CHƯƠNG : ĐỐI CHỌI GAY GẮT
Edit: BRANDY
Mười phút sau, cả nhóm đã đến nơi.
Từ xa bọn họ đã nhìn thấy một đám người xúm đông xúm đỏ quanh hiện trường.
Lệ Khôn cảm thấy trong lòng như có một tảng đá đè nặng, ngột ngạt đến khó thở.
Lâm Đức hạ cửa xe, thò đầu ra hét lớn: “Làm gì thế? Làm gì thế hả? Tránh ra nào!”
Một số người quay đầu lại, từ kẽ hở đó, mơ hồ nhìn thấy một thân xe màu trắng. Lại gần, đến Lâm Đức cũng phải giật mình thốt lên: “Đâm vào đuôi xe?”
Đuôi chiếc xe Audi màu trắng bị đâm đến vênh lên, nhìn qua tình trạng va chạm khá nghiêm trọng.
Lâm Đức còn chưa dừng hẳn xe, Lệ Khôn đã nhảy xuống.
Anh vội vàng đẩy hàng người, dáo dác tìm kiếm hình bóng Nghênh Thần.
Nghênh Thần đứng lọt thỏm trong đám người vây quanh. Nào là tiếng mắng nhiếc, nào là tiếng trách cứ. Cô bình tĩnh cúi đầu, im lặng lắng nghe, một câu cũng không cãi lại.
Lệ Khôn chạy tới, trực tiếp kéo cô ra sau lưng.
Tốc độ của anh quá nhanh, khiến ai cũng phải bất ngờ.
“Các anh yên tâm, cần bồi thường bao nhiêu, chúng tôi một đồng cũng không thiếu.” Lệ Khôn khách khí nói.
Mấy người kia cũng không làm khó nữa, chỉ buồn bực thở dài: “Thật là xui xẻo, đang yên đang lành, tự nhiên cứ nhằm xe người ta mà đâm vào, đường rộng như thế không đi, có mắt để làm gì?”
Lệ Khôn kiên nhẫn an ủi người kia: “Xin lỗi, vợ tôi mới thi bằng lái không được bao lâu, tay lái vẫn còn yếu.”
“Được rồi, được rồi, lần sau chú ý một chút.”
Đám Lâm Đức đến nói giúp mấy lời, anh một câu, tôi một câu dần dần phân tán sự chú ý của chủ nhân chiếc xe kia.
Lúc này Lệ Khôn mới xoay người, nhìn Nghênh Thần, may mắn cô vẫn bình an vô sự. Lúc này anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nghênh Thần cười cười: “Anh đã đến rồi.”
Lệ Khôn dang tay ôm lấy cô, chóp mũi vùi vào làn tóc mai mềm mại thân thuộc, hít một hơi, lúc này anh mới thật sự cảm thấy yên tâm.
“Tiểu Thần, làm liên lụy em rồi.”
Có người để dựa dẫm, Nghênh Thần cũng không cần giả vờ tỏ ra mạnh mẽ nữa, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể ngả vào ngực anh, đáng thương gật đầu. Sau đó mới nhỏ giọng đáp: “Lúc em đến tìm ba anh, có một đám người lạ mặt xúm lấy chú ấy, họ còn nói đây là người nhà họ, muốn dẫn chú ấy đi. Em nói chuyện phải trái với họ, bên đó thấy nói lý không được lại thấy em định báo cảnh sát thì vội vàng động tay động chân.”
Tay Nghênh Thần lạnh toát, theo thói quen cô đút tay vào túi áo Lệ Khôn, một cảm giác ấm áp lập tức bao lấy cô.
Nghênh Thần tiếp tục nói: “Em nhanh chóng dắt ba anh lên taxi, thừa lúc tình hình còn có thể khống chế được thoát thân trước. Nhưng khi em chạy đến xe mình, thì họ chặn em lại, không cho em đi.”
May mắn con đường này không quá vắng vẻ, dù xe cộ đi lại không nhiều, nhưng vẫn có người đi lại.
Nghênh Thần nhìn kính chiếu hậu, thấy có người lái xe đến, cô nhanh tay lẹ mắt, đánh tay lái về một phía, vừa vặn đập vào đuôi của một chiếc xe khác đi phía trước.
