Từ Cảnh Sâm và Phương Khải Dực vừa bước ra khỏi quán bar, cả hai người bọn họ còn chưa kịp lên xe thì ánh mắt của Phương Khải Dực đột nhiên loé lên, anh đẩy Từ Cảnh Sâm một cái viên đạn liền xẹt ngang qua vai anh.
“ Đoàng!.
đoàng ”
Hàng loạt tiếng súng vang lên, khiến những người ở đó chạy toáng loạn, Từ Cảnh Sâm không uống nhiều nên còn tỉnh chỉ là vì anh mà Phương Khải Dực bị thương rồi, bị thương ngay chính địa bàn của cậu ta.
“ Cmn! Bọn khốn này thật sự không biết vuốt mặt nể mũi tôi sao? ” Từ Cảnh Sâm chửi thê một tiếng.
Phương Khải Dực rút cây súng bạc ra, mặc kệ cánh tay đau, anh dùng thính giác của mình để xác định phương hướng những kẻ đang nhắm đến.
“ Hướng ° và ° ” Lời nói của Phương Khải Dực vô cùng nhanh gọn, nhưng Từ Cảnh Sâm lại hiểu ý rất nhanh.
Vừa canh đúng thời gian, cả hai người họ từ bên hông chiếc xe đứng dậy hướng tới những vị trí mà Phương Khải Dực nói nổ súng, từng tên một buông súng vì trúng đạn.
Cánh tay của Phương Khải Dực không ngừng chảy máu, nhưng anh lại không thấy đau, sau khi tiếng súng ngừng thì người của Từ Cảnh Sâm cũng đến mang những tên bị thương không thể chạy đi.
Đây không phải là cuộc chiến bình thường, mà là ám sát, kiểu ám sát ngu ngốc này không cần nói cũng biết là ai làm.
Từ Cảnh Sâm dìu Phương Khải Dực về đến nhà mình, cậu ta thầm niệm phật nếu để Bạch Tĩnh Anh biết Khải Dực của em ấy vì cậu ta mà bị thương chắc chắn sẽ cho anh một trận mất.
Vết thương của Phương Khải Dực không quá nghiêm trọng chỉ là đạn xẹt qua hơi sâu một chút, khâu lại rồi băng bó là xong, nhưng lúc này Từ Cảnh Sâm liền nhìn thấy gương mặt vô cùng khó chịu đầy sát khí của Phương Khải Dực.
“ Từ Cảnh Sâm nếu cậu không về Hải Nam cùng tôi, tôi nói cậu ở lại đây chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ bị ám sát mà chết ” Hơn ai hết Phương Khải Dực biết viên đạn khi nãy xẹt qua tay anh chính là nhắm vào ngực trái vị trí tim của Từ Cảnh Sâm.
Bọn người đó là muốn một phát bắn chết cậu ta.
Từ Cảnh Sâm thở dài một hơi “ Câuh nghĩ ngơi trước đi ”.
Cậu ta nói xong liền đi ra ngoài, tâm tình có chút phức tạp, cậu ta biết bản thân không phải không từng bị ám sát nhưng lần này ngay cả Phương Khải Dực cũng nói.
Lấy điện thoại trong túi ra, cậu ta gọi cho Bạch Tĩnh Anh, đầu dây bên kia cũng rất nhanh đã nhấc máy.
“ Sư Tử Nhỏ! Anh có chuyện muốn nói em nghe đây ”.
“ Chuyện gì ” Bạch Tĩnh Anh bên kia ngồi ở bàn học, vừa chạy deadline vừa nghe điện thoại nhưng lại vô cùng thông thả mà nói chuyện.
“ Em còn muốn kết hôn với Phương Khải Dực không? ” Từ Cảnh Sâm nửa đùa nửa thật hỏi.
Bạch Tĩnh Anh có chút sững người, mấy giây sau mới hoàng hồn mà bình tĩnh trở lại “ Anh đừng nhắc anh ấy nữa, em thật sự hạ quyết tâm quên hết rồi ” Cô không muốn cứ dây dưa một mối tình đơn phương không có kết quả.
“ Vậy thì tốt, cậu ta rồi sẽ hối hận thôi ” Từ Cảnh Sâm lời nói đầy ẩn ý, dù sao Bạch Tĩnh Anh vẫn là cô gái tốt chỉ là cô có hơi hung dữ với cậu ta một chút.
“ Anh gọi cho em chỉ nói như vậy? Từ Cảnh Sâm anh rảnh lắm sao? Ở bển dạo này không có việc cho anh làm à? ” Bạch Tĩnh Anh nghe cậu ta ẩn ý nói như vậy có chút khó chịu lên tiếng mắng cậu ta không thương tiếc.
Từ Cảnh Sâm giật mình đưa điện thoại ra xa, đợi cô mắng xong cậu ta mới lên tiếng nói tiếp “ Ở bên này đúng là không có việc, ngày mốt anh sẽ theo Phương Khải Dực về Hải Nam ” cậu ta nhất định không thể để cho Bạch Tĩnh Anh biết chuyện Phương Khải Dực bị thương.
“ Sư Tử Nhỏ! Anh cảm thấy Phương Khải Dực hình như cậu ấy cũng rất để ý em ”
“ Anh là đang nằm mơ sao? ” Bạch Tĩnh Anh phũ phàng nói lại một câu xanh rờn, như cô không tin chuyện Từ Cảnh Sâm nói vậy, cái gì mà để ý chứ, trong lòng anh còn chẳng có nổi vị trí cho cô.
Lần này Phương Khải Dực chết chắc rồi, anh mà cứ thế này thì mất vợ thôi, Từ Cảnh Sâm cũng không thể nhìn người anh em của mình mất vợ được, biết đâu lại gặp loại người không tốt.
“ Cứ cho là vậy đi, anh cúp máy đây bái bai ”
Bạch Tĩnh Anh bên kia thật sự muốn đánh cho Từ Cảnh Sâm một cái, cái tên này thật sự muốn kiếm chuyện sao? Tay bất giác mò vào số điện thoại của Phương Khải Dực.
Trong vô thức cô đã ấn gọi cho anh, đến khi đầu dây bên kia bắt máy cô mới thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
“ Alo Tiểu Tĩnh! ” Giọng của Phương Khải Dực vô cùng nhẹ nhàng.
Bạch Tĩnh Anh giật mình trả lời “ Dạ? ”.
“ Em có chuyện gì sao? ” Phương Khải Dực cảm nhận được sự khác lạ của Bạch Tĩnh Anh, anh liền lên tiếng dò hỏi.
“ Không có là em ấn nhầm, anh ngủ sớm đi, em đi ngủ đây.
Tạm biệt ” Bạch Tĩnh Anh nói xong còn không kịp để anh trả lời thì đã cúp máy quăn điện thoại sang một bên.
Cô sợ tiếp xúc với anh nhiều quá lại hiểu lầm rồi lại tiếp tục không ngừng rung động với anh, cô không muốn như vậy, cô quyết tâm sẽ quên hết chuyện tình đơn phương của mình rồi, không muốn yêu anh nữa.
Nhưng đầu dây bên kia thật sự bất ngờ đến ngỡ ngàng Phương Khải Dực thấy thái độ né anh như né tà của cô thì liền khó chịu đến mức đầu muốn bốc lên cả khói.
Cô đây là thật sự một chút cũng chẳng muốn nói chuyện với anh sao?????.