CHƯƠNG : CÔ VỢ NHỎ NGỌT NGÀO
Edit: BRANDY
Một câu Cô vợ của anh triệt để khiến trái tim Nghênh Thần hóa thành kẹo đường.
Cô vươn tay ra ngoài cửa sổ, rõ ràng với không với tới anh, nhưng cô cảm thấy làm thế này mới khiến cô an tâm.
“Anh xuống đây.”
Lệ Khôn cười: “Trèo lên thì dễ, leo xuống thì khó.”
Nghênh Thần lập tức nói: “Vậy chờ em đi tìm thang cho anh.”
“Ấy, Đừng đi!” Lê Khôn vội vàng gọi cô lại, sau đó giả vờ bất đắc dĩ nói: “Hay là, anh nhảy từ đây xuống?”
Nghênh Thần lập tức đáp: “Không được! Nguy hiểm lắm.”
Lệ Khôn lại nói: “Vậy em ra ngoài này đi.”
Một tuần không gặp nhau, nói chuyện điện thoại với cô cũng không mặn không nhạt, vậy mà vừa đến liền phải gây chuyện động trời, khiến cô hú hồn hú vía thế này mới chịu được, nhưng kỳ lạ lại không thể ghét anh. Con người này lúc nào cũng thế, là điểm yếu trong tim cô, không thể cứng rắn với anh được.
Anh mấp máy môi, cười xấu xa: “Hai chúng mình đi ra khách sạn.”
"Phi.” Vành tai Nghênh Thần đỏ ửng. Cô nhìn vào cửa phòng phía sau, bị cái chủ ý ngốc nghếch của Lệ Khôn xúi dại.
Nghênh Thần lắc lắc đầu, tự cảnh tỉnh bản thân, sau đó nghiêm túc nói với anh: “Anh trèo xuống trước.”
“Vậy em thì sao?”
“Chút nữa em ra.”
Lúc này Lệ Khôn mới nở nụ cười hài lòng. Anh vươn người, dán sát mặt về phía cô, “Trước tiên hôn một cái cho đỡ nhớ đã.”
Nghênh Thần làm điệu bộ khoát tay: “Đồ lưu manh nhà anh.”
Cô gái của anh chau myaf lai, gò má đỏ ửng, đôi mắt long lanh. Đúng là đẹp động lòng người.
Lê Không hơi cong khóe miệng, thấp giọng nói: “Sao em lại đỏ mặt? Đang nghĩ linh tinh gì đấy hả?”
Nghênh Thần quay đi chỗ khác để lộ cần cổ mảnh mai,trắng nõn nà. Lệ Khôn tâm ý viên mãn bật cười thành tiếng.
Lúc này bên dưới, một chiếc xe Hồng Kỳ kiểu cổ điển chậm rãi dừng lại.
Nghênh Nghĩa Bang tình cờ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp thoáng thấy gì đó. Ông nhíu mày, đột nhiên ra lệnh: “Mở cửa sổ xe.”
Cửa sổ xe dần dần trượt xuống, ông ngước nhìn lên.
Viên cận vệ ngồi trước cẩn thận hỏi: “Thủ trưởng?”
Nghênh Nghĩa Bang không đáp lại. Ánh mắt của ông hướng lên, nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng ở hậu viện, ánh mắt nghiêm khắc và lạnh lùng như một con diều hâu, xuyên qua tán lá xanh, nhìn chằm chằm vào bóng đen phía xa.
Một cảnh vệ khác ngồi chung băng ghế với ổng đẩy cửa xe bước xuống, cũng đã nhìn thấy kẻ khả nghi. Anh ta chỉ vào không trung, lớn tiếng khiển trách: “Ai ở trên kia?!”
Giọng nói của người kia không nhỏ quả thật khiến Lệ Khôn giật nảy mình.
May mắn định lực của anh vô cùng ổn định nên không bị bất ngờ.
Anh nhìn xuống, mơ hồ thấy chiếc Hồng Kỳ kiểu xưa, xéo xắt gắt lại: “Thằng ranh con kia, dám dọa ông mày!” Lệ Khôn rủa thầm trong lòng: HÔM NAY ĐÚNG LÀ RA CỬA ĐẠP PHẢI VẬN XUI.