Có tai nạn xảy ra, liền có người chạy đến hóng chuyện. Cái cô muốn chính là phản ứng này, càng náo nhiệt càng tốt, nhiều người xúm đến. Nghênh Thần chỉ là một cô gái, nếu thật sự xảy ra chuyện gì một mình cô ứng phó không lại, nhưng ở giữa đám đông ít ra sẽ an toàn hơn nhiều.
Còn việc đụng hỏng xe người kia, dù sao vẫn có thể giải quyết bằng tiền, chỉ cần nói rõ ràng, hợp lý, bồi thường đầy đủ, ắt người kia cũng không làm khó.
Sau khi nghe cô kể lại một cách giản lược vấn đề, Lệ Khôn chỉ cảm thấy áy náy và đau lòng. Anh vuốt ve sống lưng của cô, không ngừng lặp lại: “Là anh không tốt, là anh không tốt.”
“Đúng rồi, ba anh đâu, chú không sao chứ?” Nghênh Thần ngẩng đầu, nhìn anh xác nhận.
“Ba vẫn tốt. Nhưng lo cho em anh chạy vội đến đây, chưa trở về xem tình hình ba.”
Nghênh Thần thở phào nói: “Không sao là tốt rồi.”
Lệ Khôn dìu Nghênh Thần vào một góc tránh cho đỡ gió. Cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm đến rất nhanh, giúp Lệ Khôn xử lý công việc, anh còn bồi thường cho chủ xe kia một khoản tiền lớn.
“Xin lỗi anh. Đã gây phiền toái cho anh rồi.”
Thái độ anh rất chân thành, lại lễ độ, ra tay cũng hào phóng, nên đối phương cũng vui vẻ bỏ qua. Chuyện này cứ thế được giải quyết nhanh gọn.
Lệ Khôn gọi Lâm Đức: “Mọi người lên xe đi, hôm nay cảm ơn mọi người. Tôi mời tất cả đi ăn khuya.”
Một người anh em trong đội nói: “Khỏi cần mời, chỗ anh em chẳng lẽ không giúp nhau được cái này.”
Một người khác tiếp lời: “Anh Lệ, đưa chị dâu về nhà đi, đứng chờ bên ngoài lâu như thế, chắc cũng mệt mỏi lắm rồi.”
Lâm Đức chống tay vào cửa sổ xe của Nghênh Thần, vui vẻ nói: “Em giúp chị Thần lái xe về, tiện thể đưa bọn họ ra tiệm mì lão Chu ăn. Anh cứ về trước đi, người nhà đều đang đợi anh đó.”
Lệ Khôn không khách khí nói: “Ok. Quyết định thế đi.”
Rất nhanh, hai người đã vào xe.
Nghênh Thần tựa đầu lên đệm ghế dựa, vẫn hơi áy náy, bèn quay ra thương lượng với anh: “Hay là anh…”
“Không.” Không đợi cô nói hết câu, Lệ Khôn đã đánh cắt ngang: “Anh đưa em về.”
Nghênh Thần ngồi thẳng dậy, còn muốn nói nữa.
Lê Khôn lập tức nghiêm mặt: “Anh đã nói rồi, ánh nhìn của người khác với anh không quan trọng. Họ muốn nói thế nào kệ họ.”
Yên tĩnh mấy giây, Nghênh Thần nhịn không được, nở nụ cười.
“Có phải càng ngày càng trái ngược rồi không?” Cô không đầu không đuổi nói.
“Trước kia, đối với chuyện này, hai chúng mình đều có thái độ lảng tránh. Vấn đề giữa đôi ta giống như một quả bom nổ chậm, chỉ cần chúng ta tiến lên một bước lập tức sẽ xảy ra thương tích đầm đìa.” Nghênh Thần cong môi: “Anh nhớ không, mỗi lần động vào chuyện này, em và anh đều căng thẳng không thoải mái.”
Hoặc là giận dỗi, hoặc là cảm thấy ngột ngạt, bí bách, hai người họ đều mang trong mình những tâm tư riêng, những chấp nhất khó nói thành lời, vậy mà ai cũng khư khư giữ lấy không chịu bày tỏ thẳng thắn cùng nhau.
Mặc dù biết cả hai cần bình tĩnh nói chuyện, nhưng thời điểm gặp nhau lại không biết mở lời thế nào.
Nghênh Thần vươn bàn tay, dịu dàng đặt lên mu bàn tay anh.
Đầu ngón tay cô lành lạnh, ôn nhu chạm vào những đốt tay rắn rỏi của Lệ Khôn. Anh theo thói quen lật tay, nắm thật chặt tay cô.
