanh tinh xảo, vừa thật thà đáp: “Đương nhiên ạ! Lại còn toàn là người đẹp thôi.”
Nghênh Thần siết chặt muôi bằng inox sáng loáng, giả bộ vân đạm phong kinh ồ một tiếng: “Vậy là có khá nhiều phụ nữ để ý đến anh ấy nhỉ? Mấy người đó thường là kiểu phụ nữ như thế nào?”
“Ồ! Cái này thì nhiều lắm.” Lâm Đức vỗ tay vào đùi cái đét, vui vẻ buôn dưa: “Cô giáo có, y tá có, còn bà chủ tiệm châu báu nữa, cả mẹ đơn thân cũng có luôn.”
Nghênh Thần mỉm cười gật đầu, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Ồ, đúng là phạm vi ngành nghề không nhỏ nhỉ, vậy mà anh ấy vẫn có thể kìm chế đến giờ.”
“Lệ ca rất có định lực mà.” Lâm Đức căn bản không nhìn ra tiếu lý tàng đao của cô gái đối diện.
“Vậy cậu thích mẫu phụ nữ có ngoại hình thế nào?”
“Em thì thích con gái có vẻ ngoài đáng yêu, còn Lệ ca thì sở thích hơi đặc biệt. Anh ấy thích phụ nữ có dáng người cao gầy, mảnh mai, eo nhỏ, những cô gái đeo tất đen thường thu hút ánh nhìn của anh ấy, toàn đội ai cũng cười khẩu vị kỳ quặc này của ảnh.”
Nghênh Thần nghe vậy chỉ híp mắt cười, âm cuối còn cố kéo dài ra __ “Ồ, anh ấy còn thích phụ nữ đeo tất đen à?”
“Rất rất rất thích luôn chị ạ. Mấy năm trước, tham mưu trưởng giới thiệu cháu gái của ông ấy cho Lệ ca. Khi anh ấy trở về, chúng em gặng hỏi buổi xem mắt thế nào, đối tượng có đẹp không, anh ấy chỉ đáp: Cũng được. Có gu ăn mặc. Em hỏi đùa anh ấy: Người ta mặc váy ngắn đi gặp anh đúng không? Anh ấy còn cực kì phối hợp gật đầu nói tất đen phối cùng váy ngắn, nhìn vô cùng khả ái.” Lâm Đức nhớ lại, “Không phải khả ái mà chính xác anh ấy nói là: SIÊU CẤP XINH ĐẸP.”
Một thứ âm thanh loảng xoảng vang lên trong đầu cô.
Tay cầm thìa cafe của Nghênh Thần hơi run, làm bắn vài giọt cafe ra mặt bàn.
Dù mặt mày Nghênh Thần vẫn tươi cười hòa nhã, nhưng trong lòng không ngừng dậy lên những cảm xúc xao động.
Lâm Đức cũng chột dạ, thầm nhủ thôi xong Lệ ca mà biết thì cậu ta coi như xong đời.
Khi cùng đường thì đầu óc tự nhiên sẽ nhanh nhẹn ra, đôi mắt Lâm Đức lấp lánh nhìn nghênh Thần, ngoắc ngoắc ngón tay, thần thần bí bí nói: “Chị, chị qua đây.”
“Sao thế?” Nghênh Thần liếc mắt.
“Em nói cho chị nghe một bí mật.” Lâm Đức đột nhiên nghiêm túc, hạ giọng: “Chị có biết vì sao Lệ ca xem mắt nhiều như thế nhưng đều không thành công không?”
“...” Còn không phải vì vẫn nhớ nhung cô hay sao.
“Không phải như chị nghĩ đâu.” Vẻ mặt Lâm Đức bối rối như có điều khó nói.
Nghênh Thần búng trán cậu ta một cái thật mạnh, đe dọa: “Nói mau!”
Lâm Đức che đầu, nhe răng, đè thấp âm thanh, thì thầm nói: “Thật ra … Lệ ca có điều khó nói.”
“...” Nghênh Thần có điểm khẩn trương, giục giã: “Cái… cái gì?”
Lâm Đức thở dài một hơi, “Đàn ông mà, đều muốn giữ mặt mũi, dính tới việc này, thật tình, cũng khó báo cáo với lãnh đạo. Lại nói, bệnh này cũng không dễ đi đến bệnh viện điều trị. Em cũng khuyên anh ấy rồi, đã là tai nạn lao động, dù là thế nào cũng nên báo cáo lại, ít nhiều cũng lấy được ít tiền phụ phí thuốc men.”
Nghênh Thần nghe xong hai chữ kia thì trong lòng lạnh buốt, cố giữ vẻ trấn tĩnh, cô lấy cớ đi toilet.
Khi chỉ còn một mình, Nghênh Thần không thể giữ nổi sự bình thản nữa, một tay loạng choạng chống lên thành bồn rửa tay. Cô nhìn vào trong gương, cô gái trong gương xinh đẹp, đài các nhưng sắc mặt hơi trắng nhợt.
Khó trách.
Lần trước hai người vào khách sạn, dù nằm cùng giường, ngủ cùng chăn, cô lại chủ động bổ nhào vào người anh vừa ôm vừa hôn, vậy mà người đàn ông kia vẫn bất vi sở động.
Chiếu theo câu chuyện Lâm Đức vừa kể, xâu chuỗi tất cả lại. Quả nhiên thông suốt.
Nghênh Thần chống đỡ trán, phiền muộn chồng chất.
Định thần mấy giây, cô mạnh mẽ ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nhanh chóng mở điện thoại.
Search Baidu __
[Đàn ông vì chuyện ngoài ý muốn mà bị liệt dương| Chứng liệt dương ở nam giới, nguyên nhân, cách chữa trị| Trị liệu bệnh của phái nam.]
Đánh xong hàng chữ này, Nghênh Thần cảm thấy không thích hợp lắm, lại sửa lại.
[Không thể cứng khi làm tình| Đột nhiên không thể làm chuyện ấy có thể chữa khỏi?]
Ngần ngừ ấn nút search, nhìn hàng chữ hiện ra, gương mặt Nghênh Thần triệt để tối sầm, kém chút nữa thì khóc lên.——