“Nhanh. Nhanh lên!” Nghênh Thần phản ứng cấp tốc, vừa hô, vừa mở toang cửa sổ.
Lệ Khôn lưu manh cười lên mấy tiếng: “Lần này em đồng ý cho anh vào phòng em rồi?”
“Đừng đùa nữa, mau vào đi.” Nghênh Thần thật sự gấp gáp: “Bị cảnh vệ bắt được, sự việc xử lý không dễ nữa đâu.”
Mấu chốt là, chiếc xe bên dưới, nếu cô không nhầm là xe của bác cả.
“Sao em lại lo lắng thế? Có lẽ đi là một chiếc xe vô tình đi ngang qua.”
Nghênh Thần không trả lời anh, thần sắc có chút khó nói rõ được hết.
“Đông! Đông! Đông” - Tiếng gõ cửa vang lên. Quả nhiên.
Lần này Lệ Khôn thực sự nghiêm túc, khuôn mặt trầm xuống, mím môi không nói.
Nghênh Thần nhìn anh hai giây, thấy anh quay trở lại hướng cửa sổ.
“A!” Nghênh Thần hạ giọng, “Anh làm cái gì đấy hả?”
“Trèo cửa ra ngoài!” Lệ Khôn chống tay lên bệ cửa sổ, chuẩn bị tư thế nhảy ra.
Nhưng, đã không còn kịp nữa rồi.
Cửa ra vào đang bị lực rất mạnh, liên tục phá từ bên ngoài. Giọng Nghênh Nghĩa Chương vừa gấp gáp vừa như tức giận.
“Hồ đồ! Đúng là quá hồ đồ.”
Khe cửa rộng ra phân nửa, “Nghênh Cảnh đang học, anh cả... “ Nghênh Nghĩa Chương chưa kịp nói hết câu đã bị cảnh tượng trước mặt dọa ngây người.
Ông nhìn qua Lệ Khôn, “Cậu, cậu…” Sau đó giậm chân thật mặt, tức run người nói: “Càn quấy!”
Bị bắt quả tang ngay tại hiện trường, có trốn cũng chẳng có ích gì nữa.
Lệ Khôn đứng thẳng người, yên lặng nhìn các bậc trưởng bối trước mặt.
Nghênh Thần hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh cô ổn định lại cảm xúc, tính toán xem nên làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này.
Nghênh Nghĩa Chương tay run run, chỉ về phía Lệ Khôn hai lần, nhưng tức đến độ không nói lên lời lại bỏ xuống.
“Phân cục gọi điện đến chỗ bác! Nói là thằng bé ẩu đả với người ta, hiện tại đang bị giữ lại.”
“Ai cơ?” Nghênh Thần khó có thể tin nổi, “Tiểu Cảnh ạ?”
Nghênh Nghĩa Chương tức giận đến khó thở, liên tục xoa ngực, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.
“Ba mau ngồi xuống đã.” Nghênh Thần tranh thủ chạy đến đỡ ông, gọi với xuống dưới lầu: “Dì Trương, làm phiền dì mang lên cho con một chén nước nóng.”
“Thằng nhóc thối! Thằng nhóc phản nghịch này.” Nghênh Nghĩa Chương trong lúc nhất thời tức giận quát lên, “Không ai được đi bảo lãnh cho nó. Ai cũng không được đi.”
Trước tiên Nghênh Thần thuận theo ý ông, trấn an, “Được, không đi. Để em ấy bị giữ lại đấy ngày nửa tháng, sau đó bên đồn báo lại về trường học, chuyện làm to lên ảnh hưởng đến học bạ của thằng bé, để nó nhớ mà chừa.”
Đây chính là nghệ thuật nói chuyện không phải ai cũng làm được. Như dự đoán quả nhiên Nghênh Nghĩa Chương nghe xong thì trầm mặc một lúc. Giờ mới bình tĩnh suy xét đến.