Đến nhà, Nghênh Thần không lên lầu ngay, mà lười biếng nán lại xe, uể oải nói: “Em mệt.”
Lệ Khôn không miễn cưỡng cô, chỉ nói: “Em đợi anh phút nhé.”
Anh lên lầu. Lệ Minh Viễn đang ngồi trong phòng ngủ, say sưa xem hát kịch trên vô tuyến. Lưng ông hơi còng, khuôn miệng nhếch lên, nụ cười đọng lên trên môi, thần sắc hệt như một đứa trẻ ngây thơ, không biết đến sầu khổ của nhân gian.
Lệ Khôn đứng trước cửa, cứ thế lặng lẽ nhìn ba mình, thật lâu không lên tiếng.
Cuối cùng Lệ Minh Viễn cũng phát hiện ra sự có mặt của anh. Ông quay đầu, thấy người đến liền mở miệng nói chuyện, “Bé con, Tiểu Thần, đâu, đâu rồi?
Lệ Khôn nhanh chân bước đến, nửa ngồi, nửa quỳ trước mặt ông, vỗ vỗ tay ba mình, chấn an: “Ba à, con tìm được Tiểu Thần rồi, ba yên tâm.”
Lệ Minh Viễn ngây thơ gật đầu: “À, tốt, vậy là tốt.”
“Ba nghe kịch đi, về sau không được trốn đi lung tung nữa, được không? Hứa với con.”
Lệ Minh Viễn vui vẻ cười gật đầu.
Lệ Khôn chỉ ở lại phút, cũng không nói với Lệ Mẫn Vân đang ngồi trong phòng câu nào.
Anh xuống lầu, Nghênh Thần đã chìm vào giấc ngủ.
Da cô vốn rất trắng, nhưng hôm nay chắc do mệt mỏi mà sắc mặt trắng bệch, cánh môi khẽ mở, đầu tựa vào kính ngủ ngon này. Xem chừng hôm nay cô đã rất vất vả rồi.
Lệ Khôn nhẹ nhàng mở cửa xe, lấy một chiếc áo khoác đắp lên người cô.
Nghênh Thần giật mình mở mắt, khuôn mặt mơ màng, hình như vẫn chưa tỉnh ngủ. Lệ Khôn nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, ôn tồn nói: “Không sao. Là anh. Em cứ ngủ tiếp đi, khi nào về đến nhà anh sẽ gọi em.”
Nghênh Thần nghe thấy thế mới yên tâm, nằm xuống mê man ngủ tiếp.
Đoạn đường này, Lệ Khôn đi rất chậm, thi thoảng lại vươn tay chỉnh lại áo khoác đắp trên người cô.
Đến khu nhà Vạn Khoa cũng đã là h hơn.
Nghênh Thần vừa vào nhà, việc đầu tiên là đi tắm, Lệ Khôn dịu dàng bảo cô: “Em cứ tắm đi, anh sẽ mang quần áo vào cho em.”
Nghênh Thần bật vòi hoa sen, tiếng nước rào rào chảy. Cô dội người một lượt bằng nước nóng, cảm giác nặng đầu và khó chịu tan biến phân nửa.
Hôm nay cô tắm hơi lâu, Lệ Khôn sợ cô ngất xỉu trong phòng, không yên tâm bèn gõ cửa ngoài.
Nghênh Thần thu thập tươm tất, bật máy sấy tóc, sấy khô, sau đó đổi một bộ quần áo mới.
Mười mấy phút sau, đến cửa nhà tắm, cô ngẩn ngơ nhìn người đàn ông của mình đang ngồi xổm trong phòng tắm chăm chú giặt quần áo.
Nghênh Thần bước nhanh về phía trước, “Anh không cần giặt đâu.”
Lệ Khôn nghiêng đầu: “Đừng nháo, ra ngoài đợi anh.”
Trong chậu bọt trắng xóa là chiếc quần bẩn của cô.
Nghênh Thần bị bệnh đau bụng kinh đã nhiều năm, từ trước đến giờ toàn phải uống thuốc Đông y để giảm đau. Hôm nay đúng ngày bà dì đến thăm, mà phải chạy ngược chạy xuôi hết một ngày, cả người vừa khó chịu lại mệt mỏi.
Tuy hai người là người yêu, nhưng với chuyện này cô vẫn cảm thấy xấu hổ. Nghênh Thần đỏ mặt bước đến, nhỏ giọng nói: “Đưa cho em.”
