Chương
Trên không có Tiêu Soái, ở trên đảo có Từ Cảnh Sâm bọn họ chiến đấu như muốn diệt tận gốc Tang Thuận, còn người của ông ta như muốn lấy mạng từng người đứng đầu của Bạch Ưng.
Ở Macao hiện tại toàn bộ sòng bạc của Bạch Ưng đều vô cùng hoảng loạn, toàn là tiếng súng vang lên khắp cả một khu của Bạch Ưng, Hứa Luân lần này thật sự tức giận, mang cả một đội quân tinh nhuệ đến đây.
Hoắc Chiến Cửu súng hết đạn giữa chừng anh còn chưa kịp thay băng đạn, người của Phong Cửu cũng có mặt ở đây chiến đấu cùng Bạch Ưng, đều là quân tinh nhuệ của tổ chức.
“ Anh Hứa xem ra cũng không sợ trời không sợ đất nhỉ? ” Một người đứng đầu của Tang Thuận nhìn Hoắc Chiến Cửu thông thả không có súng trong tay liền nhếch mép nói.
“ Tao không những không sợ trời không sợ đất, mà tao còn có thể lấy cả đầu mày đấy tin không? ” Hoắc Chiến Cửu rút ra một điếu thuốc sau đó dùng bật lửa châm lên kéo một hơi sau đó phả khói vào mặt cậu ta.
Trong làng khói trắng của thuốc lá, Hoắc Chiến Cửu cúi người rút dao găm trong giày của mình ra, đi chuyển rất nhanh đến cả tên đó cũng không nhìn ra được hành động của anh, đợi khi hắn ta ý thức được cây dao của Hoắc Chiến Cửu đã kê vào cổ của hắn ta khiến hắn ta tái xanh mặt.
Phong Cửu được mọi người đồn thổi rằng người đứng đầu của bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, có khả năng nhanh đến mức mà kẻ địch còn không rõ thứ vũ khí gì đã lấy đi mạng của bọn họ.
Hoắc Chiến Cửu thông thả rít thêm một hơi thuốc lá “ Chậc! Vì mày tao đã châm điếu thuốc cuối cùng mà tao giấu cô ấy, vợ tao biết được tao hút thuốc cô ấy chắc chắn đuổi tao ra sofa ngủ vậy nên tất cả cũng điều tại mày ” anh nói xong liền không do dự một đừng dao sắc bén cứa ngang lấy đi mạng của cậu ta.
Lần này trước khi quay về anh phải tắm thật kĩ nếu để ám mùi Lâm Tiểu Nhi chắc chắn cho anh ra sofa ngủ thật thì không ổn chút nào.
Quay lại chỗ của Hứa Luân cậu ta cũng đã dùng súng vô cùng thành thạo một mình bắn không trượt viên nào, phát nào phát nấy đều trúng mục tiêu, nhưng hiện tại sòng bạc đã bị hủy phần lớn, quay về chắc chắn Phương Khải Dực sẽ mắng một trận cho mà xem.
Người của Tang Thuận thất thủ những người còn sống đề tìm đường bỏ chạy khỏi Macao nhưng Hứa Luân và Hoắc Chiến Cửu làm sau có thể buông tha dễ dàng như vậy được, người của Bạch Ưng đuổi cùng giết tận, cả một khu nào là tiếng nẹt xe, những chiếc xe phân khối lớn đuổi theo người của Tang Thuận ra tận bến cảng.
Đám người liều chết đều nhảy thẳng xuống biển.
Không bắt được người tất nhiên cũng sẽ không để bọn họ sống, người của Hứa Luân cho ném boom xuống biển, súng liên tục bắn xuống mặt nước biển khiến những tên đó cũng bỏ mạng.
Những người còn lại bị Hứa Luân và Hoắc Chiến Cửu đưa về sòng bạc ngày mai sẽ quay về Hải Nam sử dụng cực hình của Bạch Ưng.
Cuộc chiến trên không giữa Tiêu Soái và người của Tang Thuận như không hề có hồi kết, thật sự không ngờ được bọn họ lại đông như vậy, trong khi bọn anh phải mất rất lâu mới tìm ra được chỗ của Lão Đại.