Nghênh Thần mặc dù không rõ lý do, nhưng cũng biết nặng nhẹ, cô nhẫn nại nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất thuyết phục ba: “Ba à, con đến trước xem tình hình của em, nếu bên nhà mình quả thật đuối lý so với bên kia con sẽ giải quyết một cách chu toàn, lặng lẽ nhất, còn nếu là hiểu lầm thì cũng không thể để tiểu Cảnh ăn thua thiệt được.”
Nghênh Nghĩa Chương ổn định hô hấp, chăm chú nhìn vào mắt cô.
Nghênh Thần nhanh nhạy nắm bắt cảm xúc ở đáy mắt cha, lập tức đứng dậy, “Bác cả, cho cháu xin địa chỉ chỗ thằng bé đang bị giữ lại ạ.”
Nghênh Nghĩa Bang chậm rãi nói: “Cục , đội trị an tổ .”
Địa chỉ này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều đen mặt, cơn giận vừa lắng xuống của Nghênh Nghĩa Chương lại bốc lên.
Ông đột nhiên chỉ tay vào mặt Lệ Khôn, ngữ khí hòa hoãn, “Cậu đi theo con bé.”
Thấy ông chủ động gọi mình, mí mắt anh khẽ nâng.
Hành động này đã là sự khoan dung cực hạn của ông rồi, Lệ Khôn quay đầu sang chỗ khác, che ngực ho khan.
Tình cảm của Nghênh Nghĩa Chương với Lệ Khôn khá đặc biệt, chưa nói đến quan hệ giữa anh và Nghênh Thần, trước khi luân chuyển cương vị, chính ông là người chọn lọc danh sách sĩ quan ưu tú. Từ cảnh vệ đoàn đến phòng tình báo, rồi được đặc cách về trường bồi dưỡng nghiệp vụ năm, mọi thứ đều thấp thoáng bóng dáng của ông phía sau.
Lúc đó, tất cả mọi việc đều thuận lợi.
Nghênh Nghĩa Chương cố ý đưa Lệ Khôn đến những đơn vị khác nhau và đa phần đều là các vị trí thiên về trí lực, có cơ hội thăng tiến, nhằm bồi dưỡng toàn diện, giúp anh nhận được sự huấn luyện và môi trường phát triển tốt nhất.
Đáng tiếc số phận không do ta định đoạt, vì khúc mắc năm đó khiến cả hai nhà trở mặt thành thù. Hảo cảm và yêu thích đứa trẻ này của ông chỉ có thể giữ trong lòng, âm thầm ủng hộ phía sau.
Một thời gian, nghe nói Lệ Khôn bị điều đi điều về đội đặc chủng, Nghênh Nghĩa Chương luôn cảm thấy đáng tiếc.
Cũng không phải nguyên nhân là do đó là đội thiên về chiến đấu nhiều hơn, chỉ là trong lòng ông luôn cảm thấy chàng trai này xứng đáng có được vị trí hơn thế.
Trong lòng ai cũng mang tâm sự riêng.
Lệ Khôn nhanh chóng bình ổn cảm xúc, nhanh chóng rời đi, bước theo Nghênh Thần: “Để anh lái xe cho.”
---------------
Nghênh Thần không làm trong ngành này, quan hệ quen biết cũng hoàn toàn không có. Trên đường đi Lệ Khôn liên lạc với hai cục trưởng mà anh có giao thiệp cùng, sau đó kể lại cho cô đầu đuôi sự việc.
“Là Nghênh Cảnh ra tay trước.” Lệ Khôn nói.
Nghênh Thần nhắm hai mắt, không sao, vẫn trong dự liệu ban đầu.
“Vì sao thằng bé làm thế?”
Lệ Khôn im lặng một lúc mới chậm rãi nói: “Vì một cô gái.”
Nghênh Thần lập tức hiểu rõ, có hai khả năng hoặc là tranh giành người yêu, hai là thấy việc bất bình không thể bỏ qua. Cô lặng lẽ thở phào, hai tình huống này, cô đều có thể xử lý ổn thỏa, mà báo lại với phụ huynh cũng không quá khó.
Lệ Khôn: “... Người bị đánh, là bạn trai của cô gái kia.”