“Có nghe anh nói không?” Lệ Khôn cũng không chịu nhượng bộ: “Đi nghỉ ngơi đi.”
Nghênh Thần lẳng lặng đứng nhìn anh, mắt rủ xuống, mím môi nở nụ cười.
Lệ Khôn trước nay làm việc rất cẩn thận, đổi nước đến ba bốn lần, giặt thật sạch mới hài lòng đem toàn bộ quần áo của cô tráng một lần nước sôi để sát khuẩn, sau đó mới treo lên.
Nghênh Thần cười anh: “Anh vẫn như thế, cẩn thận quá mức.”
Lệ Khôn: “Người yêu em vốn là một người đàn ông cẩu thả, nhưng vì ai mà trở nên cẩn thận tỉ mỉ thế chứ. Em ấy, so với một người đàn ông còn không bằng.”
Giọng điệu này, cô đúng là không thắng nổi.
Một lúc sau, Nghênh Thần từ phía sau nhẹ nhàng ôm eo anh, khuôn mặt áp lên tấm lưng rắn chắc của Lệ Khôn, nhu hòa nói: “Ôm một cái.”
Eo anh khẽ run lên, như là đang cười, giọng nói trêu chọc: “Cái này mà gọi là ôm á.”
Sau đó anh xoay người, nhốt cô vào trong ngực: “Học tập chút đi. Đây mới gọi là ôm.”
------------------
Hôm sau cả hai đều phải đi làm, một người đến công ty, một người về tổng bộ.
Khi chia tay, Lệ Khôn nói với cô: “Hai ngày nữa, xong việc, anh lại qua tìm em.”
Nghênh Thần nũng nịu ôm lấy cánh tay anh, hệt như một chú mèo dính người, giả vờ oán trách: “Ai nha, anh lúc nào cũng bận bịu, thế này chắc em phải thuê một người bạn trai, ngày ngày theo em, chăm sóc em mất.”
Lê Khôn xoa xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Lại nói linh tinh.”
Nghênh Thần bĩu môi.
Lệ Khôn đột nhiên xích lại gần, mi mắt dài của anh chạm vào vành tai cô nhồn nhột, “Tối thứ sáu em qua nhà anh? Từ giờ đến đó cũng phải một tuần, thân thể vừa lúc khỏe lên.”
Nghênh Thần nghe ra ý tứ của anh, mặt lập tức nhuộm một màu đỏ ửng.
Lệ Khôn xấu tính, cố ý dán phiến môi mình lên vành tai cô, đè thấp thanh âm thì thầm thêm gì đó.
Nghênh Thần nghe được nửa câu, cắn môi, mặt đỏ hơn gấp bội.
“Anh có thể nói chuyện nghiêm túc chút được không?” Cô lẩm bầm, “Cũng tuổi rồi mà…”
Lệ Khôn nhíu mày: “Ba mươi thì sao, chẳng phải em là người của anh rồi còn gì.”
Nghênh Thần đẩy anh ra, hờn dỗi nói: “Anh mau đi đi, em đi làm đây.”
Chờ khi bóng cô khuất hòa dòng người, tiến vào phòng làm việc anh mới rời đi.
------------------------
Từ sáng đến trưa, công ty mở liên tiếp hai cuộc họp cấp cao. Mặc dù Nghênh Thần được mời tham dự, nhưng Hứa Vĩ Thành cố ý không để cho cô nêu ý kiến. Cô đành lặng lẽ lắng nghe, theo dõi cuộc họp.
Tan họp, công ty lại được dịp bàn tán.
“Nghe chưa, cuộc họp hôm nay, Nghênh trưởng phòng bị Hứa chủ tịch chặn họng. Một câu cũng không cho cô ấy nói.”
“Quan hệ giữa hai người bọn họ trước đây không phải rất tốt hay sao?”
“Không phải tại lần xảy ra sự cố ở mỏ quặng, Nghênh trưởng phòng xử lý không đúng ý cấp trên hay sao? Hôm trước còn dám đập bàn trước mặt Hứa tổng.”
“Nói thật, kết luận của ban quản trị quả thật quá thiên vị. Nếu tôi là chị ấy, tôi cũng không nhịn nổi.”
Một cậu nhân viên nhìn quanh hai bên, xác nhận không có ai, mới hạ giọng, thần thần bí bí nói: “Cả tập đoàn đều đang đồn ầm lên. Chị Thần trước kia vốn không trong danh sách người được thuyên chuyển về tổng bộ, nhưng lúc đó sếp Đường tuyên bố, nếu muốn anh ấy trở về nhậm chức, điều kiện là nhất định phải có chị Thần đi cùng.”