Những chiếc trực thăng lẫn tiếng nổ vang lên đầy cả một bầu trời ở hòn đảo phía nam tựa như đang có chiến tranh khốc liệt diễn ra những chiếc trực thăng rơi xuống hòn đảo, người của Bạch Ưng cũng được Vũ Văn phái đến yểm trợ từ trên không lẫn trên mặt biển.
Những chiếc tàu chin được Vũ Văn phái đến chở những thuộc hạ được huấn luyện bắn tỉa giỏi nhất của Bạch Ưng đều xuất thân từ những hòn đảo phía bắc khốc liệt gấp trăm ngàn lần ở phía nam.
Mặt nước biển bị khuấy đảo bởi các chiếc tàu chin của Bạch Ưng, Tang Thuận cũng không thua kém ông ta điều đến tận hai tàu chiếc loại tốt, rượt đuổi nhau trên mặt biển tiếng súng không ngừng vang lên.
Vì là cả một đội hình bắn tỉa chuyên nghiệp, nên chiếc tàu chin đầu tiên của Tang Thuận đã rất nhanh mà dừng lại vì những thuộc hạ của ông ta trên đó đã bị bắn bỏ mạng ngay trên tàu.
Cũng thật khốc liệt khi người cầm đầu là Từ Cảnh Sâm đã hạ được toàn bộ thuộc hạ trên đảo đang tiến đến giữa khu rừng để tìm Phương Khải Dực, dù bình thường Cảnh Sâm có hơi ngang ngược ăn chơi nhưng bạn mình gặp nguy hiểm tất nhiên không thể bỏ mặt được.
Từ Cảnh Sâm nhìn thấy cả một hố đất rất giống bị sập xuống, anh đứng lại đó nhìn một lúc sau đó liền cho người làm thang dây, trên người trang bị vũ khí đầy đủ.
Phương Khải Dực cũng rất nhạy anh có thể nghe được tiếng động phía trên, anh thừa biết người của Bạch Ưng đã đến và bọn họ đang chiến đấu ở ngay trên hòn đảo phía nam.
Lần này chính là một sống một còn của Phương Khải Dực và Tang Thuận nếu thắng sẽ có tất cả từ Hải Nam, Macao, Thượng Hải…
Anh nắm lấy tay cô kéo ra phía sau lưng mình “ Có người đến ”.
“ Khải Dực! Đừng để bị thương ” Bạch Tĩnh Anh nhìn anh nói, giọng của cô vô cùng dịu dàng mang theo sự lo lắng.
Phương Khải Dực nghiên người xoa đầu cô “ Sợ anh bị thương sao? ”.
“ Ừm! Anh bị thương em cũng đau ” Bạch Tĩnh Anh gật đầu, dù gương mặt của Phương Khải Dực có hơi nhem nhuốc nhưng gương mặt trắng noãn của Bạch Tĩnh Anh không một vết bẩn đều do anh che chắn.
Quách Đông cũng kéo lấy Châu Hoa ra phía sau, súng đã được nạp đạn hướng đến miệng hang, Châu Hoa an phânn đứng dưới sự bảo vệ của Quách Đông trái tim không ngừng đập thình thịch.
Bạch Tử Dương đứng chắn trước mặt của Hà Di Dương, Lục Nhất cũng hướng họng súng đến phía miệng hang mà bọn họ rơi xuống, anh ta cũng thừa biết Tang Thuận đã đáp xuống hòn đảo phía nam cũng có khả năng ở ngay trong cái mê cung ngày chỉ là không thể xác định rõ vị trí của ông ta.
.
Chương
Nhưng sau khi Phương Khải Dực nhìn thấy bóng dáng quen thuộc thì anh mới thở phào một cái, là Từ Cảnh Sâm, cái tên chết tiệt này xuống không hề ra hiệu bất cứ thứ gì.
“ Là Cảnh Sâm! cậu ấy đến rồi ” Giọng nói của Phương Khải Dực nhàn nhạt.
Tất cả nghe xong mới thả súng xuống, Quách Đông tiến đến đỡ lấy Từ Cảnh Sâm, bọn họ có cơ hội thoát khỏi đây, vì nếu Từ Cảnh Sâm chỉ cần đến trễ thêm một tiếng có khả năng bầy rắn độc sẽ xuất hiện vì bọn chúng ở quá xa nên chưa đánh hơi được.