Nghênh Thần lập tức bị sặc, liên tục ho khan, hai mắt mở to nhìn Lệ Khôn.
“Hả?”
Tại cục cảnh sát, quận hai.
Nghênh Thần gặp được Nghênh Cảnh, việc đầu tiên là quét mắt một lượt từ trên xuống dưới xem cậu em trai có thương tổn gì không. Sau đó mới bùng phát tính khí cọp cái, chọc chọc trán cậu ta, hạ giọng, nghiêm khắc đe dọa: “Cha già đang tức giận nổ phổi ở nhà, em chờ về ăn đòn đi là vừa.”
Chàng thanh niên từ đầu đến cuối trầm mặc không nói, chỉ liếc mắt nhìn sang phía bên phải.
Nghênh Thần thuận theo hướng nhìn của cậu, bên phải là cửa sổ đang hơi mở hé ra, lộ ra khuôn mặt diễm lệ của một cô gái, ước chừng tuổi.
Xem chừng, nguyên nhân chính là cô gái này.
Phía sau, cảnh sát đang thẩm vấn một cậu thanh niên khí chất ương ngạnh, tính tình nóng nảy. Cậu trai kia đập bàn cái rầm, lớn tiếng quát: “Các người nhìn hắn đánh tôi xem, chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa! Còn gì là mặt nữa! Đã giao kèo là không đánh vào mặt. Chẳng lẽ tuổi còn nhỏ muốn làm gì thì làm sao?”
Nghênh Thần đè tay lên trán. Đau đầu rồi đây.
Cô hít sâu một hơi, đi qua, gõ gõ lên mặt bàn, “Chào cậu, tôi là chị gái của Nghênh Cảnh. Đầu tiên xin lỗi cậu vì hành vi xúc động nhất thời của em trai tôi. Cậu có thể đưa ra các khoản bồi thường, nếu hợp lý chúng tôi sẽ hết sức phối hợp.”
“Nếu xin lỗi mà được thì còn cần cảnh sát làm gì?” Nói xong, còn cười tự mãn, “Thế mà mình vẫn nhớ câu thoại này.”
“...” Nghênh Thần tươi cười: “Như vậy đi, trước tiên tôi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra thân thể một lượt?”
“Tôi không đi.”
“Vậy cậu có yêu cầu gì, có thể nói với tôi.”
“Một trăm triệu.” Đối phương hùng hổ nói, cằm hếch lên, “Cô bồi thường nổi không?”
Chàng trai này một thân quần áo hàng hiệu, khuôn mặt mỹ mạo, so với con gái còn đẹp hơn, mặt hoa da phấn, nhìn là biết con nhà giàu. Thái độ hách dịch, kênh kiệu, đoán chừng bình thường được gia đình nuông chiều thành thói.
Nghênh Thần lại mỉm cười hòa nhã, giọng điều dịu dàng, tiếp tục đàm phán.
“Tôi không cần tiền của mấy người? Nhà cô muốn so tiền với tôi à? Xin lỗi. Trò này tôi không hứng thú.”
“Trước khi động thủ đã giao ước là không đánh vào mặt, phạm quy thì ăn cơm tù.”
“Không cần thương lượng nữa, muốn trách thì trách hắn ngu xuẩn khiến bổn công tử tức giận. Được thôi, muốn đi ngược lại quy tắc vậy thì vào đồn cảnh sát muốn làm gì thì làm.”
“...”
THẬT. LÀ. KHÔNG. THỂ. NHỊN. NỔI. NỮA.
Nghênh Thần trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên giơ cao tay, đập thẳng vào đầu hắn ta ___ “THẰNG NHÓC HỖN HÀO NÀY. CẬU CHO RẰNG MÌNH LÀ AI.”
‘Nghênh Thần!” Lệ Khôn bị bất ngờ, nhào đến nhanh chóng ôm chặt eo cô.
“Thì sao, con mẹ nó, cô lại dám đánh vào mặt tôi!” Cậu trai kia có vẻ không ngờ đến phản ứng của cô, hoảng loạn nói.