“Hiện tại sếp Đường đã đi rồi, chị Thần lại không có chỗ dựa, sao có thể không bị chèn ép được.”
“Không thể nào, trước giờ tôi thấy Hứa tổng vẫn luôn cực kì coi trọng chị Thần.”
“Đây chẳng phải là cho sếp Đường mặt mũi hay sao?”
“Lai lịch của sếp Đường thế nào?”
“Công tử của một trong đại gia tộc đứng đầu về Thương mại. Còn cần nói thêm gì nữa ư?”
Mấy ngày nay công việc không trôi chảy lắm, cũng may tâm trạng Nghênh Thần rất tốt, nên vẫn bình tĩnh ổn định cảm xúc, tiếp tục làm việc. Cô còn nhớ lúc mới vào công ty, Đường Kỳ Sâm đã dạy cô một câu châm ngôn: Làm tốt bổn phận của mình, ít nghe mấy lời đàm tiếu của thiên hạ.Thời gian xoay vần, mọi việc rồi cũng sẽ ổn.
Nghênh Thần tìm thấy thú vui trong công việc, cúi đầu cười cười, sau đó tiếp tục cắm đầu xử lý công việc.
Thứ tư, sau khi tan làm cô ghé qua thăm Lệ Minh Viễn.
Nghênh Thần là người đúng mực, vì vậy chiều hôm trước đã gọi điện thoại cho dì Từ, biết Lệ Mẫn Vân và Lý Hâm Uyển bận việc, đã ra ngoài từ tối hôm qua, nên mới sắp xếp thời gian hôm nay đến.
Dì Từ là một người tinh tế, biết cô qua giờ này chắc chắn chưa ăn tối, nên đơn giản làm ba tô mì thịt, lại chiên thêm một quả trứng vàng óng đặt lên trên.
Nhắc đến cũng kì lạ, Lệ Minh Viễn bị bệnh này, ngay cả con trai ruột cũng không nhận ra, nhưng lại cực kì nhớ Nghênh Thần. Cô vừa đến, đôi mắt ông đã tỏa sáng, cười đến vui vẻ, chỉ vào TV ra hiệu cô ngồi xem cùng ông.
Trên TV đang chiếu một đoạn hí khúc, người con trai có gương mặt thanh thoát như con gái, nhưng chân mày đầy anh khí.
Nghênh Thần buông túi xách, mặt mày rạng rỡ chạy đến bên ông: “A…, đây là khúc “Thanh Viên xuân ký” đúng không ạ?”
Khuôn mặt Lệ Minh Viễn háo hức như trẻ nhỏ, dù không hiểu đối phương nói gì, nhưng ánh mắt tràn đầy vui vẻ, khuôn miệng cười thật tươi.
Nghênh Thần nhíu mày, dương chân trái lên, hơi kiễng chân, bắt chước động tác múa thương trên TV, miệng ngân nga theo điệu nhạc.
Hồi bé cô thường đến nhà Mạnh Trạch chơi, cha Mạnh Trạch cũng rất thích nghe hí khúc, rảnh rỗi thường dạy hai đứa nhỏ múa hát, Nghênh Thần cũng gọi là mưa dầm thấm đất, có chút công phu mèo cào.
Cô rất xinh đẹp, động tác lại hào phóng, tự nhiên, chọc Lệ Minh Viễn vui vẻ vỗ tay liên tục.
Dì Từ đứng ở cửa phòng, khuôn mặt khẽ cười nhìn hai người một lớn, một nhỏ chơi đùa cùng nhau.
Hát được nửa bài. Nghênh Thần gãi gãi chóp mũi, ngượng ngùng nói: “Cháu chỉ hát được mỗi đoạn này thôi.”
Tiếng cười dịu dàng của dì Từ, tiếng vỗ tay vui vẻ của Lệ Minh Viễn, tiếng hát uyển chuyển của Nghênh Thần. con người, thế hệ: Già, trung niên, trẻ cứ thế chung sống thật hài hòa, hạnh phúc.
“Nào, ông Viễn, Thần Thần, hai người qua ăn mì đi, nhân lúc còn nóng.” Dì Từ nhẹ nhàng nói.
