Bạch Tĩnh Anh ở trong phòng khóc nấc lên, cô đã quỳ xuống nền nhà cầu xin mẹ cho cô xuống gặp anh dù chỉ một chút thôi cũng được, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn thấy dáng vẻ của anh ở dưới như thế nào.
Điện thoại vang lên tin nhắn, cô mở lên đọc Phương Khải Dực đã nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn, đọc qua cô cũng có thể nhìn ra anh ở dưới kia có chút bất lực.
Cuối cùng cô nhận được điện thoại của Châu Hoa, cô nàng hỏi cô khi nào quay lại trường, đột nhiên chợt nghĩ ra gì đó.
“ Hôm nay sẽ quay về ” Bạch Tĩnh Anh chậm rãi đáp.
Châu Hoa đầu dây bên kia nghe xong như muốn nhảy cẩn lên “ Thật sao? ”.
Bạch Tĩnh Anh chỉ khẽ ừm một cái.
Cô cúp điện thoại.
Sau đó quay sang tủ quần áo, xếp gọn quần áo vào vali, cô phải về trường, như vậy mới có cơ hội gặp anh, cô phải nghe lời anh quay lại trường để chăm chỉ học tập, như vậy Lão Bạch nhà cô sẽ không giận nữa.
Giây phút cô cầm lấy vali đồ xuống nhà tất cả đều sững sờ, viền mắt của cô có chút đỏ.
Bạch Tử Dương đang cầm miếng táo chuẩn bị đưa lên miệng cũng đứng hình nhìn cô, nhưng cậu chưa kịp hỏi thì Lão Bạch đã lên tiếng trước “ Đi đâu? ”.
“ Quay về trường! bỏ bài nhiều quá không tốt nghiệp được ”.
“ Tử Dương! em có đi không? ” Cô đưa mắt nhìn Tử Dương.
Cậu cũng rất nhanh hiểu ý mà gật đầu “ Đi tất nhiên sẽ đi ”
Đồ ở Hải Nam cậu không mang về vậy nên có thể dễ dàng đến đó, không cần thu xếp quá nhiều thứ vừa dứt câu liền gật đầu chào ông bà, Bạch Tĩnh Anh cũng chào ông bà nhưng chân còn chưa nhấc khỏi cửa lớn Bạch Gia.
Giọng nói phía sau khiến cô sững lại một chút.
“ Không chuyển trường vì muốn xem thái độ của con, nếu con cố chấp thì tiếp tục sang nước ngoài du học ”
Bạch Tĩnh Anh cụp mắt không nói gì, cùng Tử Dương quay về Hải Nam.
Cả một đoạn đường quay về Hải Nam, cô liên tục gọi cho Phương Khải Dực nhưng không gọi được, điện thoại đều vang lên tiếng thuê bao khiến cô có chút lo lắng.
Cuối cùng cũng không kìm lòng được mà nhắn cho anh một câu.
“ Đợi em ”
Cô không phải không biết Bạch Ưng ở đâu, cô đã từng đến rồi, ngay cả Tử Dương cũng biết sau khi xảy ra chuyện, nơi bọn họ đáp xuống sau khi quay về là Bạch Ưng của Phương Khải Dực.
“ Tử Dương! Chị đi tìm anh ấy một chút, em quay về nhà trước nhé ”.
Lần này Bạch Tử Dương cũng không ngăn cô lại được nữa, giây phút cậu nhìn thấy cô khóc nấc lên vì không gặp được anh Khải Dực thì cậu liền biết chuyện này không còn đơn giản nữa rồi.
Cô đến cũng không báo trước, cũng không hề biết chuyện anh sẽ ra biến giới.
Nhìn thấy cô đến Từ Cảnh Sâm cũng ngây ngốc nhìn, ngay cả Quách Đông cũng liếc mắt sang nhìn cô, không hiểu sao cô có thể chạy đến được đây, chẳng phải là bị nhốt ở nhà sao?
Khi nãy Phương Khải Dực quay về sắc mặt không tốt, hỏi thế nào cũng không nói, chỉ nhờ Vũ Văn xếp lại đồ đạc giúp mình rồi liền ở lì trong thư phòng của Bạch Ưng, đến giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu.
Ngay cả Cảnh Sâm đi vào cũng bị đuổi ra.
“ Anh Khải Dực không có ở đây sao ạ? ” Bạch Tĩnh Anh nhìn thấy hai người nhìn cô trố mắt liền lên tiếng.
“ Có có! cậu ấy ở trong thư phòng ” Từ Cảnh Sâm gật gù gật gù nói, chỉ tay về hướng thư phòng của Phương Khải Dực.