Lệ Khôn không vui, híp hai mắt lại, đuôi mắt giương lên, “Mày mắng ai là con mẹ nó? Con mẹ nó mày mắng cô ấy thêm một câu nữa xem.”
Cậu trai này nhìn có vẻ chỉ là một công tử được chiều chuộng, nhưng thật ra cũng có chút khôn khéo. Nhìn Lệ Khôn thanh lãnh âm trầm đã biết không phải thứ dễ động vào, chưa kể một thân quân phục trên người anh cùng quân hàm trên ngực.
Tuổi còn trẻ như vậy mà đã leo lên vị trí đó, quả nhiên không phải dạng vừa. Anh ta còn cực kì che chở cô gái kia, nếu ép quá có khi nào anh ta sẽ thật sự xông lên đánh mình không.
Lệ Khôn vừa nói xong, bầu không khí như đông lại. Các nhân viên đang ngồi đó cũng phải đứng dậy ngăn cản.
Đúng lúc này, cô gái vẫn đứng bên cửa sổ từ đầu đến giờ cất tiếng nói: “Không truy cứu nữa.”
“Hả? Cái gì mà không truy cứu?” Anh chàng công tử kia quay lại điên cuồng chớp mắt với cô ta, “Thằng đó dám đánh lên mặt tôi?”
“Thế sao cậu không đánh lại đi.” Cô gái kia nói, giọng không quá lớn, nhưng từng chữ rõ ràng, lạnh lùng. Một lúc sau cô nhẹ nhàng ném xuống một câu: “Cậu đánh thắng được người ta không?”
“...” Cậu công tử bột thật sự nổi giận rồi, hạ giọng nhắc nhở: “Tôi mới là em họ của chị.” Ý tứ chính là: Chị định nói giúp người ngoài đấy à?
Một trong số những điểm tốt của Nghênh Thần đó là: mềm nắn rắn buông. Cô cực kì tinh tế đẩy đến trước mặt hai chị em nhà kia một cái thang. Thuần thục rút một bọc tiền từ trong túi ra, đặt lên bàn, “Là em trai tôi động thủ trước, sai vẫn là sai. Số tiền này gửi cô cậu đi kiểm tra sức khỏe, nếu có vấn đề gì, gia đình chúng tôi sẽ phụ trách đến cùng.”
Đủ khách khí, đủ lịch sự, đủ công minh, sòng phẳng.
Cậu công tử bột kia hừ một tiếng, khinh thường: “Đưa tiền là có thể xong sao? Tôi nói cho chị biết __ Nằm mơ.”
Nói xong còn chưa đến nửa giây đã nhanh nhẹn bỏ chồng tiền kia vào túi.
Toàn thể người đứng đó: “...”
Náo loạn một trận như thế, nhưng cuối cùng vẫn lấy tiền.
Làm xong thủ tục, Nghênh Thần nộp tiền phạt, sau đó hỏi: “Đồng chí cảnh sát, trường hợp này của em trai tôi, sẽ không bị lưu án, đúng không?”
“Hai bên đi đến hòa giải thành công, án sẽ không bị ghi vào hệ thống.”
Nghênh Thần lúc này mới yên tâm.
Duyên số luôn thích trêu đùa người ta. Hai bên đụng mặt ở trước cửa đồn cảnh sát.
Đêm đông lạnh giá, không khí thở ra lập tức ngưng tụ thành những làn khói trắng.
Hai bên cùng im lặng.
Nghênh Cảnh và cô gái kia lặng lẽ nhìn nhau. Thật lâu sau, Nghênh Cảnh dùng khẩu hình nói: “Em gạt tôi.”
Gạt tôi đó là bạn trai em.
Sơ Ninh quay đầu, giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh, chỉ có móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay là tố cáo cảm xúc dậy sóng trong lòng cô.
------------------
Trở về nhà.
Nghênh Thần hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Nghênh Cảnh: “Chút nữa ba có nói gì thì cứ mặc kệ, đừng cãi lại.”
Lệ Khôn cắm chìa vào ổ khóa, khởi động xe.