Ba người ngồi quây quần bên bàn ăn , Nghênh Thần gắp một đũa thịt kho vào bát Lệ Minh Viễn, yêu thương nói: “Chú Lệ, ăn nhiều vào.”
Lệ Minh Viễn nháy mắt, chỉ chỉ vào thức ăn trong bát.
“Đúng rồi, đó là thịt.” Nghênh Thần dỗ dành: “Ăn cái này vào có thể cao thật là cao.”
Lệ Minh Viễn cầm lấy đũa, nhanh chóng ăn, giống như một đứa trẻ được người lớn khích lệ.
Ăn xong, Nghênh Thần buông bát đũa, nhẹ giọng gọi dì Từ: “Dì ơi, đến đây chút được không?”
Hai người đi đến bên cửa sổ, dì Từ không rõ ý cô nên hỏi: “Tiểu Thần, có chuyện gì vậy?”
Nghênh Thần nhét vào tay bà một cọc tiền vạn.
“Ai ui, cái này, tôi không thể cầm.” Dì Từ liên tục từ chối.
“Dì cầm đi, cháu mua đồ cho chú Lệ không tiện, cô của Lệ Khôn thấy sẽ không hay.” Nghênh Thần nắm chặt lấy tay bà, không cho phép bà trả lại. “Số tiền này, mong dì đừng để họ biết.”
“Cái này…” Dì Từ muốn nói lại thôi.
Nghênh Thần thẳng thắn nói: “Cô của anh ấy là người như thế nào, hẳn là dì hiểu rõ. Tiền vào tay họ, khẳng định chỉ được gần ⅓ là dành để chăm sóc chú Lệ.”
Dì Từ im lặng một lát, bất đắc dĩ thở dài.
“Theo tôi được biết, mấy năm nay A Khôn cũng làm được không ít.”
Khi Lệ Minh Viễn còn tại vị, kinh tế nhà Lệ gia cũng khá giả. Nhưng đến cùng Lệ gia không giống Mạnh gia và Nghênh gia, là những thế gia đại thụ trong chính phủ, thân thích vô số, những người thành đạt trong các lĩnh vực khác như Kinh doanh, y tế, giáo dục cũng rất nhiều.
Dù hiện tại kinh tế Lệ Khôn dư giả, nhưng cũng không phải cái hũ không đáy lấy mãi không hết. Nghênh Thần hiểu rất rõ điều này.
“Tiền này dì cứ cầm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cũng có thể có phương án dự phòng.”
Dì Từ là một con người chính trực, thẳng thắn, Nghênh Thần đã nói đến mức này, bà đành nhẹ nhàng gật đầu, đáp ứng: “Thôi được, ngày mai tôi sẽ đi làm một cái thẻ ngân hàng, chi tiêu báo trực tiếp về điện thoại, tôi sẽ chụp lại tin nhắn đó gửi cho cháu.”
Nghênh Thần cũng sảng khoái đáp ứng: “Vâng.” Cô trêu bà: “Dì à, dì quả thật tân tiến, còn dùng cả smartbanking nữa.”
Dì Từ tiếp nhận lời khen: “Cũng bình thường thôi, còn chưa học giới trẻ chơi WECHAT và Weibo.”
Một già, một trẻ nhìn nhau cười đùa, vô cùng hòa hợp.
Nhưng bầu không khí không duy trì quá lâu, ngoài cổng truyền đến tiếng mở khóa lạch cạch, cùng tiếng nói chuyện mơ hồ vọng lại.
“Phiền chết, đã nói mẹ đừng đi xe bus, gọi hẳn taxi rồi mà mẹ cứ khăng khăng theo ý mình. Trời lạnh thế này mà ngồi bến đợi xe gần tiếng đồng hồ, cóng chết mất.”
“Mẹ, con đã bảo mẹ đừng đi rồi, cũng chẳng đáng mấy tiền, lại phải chạy xa như thế.”
Cửa mở, Lệ Mẫn Vân và Lý Hâm Uyển cùng nhau bước vào.
Giáp mặt chính diện.
Lệ Mẫn Vân sửng sốt hai giây, sau đó kịp thời lấy lại bình tĩnh, không kiên nhẫn, chất vất: “Cô đến đây làm gì?”
Nghênh Thần không trả lời, dì Từ đi tiến lên một bước ngăn cô lại phía sau, khuôn mặt tươi cười hòa giải: “Chị Lệ, chị đã về rồi.”