Phi Dực hiên tại là do Trình Du trợ lý của anh đảm nhiệm, Từ Cảnh Sâm lâu lâu cũng sẽ đến đó kiểm tra tình hình, hiện tại công việc của Phương Khải Dực quá nhiều, lại thêm chuyện của hai người họ nữa, đơn hàng sang các nước ngày một tăng lên.
Cô gật đầu cảm ơn, sau đó chậm rãi đi đến thư phòng của anh.
Trên người chỉ mặc chiếc váy maxi sáng màu, tóc cô xoã ra phía sau, gương mặt xinh đẹp trắng noãn hiện ra trước mắt, dáng người lại vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu.
Cánh tay cô chậm rãi mở cửa, nhìn thấy anh quay lưng về phía này cô cũng không lên tiếng, chỉ nhìn thấy làng khói trắng của thuốc lá bay vào không trung.
Phương Khải Dực bên trong nhíu mày nghe tiếng mở cửa liền tưởng là Từ Cảnh Sâm mà khó chịu lên tiếng “ Từ Cảnh Sâm cậu thích làm phiền người khác như vậy sao? ” giọng điệu phải nói là rất rất khó chịu.
Người ở phía sau không lên tiếng, cô vẫn đứng nhìn anh một lúc rồi mới mấp mấy môi gọi “ Khải…Dực! ”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh rất nhanh đã quay người lại nhìn xem có phải bản thân đã nhớ cô đến mức sinh ra hoang tưởng không, nhưng ngay khi nhìn thấy cô đứng ở cửa.
Trái tim của anh đã không khỏi nhảy cẩn lên.
Anh dụi bỏ điếu thuốc trên tay, bước chân chậm rãi đi đến chỗ cô đang đứng.
Bạch Tĩnh Anh không chờ được liền chạy lại nhào.
vào lòng anh, tay vòng ra phía sau ôm lấy thắt lưng của anh, hình như đã lâu lắm rồi cô không ôm anh thì phải.
Mùi hương quen thuộc nam tính này, khiến cô ngày nào cũng nhớ.
Phương Khải Dực đứng bất động một lúc rồi mới mỉm cười hôn lên tóc cô chậm rãi lên tiếng “ Sao lại chạy đến đây rồi? em thật sự không ngoan ngoãn nghe lời chút nào ”.
“ Đến tìm anh ” Bạch Tĩnh Anh khẽ nói ở trong lòng anh.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô lên “ Tìm anh làm gì? không sợ bị phát hiện sao? ” anh hôn nhẹ.
lên môi cô một cái.
Bạch Tĩnh Anh lắc đầu nhìn anh “ Lúc sáng anh đến, em đã rất sợ, sợ ông ấy sẽ không nương tay mà đánh chết anh ”.
Nghe cô nói anh liền bật cười, cũng may là khuya nay anh mới khởi hành, nếu không cô chạy đến đây không thấy anh, có khi nghe Cảnh Sâm nói xong liền khóc mà chạy đến biên giới mất.
Anh bế cô lên đi lại sofa đặt cô ngồi lên xong, anh ngồi xổm dưới chân cô, ánh mắt luôn dịu dàng dành cho cô, tay anh mân mê những đốt ngón tay nhỏ trắng trẻo xinh đẹp của cô.
“ Có đói không? anh bảo bọn họ làm chút đồ ăn cho em nhé ”
“ Không đói! chỉ nhớ anh thôi ” Bạch Tĩnh Anh lắc đầu.
Không biết bằng thế lực nào xui khiến, cô cúi đầu áp môi mình lên môi anh, nụ hôn vụn về của cô khiến anh suýt chút nữa là bật cười, anh hai tay giữ lấy eo của cô.
Chỉ mấy giây Phương Khải Dực đã dành thế chủ động, anh ép cô dựa vào sofa ngửa đầu, môi anh vẫn dính lấy môi cô mà cắn mt, tay giữ lấy eo cô rất chặt.
Cô vụn về đáp lại nụ hôn của anh.
Nhưng anh bắt đầu không an phận, mà di chuyển tay mình vuốt v e cơ thể cô, Phương Khải Dực thật sự đã không kìm được nữa rồi, anh thật sự muốn nuốt cô vào bụng ngay lập tức.
Tay anh di chuyển chạm đến áo trong của cô, bóp nhẹ một cái áo liền mở khoá.
Lúc này anh mới rời môi cô gục mặt vào cổ cô, vẫn không buông tha mà hôn lên cổ rồi xương vai xanh của cô lim lấy vành tai của cô một cái khiến cô ngượng đỏ hết cả mặt.