Nghênh Thần nhàn rỗi không có việc gì làm, lại quay lại nhìn Nghênh Cảnh, một lát sau mới nói: “Mà em…”
“Anh đi về trước đây.” Lệ Khôn móc ra một điếu thuốc lá, kẹp ở ngón tay, “Có việc gì thì gọi điện cho anh.”
Nghênh Thần không ép anh ở lại, gật gật đầu, “Lái xe chậm thôi.”
Cô và Nghênh Cảnh xuống xe, đi vào trong tòa nhà, đã thấy một chiếc Hồng Kỳ màu đen đỗ trong sân.
Là xe của bác cả.
Hai người đều trầm mặc.
Nghênh Thần tỏ vẻ thoải mái, nhún vai, kéo tay Nghênh Cảnh, “Không sao đâu, chị đi cùng em.”
Nghênh Nghĩa Bang từ bộ tham mưu trở về, đi ngang qua liền ghé vào xem tình hình, hôm nay hai chị em nhà họ Nghênh vận khí không được tốt lắm, đánh người bị giải lên đồn, lén lút gặp người yêu bị bắt tại trận, quả là thảm hết biết.
Nghênh Cảnh vừa vào nhà đã bị phạt quỳ. Nghênh Thần thấy không công bằng, nhịn không được nói thay em trai mấy câu: “Ba à, đều xử lý ổn thỏa hết rồi, sự việc coi như xong, được không?”
Nghênh Nghĩa Chương tính tình cấp trên, lại còn là một cấp trên trong quân đội, nói đi nói lại thì chính là một ông già cứng nhắc lại cộc cằn, sao nghe lọt tai mấy lời này, đi thẳng đến phía Nghênh Cảnh quất vào chân cậu liên tiếp mấy phát.
Ông ra tay không nể nang, nhìn thôi cũng cảm thấy đau rát.
Sàn gỗ lim vang lên những tiếng thùng thùng theo từng roi đánh xuống của Nghênh Nghĩa Chương, gương mặt Nghênh Cảnh trắng bệch vì đau đớn, mồ hôi túa xuống hai bên thái dương, nhưng vẫn ẩn nhẫn chịu đựng, không than một tiếng.
“Tuổi còn nhỏ không chăm lo học hành. Anh muốn yêu đương thì cứ quang minh chính đại mà theo đuổi con gái người ta. Ba anh cũng không phải kiểu người gia trưởng.” Nghênh Nghĩa Chương cầm roi, đi xung quanh cậu, tay bắt chéo sau lưng, mắt sáng quắc, “Nhưng anh lại đi đánh người? Anh nói xem?”
“Người ta là cô gái đã có người yêu, anh chạy đến nháo cái gì?”
Nghênh Cảnh vẫn một mực im lặng giờ mới phán ửng lại: “Đấy không phải là bạn trai cô ấy.”
“Anh còn viện lý do?!” Nghênh Nghĩa Chương lại giơ roi, quất xuống mất phát nữa.
Nghênh Cảnh thẳng lưng chịu phạt, hoàn toàn là bộ dáng: CÓ TỘI ĐÁNG CHỊU ĐÒN. KHÔNG OÁN. KHÔNG THAN.
Nghênh Thần xót em trai, lại cảm thấy ba mình tư duy hơi cổ lỗ sĩ, vì vậy chạy ra thuyết phục: “Ba à! Chú ý thân thể, đừng quá tức giận. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện hôm nay cũng không thể chỉ trách một mình tiểu Cảnh. Là đối phương khiêu khích trước.”
“Con im miệng cho ba!” Nghênh Nghĩa Chương nộ khí công tâm, chỉ thẳng vào mặt Nghênh Thần nói, “Chuyện của con ba còn chưa tính sổ với con đâu!”
Nghênh Thần nhàn nhạt nói: “Con sao nào?”
“Một đứa con gái chưa chồng, để một người đàn ông trèo cây, nhảy cửa sổ vào thẳng phòng ngủ của mình, cô nam quả nữ còn ra cái thể thống gì nữa?”
Nghênh Thần không để ý đến bác cả đang ngồi ngay bên cạnh, cực kì hiên ngang nói: “Con và Lệ Khôn là quan hệ bạn bè, chẳng có cô nam quả nữ gì ở đây cả.”