Lệ Mẫn Vân không kiêng dè, kéo dì Từ ra, xông đến trước mặt Nghênh Thần gằn giọng: “Cô cảm thấy hại nhà chúng tôi còn chưa đủ thảm hay sao? Mặt cô làm bằng thứ gì mà có thể không có liêm sỉ đến thế.”
Ỷ vào lợi thế sân nhà, giọng nói bà ta cũng lớn hơn. Một tiếng trách móc này, đến ngay cả Lệ Minh Viễn đang ngồi ăn trong phòng cũng bị dọa giật mình.
Lúc đầu Nghênh Thần đã định nhẫn nhịn, nhưng đúng là càng nhượng bộ, đối phương càng lấn tới.
Cô nhíu mày, nhỏ nhẹ giọng nhắc nhở: “Chúng ta có thể để chút nữa bình tĩnh nói chuyện? Ít nhất cũng đợi chú Lệ ăn xong.”
“Hừ? Cô đây là đang muốn sai bảo tôi?” Lệ Mẫn Vân vung ống tay áo cười gằn, “Cô nên hiểu rõ tình hình đi, đây là nhà tôi.”
“Đúng đây là nhà cô, nhưng mong cô để chú ăn xong bữa cơm đã, rồi hai ta cùng nói chuyện.” Nghênh Thần bình tĩnh đáp.
Lệ Mẫn Vân tức đến nghẹn họng, quát lên: “Cô, cô, cô đừng quá phách lối. Đây không phải nhà họ Nghênh các người.”
“Tôi phách lối?” Nghênh Thần không sợ phiền, trực tiếp tiến lên phía trước, đứng đối diện với bà, “Tôi muốn thể hiện thái độ như thế đấy, thì sao? Vậy còn mấy người, các người làm lạc mất chú Lệ, các người đã từng đặt tay lên ngực mà suy nghĩ đến cảm xúc của Lệ Khôn hay chưa?”
Lệ Mẫn Vân cả vú lấp miệng em: “Đây là chuyện của gia đình nhà chúng tôi, khi nào thì đến lượt cô chõ mũi vào?”
“Lượt tôi? Tất nhiên là có rồi.” Nghênh Thần không giận mà cười, ngữ điệu càng thêm thong dong, tỉnh táo: “Lệ Khôn là người đàn ông của tôi, cô nói xem tôi có thể quản được hay không?”
Lệ Mẫn Vân không ngờ cô có thể mặt dày mày dạn nói ra câu này, bà đứng hình mấy vài giây, sau đó mới quát lên: “Đúng là thứ không biết xấu hổ.”
“Cũng tạm, nhưng so về độ mặt dày, tôi nghĩ bản thân mình không thể sánh bằng cô hai được.” Nghênh Thần mỉm cười, đầu tiên cô đi về phía Lý Uyển Hâm, giơ tay nâng cằm cô ta lên, giọng mỉa mai, “Một cô gái xinh như hoa như ngọc thế này, mà lại lười biếng, chỉ muốn ngồi ăn không. Nhìn cũng khả ái, thánh thiện vậy mà lại có bản lĩnh ép anh họ mình hết lần này đến lần khác tiền để chu cấp, đắp lên bản thân đầy đủ chẳng thiếu món nào.”
“Gì nhỉ, nào điện thoại, à còn có máy tính nữa chứ, tiền sinh hoạt phí bình thường thì thôi khỏi nói đi, có hai, ba trăm tệ thôi mà, cũng không đáng mấy.”
Rồi cô thẳng thắn nhìn vào đôi mắt đang trừng lên của Lệ Mẫn Vân, giọng nói vẫn đều đều: “Còn cô hai, lại lợi hại hơn nữa cơ. Tiền sinh hoạt phí Lệ Khôn gửi cô chăm sóc ba anh ấy, rồi tiền lương cho dì Từ, còn các khoản chi phí khẩn cấp khác anh ấy gửi lại cô mỗi lần đi công tác, đếm đi đếm lại đúng là không phải một con số nhỏ đâu. Mà cô, một xu một cắc cũng không chừa lại, có bao nhiêu vơ vét bấy nhiêu? Quả thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Tình tình Nghênh Thần là thế, ngoài mềm mại như nước, trong nóng nảy như lửa, cô đã ghim ai, thì kẻ đó chỉ có nước nuốt cục tức vào trong mà không làm gì được. Miệng lưỡi Nghênh Thần xưa nay đã không tha ai bao giờ, câu nào câu nấy đều như xát muối rắc ớt vào lòng đối phương. Vỏn vẹn mấy câu mà đã khiến mặt mày mẹ con Lệ Mẫn Vân hết xanh lại tím.