Từ Cảnh Sâm sau khi họp mặt cùng mọi người thì trên người Cảnh Sâm đầy máu chỉ là không phải máu của anh ta, mà là máu của thuộc hạ của Tang Thuận.
“ Phương Khải Dực! Xem ra lần này Tang Thuận thật sự muốn ngũ mã phanh thây cậu rồi, hiện tại Tiêu Soái vẫn còn điều khiển trực thăng chiến đấu trên không ” Từ Cảnh Sâm nhìn Phương Khải Dực, sau đó nói rõ tình hình.
Hiện tại chỉ còn trận trên mặt biển, và trận ở trên không, nếu xong toàn bộ những trận đó có khả năng bọn họ sẽ đánh bại Tang Thuận.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện thì đột nhiên cơ quan của hầm này đột nhiên toàn bộ ngọn đèn nhỏ đều được bật sáng, Tang Thuận bước ra từ lối đối diện cùng với hai ba tên vệ sĩ chuyên nghiệp của ông ta.
“ Phương Lão Đại! Từ Thiếu! Quách Thiếu? xem ra mọi người điều có mặt ở đây nhỉ? thật hiếm gặp không ngờ đội quân của Bạch Ưng cũng mạnh thật đó ” Tang Thuận thông thả nhìn Phương Khải Dực ông ta mang dáng vẻ của một người đàn ông trung niên cáo già vô cùng.
Anh nhìn ông ta xem ra cũng không thoát khỏi đây được, anh nhếch mép “ Chẳng lẽ tàn phế giống người của ông? ”.
“ Thèm khát Hải Nam của tôi đến mức này sao? ” Phương Khải Dực nhìn ông ta, anh không hề sợ hãi, mà còn tỏ ra phấn khích.
Tang Thuận là người không thích bị người khác nói khích, càng ghét ai hơn mình điển hình là Phương Khải Dực anh, ông ta mân mê cây súng của mình, ánh mắt của ông ta như muốn bắn chết anh ngay tại chỗ.
“ Bởi vì thèm khát Hải Nam nên nhất định hôm nay nhất định phải lấy được mạng của cậu ” Ông ta vô cùng tự tin, vì chính ông ta cho ngươi nghiên cứu rắn độc ở khu này, nếu bị loài rắn đó cắn chắc chắn sẽ bỏ mạng ngay lập tức thậm chỉ xác cũng sẽ bị thối rửa.
“ Xin mời! ” Phương Khải Dực cũng một chính một mười, mang cả thế giới của mình chắn sau lưng anh, anh nhất định phải sống, phải sống để bảo vệ Tĩnh Anh, nếu anh bỏ mạng chắc chắn bảo bối của anh sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Nhưng còn chưa kịp nghênh chiến thì Từ Cảnh Sâm có chút thắc mắc ông ta chỉ mang vài tên vệ sĩ rồi đòi lấy mạng bọn anh không phải tự cao quá rồi đó chứ “ Tang Thuận mày đùa tao sao? mày đòi lấy mạng bọn tao với vài ba tên rẻ rách này? ”.
Lục Nhất liền cẩn thận giải thích cho Từ Cảnh Sâm “ Ông ta có nghiên cứu một bầy rắn cực độc có khả năng giết người xong xác cũng phân hủy theo ”
Từ Cảnh Sâm nghe xong liền bật cười, đùa anh chắc “ Đùa à? lần trước người của Mạc Vũ Thần đến đây tìm cái gì đó gặp bầy rắn đã mang đi hết rồi ”.
“ Phương Khải Dực cậu quên ở Bạch Ưng có lô vũ khí đạn cực độc của Mạc Vũ Thần gửi đến để chúng ta dùng à? làm gì còn con nào ở đây ” Từ Cảnh Sâm anh cười chết mất làm gì có con rắn nào nữa chứ.
Tang Thuận nghe Từ Cảnh Sâm nói xong liền nghi ngờ, ông ta âm thầm dùng một loại thuốc kích giác để dụ bầy rắn đến đây.
Còn tất cả mọi người điều ngơ ngác nhìn Từ Cảnh Sâm ngay cả Phương Khải Dực cũng nhếch mép, lần này là tự Tang Thuận nộp mạng rồi, ông ta sẽ bỏ mạng tại đây.