Lời này vừa nói ra, Nghênh Nghĩa Bang ngồi trên salon lập tức đánh mắt về phía cô.
Bị cô con gái đã sai còn đường đường chính chính cãi lại khiến lửa giận trong Nghênh Nghĩa Chương càng ngày càng bốc lên, híp mắt uy hiếp: “Bạn bè bình thường thì có thể trèo cây leo vào phòng con gái nhà người ta sao? Nếu cậu ta thích con vậy cứ đường đường chính chính mà theo đuổi.”
“Anh ấy có gì không đường đường chính chính? Nói đến đây, mọi người tự hỏi bản thân mình xem có cho anh ấy cơ hội để quang minh chính đại yêu con hay sao?” Nghênh Thần xưa nay là người bên ngoài mềm dẻo nhưng bản chất ngang bướng lì lợm không khác gì cha mình, không động đến giới hạn của cô thì thôi, động đến thì nhất định không bao giờ để mình thiệt thòi. Cô lập tức ăn miếng trả miếng: “Ba, người nhà họ Nghênh chúng ta không có tư cách yêu cầu anh ấy phải làm gì cả.”
“Nghênh Thần.” Nghênh Nghĩa Bang không nghe nổi nữa, đứng bật dậy, trầm giọng, nghiêm khắc nhắc nhở: “Con có thể nói chuyện như thế với ba con được hay sao? Đến một chút tôn trọng cũng không có.”
Nghênh Thần quay đầu đi chỗ khác, nhếch môi.
Nghênh Nghĩa Bang trước giờ thích thuyết giáo người khác, đã vào mạch là không ngừng, sẽ thao thao bất tuyệt hàng giờ đồng hồ.
Sắc mặt Nghênh Nghĩa Chương lúc này thì giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hai chị em trầm mặc đánh mắt nhìn nhau một cái. Đôi mắt Nghênh Thần giảo hoạt khẽ động nháy Nghênh Cảnh.
Hai người tâm ý tương thông, ăn ý đếm thời gian trong lòng.
Nghênh Cảnh đột nhiên đứng dậy bắt lấy cổ tay chị gái, hai người mau chóng chạy ra cổng.
Hai người chạy rất nhanh, chả mấy chốc đã đi thẳng ra cổng viện.
Tiếng chó ngao vang vọng khắp một góc tòa biệt thự. Nghênh Nghĩa Chương bị chọc giận, điên tiết gào lên: “Cảnh vệ! Bắt hai đứa nó lại.”
Nghênh Thần thở phì phò: “Đi về bên phải, chị lái.”
Nghênh Cảnh: “Không kịp nữa rồi! Cảnh vệ đuổi tới.”
Đúng lúc này.
Ngoài cửa lớn, hai đèn pha sáng choang rọi thẳng vào người hai chị em, tiếp đến là tiếng xe lịch kịch di chuyển. Lệ Khôn đánh tay lái, dứt khoát đạp phanh __
“Lên xe.”
Nghênh Thần và Nghênh Cảnh nhanh chóng mở cửa xe. Chiếc xe vun vút lao đi.
Thoát nạn.
Nghênh Thần quay đầu nhìn bóng những cảnh vệ đang đuổi theo phía sau dần dần thu nhỏ. Cô thở phào, ngạc nhiên quay sang: “Anh chưa về à?”
Lệ Khôn bất đắc dĩ nói: “... Sợ em xảy ra chuyện gì?”
“Tâm linh tương thông!”
Lệ Khôn nhíu mày: “Là gì?”
Nghênh Thần ung dung giải thích: “Ngôn ngữ mạng, tức là hiểu ý nhau, phối hợp ăn ý đó.”
Đó chính là lời khen được không?
Lê Khôn thỏa mãn cười cười, vươn tay vuốt tóc cô: “Giờ đi đâu?”
Nghênh Thần: “Qua nhà anh.”
Nghênh Cảnh: “Đi khách sạn.”
Chị em Nghênh gia bất đồng quan điểm.
Nghênh Thần: “Tại sao phải ra khách sạn?”
Nghênh Cảnh: “Tại sao lại muốn qua nhà anh ấy?”