“Cô, cô ít tung tin đồn nhảm, phá hoại danh dự người khác đi. Tất cả chi tiêu trước nay trong nhà tôi đều ghi lại đàng hoàng cẩn thận vào sổ sách.” Lệ Mẫn Vân ráng chống đỡ, khí thế cây ngay không sợ chết đứng.
Nghênh Thần cười, duỗi bàn tay về phía bà, ngoắc ngoắc ngón trỏ, bình thản nói: “Được, vậy cô hai có thể đem sổ sách ra đây, tôi kiểm tra một lượt được không?”
Lệ Mẫn Vân chống nạnh, mắt trợn lên, quát lớn: “Cô có tư cách gì?”
“Người chủ gia đình này hiện tại là người đàn ông của tôi? Cô hai, lời này cô nghe không hiểu sao? Có cần tôi giải thích lại không?” Vừa nói Nghênh Thần vừa tiến sát về phía bà ta.
Nghênh Thần nghiêm túc nhìn bà, toàn thân cô tỏa ra khí thế áp đảo, không giận mà uy.
“ tuổi, tôi theo đuổi anh ấy, khiến cả học viên quân đội chấn động một trận. Có một chuyện hy vọng cô hai hiểu rõ, người đàn ông Nghênh Thần tôi thích thì dù có lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần tôi muốn, nhất định phải có được.”
“Đừng hòng lấy cái lý do chuyện nhà các người ra với tôi.” Nghênh Thần gằn giọng, đem cái lý luận vớ vẩn của người đàn bà trước mặt xé nát: “Tiền của Lệ Khôn, tất cả đều là do anh ấy lấy mạng đổi về, bà cho rằng dễ dàng ư? Bà đừng nghĩ cậy già lên mặt, ỷ vào mình là em gái của cha anh ấy mà muốn làm gì thì làm. Nếu bà thật sự thương yêu anh ấy, thật lòng coi anh ấy là người nhà, thì căn bản sẽ không như loài quỷ hút máu, từng ngày từng giờ chỉ chăm chăm vơ vét được bao nhiêu tiền từ chỗ Lệ Khôn.”
Ngữ điệu của Nghênh Thần vừa nhanh lại dồn dập, mỗi câu mỗi chữ đều đanh thép, sắc bén ép cho đối phương một câu cũng không nói được.
“Không phải bà luôn cảm thấy tôi là một đứa con gái xấu xa sao? Được thôi, đã thế tôi cũng muốn làm đến cùng, bản thân tôi cũng không phải một người chịu thiệt được tiếng mà không được miếng. Hôm nay, tại đây, có tôi có bà, cả cô nữa__”
Nghênh Thần chỉ thẳng vào mặt Lý Hâm Uyển, “Sau này nếu các người còn có tư tưởng không tốt đẹp với tiền của Lệ Khôn nữa, có tin tôi sẽ khiến anh ấy đoạn tuyệt quan hệ với hai người hay không? Yên tâm, Nghênh Thần tôi trước nay, nói được, làm được.”
Lệ Mẫn Vân run rẩy, hết lần này đến lần khác mở miệng toan nói lại nhưng không thể phát được tiếng nào.
Đôi mắt Nghênh Thần lạnh lùng, tàn ác như thể bất kì lúc nào cũng sẵn sàng xông đến bóp chết bà.
Sau cùng, Nghênh Thần nhẹ nhàng hít vào lầm bầm nói: “Các người không thương anh ấy. Không sao, tôi yêu là đủ.”
Nói xong, Nghênh Thần khoác áo, cầm túi đi thẳng ra ngoài cửa.
Lúc ngẩng đầu, không chỉ cô mà toàn bộ người trong phòng đều sửng sốt.
Cửa không biết đã mở ra từ lúc nào.
Lấp ló sau khe cửa là bộ quân phục phẳng phiu và quân hàm sáng bóng. Một thân hình cao lớn, vạm vỡ đứng đó không biết từ bao lâu.
Lệ Không ngẩng đầu nhìn cô, dù cả người anh chìm trong bóng tối, nhưng đôi mắt anh sáng vô cùng. Đôi con ngươi long lanh nhìn cô, sâu trong ánh mắt, lệ quang mờ mờ như hồ nước thu rất đỗi dịu dàng.