Sáng sớm Phương Khải Dực rời đi rất sớm, anh không đánh thức cô dậy, chỉ cẩn thận đắp chăn cho cô xong rồi hôn lên trán của cô một cái.
Ở bên dưới Tiêu Soái đã lái xe đến sẵn, đợi anh leo từ cửa sổ nhà cô xuống, cậu ta nhìn anh chỉ biết lắc đầu, người của Bạch Ưng mà nhìn thấy mặt mũi không biết để ở đâu.
Phương Khải Dực mở cửa xe ngồi vào, sắc mặt liền thay đổi °, anh mở bản thống kê thiệt hại ở bên Macao lên xem liền nhíu mày, lần này anh nhất định để cho Tang Thuận chết không toàn thây.
Nếu không vì ông ta gài bẫy trên đảo Chú Bạch cũng không tức giận như vậy, bảo bối nhà anh cũng không bị phạt quỳ ba canh giờ.
Cả một Bạch Ưng buổi sáng chỉ đợi một mình anh, Quách Đông, Từ Cảnh Sâm, Hoắc Chiến Cửu đều đã ngồi vào bàn đợi anh từ nhà cô quay về, bọn họ đều được xếp ngồi cạnh Phương Khải Dực.
Vì ở Bạch Ưng nếu nói những người có tiếng nói nhất ngoài Phương Khải Dực thì có ba người họ, tiếp theo là Vũ Văn, Hứa Luân.
Anh bước vào đi bên cạnh là Tiêu Soái, sắc mặt vô cùng khó coi, hiện tại Macao thiệt hại không ít, cũng may vũ khí dừng kịp thời nếu không anh không thể ướt tính chỉ vì Tang Thuận mà thiệt hại bao nhiêu cho Bạch Ưng.
Chỉ một ánh mắt của Phương Khải Dực, tất cả người đang ngồi đã đứng lên vì hiểu ý, cứ như giao tiếp với nhau chỉ bằng ánh mắt.
Cả bốn người bọn họ bước vào thang máy đi thẳng xuống tầng hầm sâu nhất của Bạch Ưng, theo sau vẫn là bộ ba Vũ Văn, Hứa Luân và Tiêu Soái, bọn họ giam Tang Thuận ở tầng hầm sâu nhất.
Cũng là tầng hầm chứa nhiều cực hình nhất, ở trước phòng giam có một băng ghế sofa dựa dài, Phương Khải Dực ngồi xuống vắt chéo chân hai bàn tay đan vào nhau.
“ Chú Tang! xem ra nhìn chú cũng không ổn lắm nhỉ? ” Giọng nói của anh mang theo sự bỡn cợt.
Ở tầng hầm sâu nhất của Bạch Ưng, có rất nhiều thứ như chuột toàn là bọ dùng để tra tấn tinh thần những người bị bắt đến đây, mỗi ngày ở đây chính là cực hình vì bọ có thể chui vào quần áo, chuột có thể chạy quanh cơ thể.
“ CMN! mày muốn giết thì giết nói nhiều làm gì ” Tang Thuận nhếch mép, nhìn ông ta có chút bất ổn về tinh thần.
Từ Cảnh Sâm cũng gật gù, mấy năm trời ở Macao phải nói không ngày nào ông đây không bị truy sát bởi người của ông ta, bây giờ vẫn còn mạnh miệng “ Vậy chúng tôi rút gân ông nhé? ”.
“ Hứa Luân! rút hết gân chân của ông ta cho tôi ” Giọng nói của Từ Cảnh Sâm vô cùng lạnh lẽo, cơ hội trả thù ngàn năm có một.
Hứa Luân phải nói vừa nghe đã mang hẳng bao tay đen vào, dùng loại dao sắc bén nhất của Bạch Ưng sản xuất, cùng một số thuộc hạ của mình.
Không do dự, cũng không chần chừ mà rọc một đường trên chân của Tang Thuận.
“ Aaaaaaaaaa ” Tang Thuận hét lên trong sự đau đớn mà Hứa Luân mang lại.
Gân chân ông ta bị Hứa Luân rút cắt mất một đoạn, máu loan cả khắp nửa [email protected] dưới của ông ta, nước mắt hoà lẫn nước mũi cũng tràn khắp cả gương mặt của ông ta.
Tang Thuận ông ta cảm thấy đau như chết đi sống lại, thà bọn anh git chết ông ta còn hơn là thế này.
Phương Khải Dực chỉ ngồi xem trò vui, Hoắc Chiến Cửu cũng vô cùng thích thú, nhìn ông ta đang đau khổ trước mắt mình, anh còn nhớ rất rõ cái chết của Từ Thiên, cũng nhớ rất rõ Từ Cảnh Sâm đã từng cùng anh trốn chui trốn nhủi như thế nào khi lỡ vào địa bàn của hắn.
“ Cậu thích rút gân, nhưng tôi lại thích rốc da đem cho bạch hổ ăn ” Phương Khải Dực thích thú lim môi một cái.
“ Chú Tang! Macao của tôi thiệt hại không ít đâu ”
Anh nhìn ông ta đôi mắt đã trở nên mơ hồ vì cơn đau, nước mắt lẫn nước mũi hoà trộn, nhưng ông ta vẫn mấp mấy nói “ Nếu được tao còn muốn đánh sập cả Macao lẫn Hải Nam của mày kìa thằng ranh ”.
“ Hứa Luân! rốc da từ ngực đến nửa khuông mặt ông ta cho tôi ” Giọng của Phương Khải Dực lạnh lẽo không thôi, thuộc hạ nghe thôi cũng thấy rùng mình.
Người có sở thích rốc da, người thì rút gân, người thì hứng thú với trò của bạn mình đúng là chỉ có vậy mới chơi được với nhau, đây là hình phạt phải xem là sống không bằng chết của Bạch Ưng mà bọn họ từng chứng kiến.
Tiếng thét của Tang Thuận vang cả tầng hầm đến chói tai, ngay cả thuộc hạ cũng nhíu mày khó chịu.
Hứa Luân tất nhiên không trái lệnh dùng con dao đó tiếp tục rốc da mang ra cho bạch hổ làm bữa sáng.
Được một lúc bọn họ cũng không muốn Tang Thuận chết một cách dễ dàng như vậy, nên rốc một ít rồi tha cho ông ta, mặc kệ côn trùng, chuột vẫn đang sống cũng ông ta, máu cũng chảy khắp nền rồi.
Tang Thuận đau đến mức ngất xĩu ở trong tầng hầm.
“ Mỗi ngày rốc một ít, sau ba ngày cứ quăn đại vào hầm cá sấu là được, còn những tên thuộc hạ của ông ta, ném đại vào chuồng hổ đi ” Quách Đông đứng dậy lên tiếng.
Chuyện Tang Thuận vừa xong thì hiện tại bên biên giới lại xảy ra vấn đề, mấy cái băng đảng nhỏ lẻ vậy mà dám cướp cả hàng của bọn anh, thật sự bọn chúng đã cảm thấy cuộc đời này quá dài rồi sao.
Băng đảng gần biên giới tuy không có gì đáng ngại nhưng bọn họ rất đông lại còn rất biết chơi liều, bao nhiêu loại vũ khí bọn chúng điều có vậy nên lần này Quách Đông anh và Phương Khải Dực sẽ đến đó.
Còn Từ Cảnh Sâm phải quay về Macao dọn dẹp tàn cuộc của Tang Thuận.
Hoắc Chiến Cửu thì phải về nhà nếu không Lâm Tiểu Nhi em ấy chắc chắn cho Hoắc Chiến Cửu đi xa luôn.
.