Nghênh Thần: “Đây là bạn trai chị, cái gì của anh ấy, đều là của chị.”
Nghe thế Lệ Khôn ho khan hai tiếng, lại tiếp tục chăm chú lái xe.
Nghênh Cảnh nghẹn họng, yên lặng không nói được gì, vành tai đỏ lựng.
“Vậy chị ngủ nhà anh ấy, em ngủ ở khách sạn.”
“Cậu có tiền trong người?”
“Không có. Chị cho em mượn đi.”
“Chị cậu cũng chỉ là một thiên sứ bỏ trốn thôi, làm gì mang theo tiền.”
“...”
Nghênh Cảnh nuốt xuống, ánh mắt như u linh dán chặt vào vai Lệ Khôn.
Nghênh Thần nhíu mày: “Quên lời chị cậu vừa nói rồi à?”
“...”
Chưa, cái gì của Lệ Khôn cũng là của chị.
Cứ như vậy, đêm nay nhà Lệ Khôn thành trại tị nạn của hai chị em nhà họ Nghênh.
Căn nhà này là Lệ Khôn mua, gồm ba phòng, hai ban công, rộng m. Nội thất trong nhà giống như anh, tối giản, gọn gàng.
Nghênh Thần vào nhà tắm tắm rửa, dù gì cũng không phải nhà mình nên có nhiều đồ không có.
Cô ở trong yêu kiều trách cứ: "Lệ Khôn!!!”
Lệ Khôn bình tĩnh, đàng hoàng đi vào bổ sung những thứ còn thiếu cho cô.
Nghênh Cảnh lẳng lặng quan sát, cảm thấy hai người này y như một đôi vợ chồng già.
Lệ Khôn bố trí chỗ ngủ ở phòng khách cho Nghênh Cảnh, còn mang thêm cho cậu ta một bộ chăn gối, “Tiểu Cảnh, đêm nay em ngủ ở đây.”
Nghênh Cảnh tựa đầu vào sofa, nhàn nhạt nhìn anh vâng một tiếng.
Im lặng một lát, cậu ta đột nhiên hỏi: “Những đồ trong ngăn kéo đều là của anh?”
Lưng Lệ Khôn cứng ngắc, mặt vẫn phải giả bộ trấn tĩnh, tự nhiên hỏi lại: “Cái gì?”
“Trong phòng ngủ, có một ngăn kéo không đóng, em đứng ngoài nhìn thấy, bên trong có không ít mấy thứ đồ kì quái.”
“...” Da đầu Lệ Khôn run lên, không hỏi cũng biết cậu ta đang nói đến cái gì.
Nghênh Cảnh nhàn nhạt nói tiếp: “Có vòng rung đeo, có sextoy silicon, roi da, dây thừng báo vằn...”
Lệ Khôn quay lại nhìn cậu, khuôn mặt lạnh lùng, điềm tĩnh hoàn toàn sụp đổ.
Nghênh Cảnh vẫn rất điềm nhiên nói: “Anh không cần quá để ý, những cái kia em đều biết. Em có người bạn, chính là người nghiên cứu và làm ra mấy cái đó, mấy sản phẩm kia đều được cấp bằng sáng chế và giấy phép lưu hành rồi…”
Lệ Khôn trầm tĩnh lại, cười nói: " Đúng là… nhà phát minh… vĩ đại.”
Đi hai bước, cậu ta lại quay lại, chăm chú nhìn anh: “Thích cũng không có vấn đề gì, chỉ là đừng đem ra thử nghiệm trên người chị em, khiến chị ấy bị thương.”
Lệ Khôn: “...”
Nghênh Cảnh cúi thấp đầu, nghịch nghịch ngón tay, chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm nói ra khúc mắc trong lòng: “Cái đuôi cáo ấy, dùng thế nào? Nó… nhét được vào đâu vậy?”
Lệ Khôn nghiêm túc giải thích.
Nghe xong, Nghênh Cảnh đỏ bừng mặt, ném xuống một câu: “Vậy anh cho em địa chỉ cửa hàng đó nhé?”
Sau đó chạy biến.