Anh chẳng khác nào con sói đói muốn nuốt cô vào bụng, vì là lần đầu anh cái gì cũng chậm rãi, cũng dịu dàng dạy bảo co từng chút, di chuyển cũng không dám làm mạnh.
“ Đau lắm sao em ” Phương Khải Dực nhìn thấy cô có chút nhăn nhó.
Bạch Tĩnh Anh khẽ gật đầu “ Cũng không đau lắm ”.
Anh biết cô nói vậy thôi chứ nhìn cô anh cũng thừa biết là cô đang rất đau, anh không di chuyển chỉ cuối đầu hôn môi cô, dùng lưỡi càng quét khoang miệng của cô.
Chẳng hiểu sao dù biết là lần đầu, nhưng khi nhìn thấy chất lỏng đỏ anh lại cảm thấy vui vẻ đến từng phân từng tất trong cơ thể mình như vậy.
Đến khi cô cảm thấy không đau nữa anh mới cẩn thận di chuyển chậm rãi một chút, cả cơ thể cô đều để lại dấu hôn của anh một cách rõ ràng, ở đâu cũng có.
Hai tay cô luồng vào mái tóc đen của anh, Phương Khải Dực vùi đầu vào hõm cổ của cô.
“ Ưmm…”
Bạch Tĩnh Anh khẽ ngân nga một tiếng.
Dường như với anh bao nhiêu cũng là không đủ, anh cứ ra vào bên trong cơ thể cô.
“ Bảo bối! Em thật sự khiến anh phát điên lên mất ”.
“ Cái tên chết tiệt anh lừa em còn dám nói ”.
Bạch Tĩnh Anh đánh vào người anh.
Vậy mà anh lại bật cười th úc mạnh vào người cô khiến cô đau đến trợn tròn mắt, cảm thấy hình như bản thân lại bị anh ức hiếp rồi.
Anh cúi đầu khẽ lim vào vành tai của cô một cái “ Hay chúng ta sinh một đứa rồi mang về cho ba mẹ nhé ” giọng điệu của anh có chút bỡn cợt nói với cô.
“ Ừm lúc đó ông ấy sẽ thật sự đánh chết anh thì đừng có trách em không cảnh cáo trước ” Bạch Tĩnh Anh đánh vào vai anh một cái.
Phương Khải Dực mỉm cười nhưng cuối cùng vẫn di chuyển rồi phóng thích vào người cô, anh yêu cô chết đi được, bảo bối nhỏ yêu anh như vậy suýt chút thì anh đã để cô rơi vào tay người khác rồi.
Có thể bình thường anh lạnh lùng, với người ngoài vô cùng lịch sự, bằng vẻ đẹp trai ai cũng nghĩ anh là người tốt, nhưng giờ Bạch Tĩnh Anh nhận ra rồi, anh chính là con sói chính hiệu.
Dù thế nào cũng không chịu buông tha cho cô, cứ nhắm cô mà như nuốt cô vào bụng, dù cô có đánh có mắng anh cũng làm ngơ mà không thèm quan tâm, cái tên chết tiệt này dám lừa cô.
Anh vẫn kéo cô ôm vào lòng, hai cơ thể ấm nóng ở sát da kề da khiến cô có chút ngượng, dùng hai tay che mặt chui vào lòng anh.
“ Em ngượng cái gì chứ, cái gì cần làm cũng đã làm rồi ”
Kéo tay cô xuống anh nhìn cô nói, còn hôn ln chóp mũi nhỏ nhỏ của cô một cái.
“ Đều là anh lừa em, anh là đồ xấu ” Bạch Tĩnh Anh nâng mắt nói với anh.
“ Được! Được! anh là đồ xấu ” Phương Khải Dực hôn lên tay cô một cái.
Hai bọn họ bên trong không hề biết bên ngoài, ai cũng dán mắt vào thư phòng, Tĩnh Anh vào lâu như vậy cũng không thấy ra ngoài, Phương Khải Dực cũng không, lại cũng không nghe thấy chuyện gì bên trong.
“ Nè Anh Từ! Anh nói xem có phải Lão Đại bị Chị Dâu mắng đến không còn mặt mũi nhìn chúng ta không? ” Vũ Văn cũng đăm chiêu nói.
Từ Cảnh Sâm trầm ngâm một lúc rồi nói “ Ừm chắc là đang năn nỉ rồi ”.
“ Thật tội nghiệp Lão Đại của chúng ta ” Vũ Văn không ngừng tỏ ra đáng thương thay cho anh.
Tất cả mọi người nghe xong liền bật cười như được mùa, vì hiếm khi Lão Đại nhà bọn họ bị mắng đến không còn mặt mũi mà.