Đối với mẹ Tiêu đồng tính luyến ái là một cái gì đó rất là khủng khiếp, là việc khiến cho bà cảm thấy xấu hổ không thể nào mà chấp nhận được, ánh mắt của bà hiện tại khi nhìn con trai còn giống như muốn xa cách cậu, bước chân tự động lùi lại một bước. Tiêu Dật nhận ra được điều này liền hoảng sợ, cậu vội vã bước tới gần mẹ Tiêu, đưa tay nắm lấy cổ tay bà:
“Mẹ à, con xin lỗi, con thật sự xin lỗi”
Mẹ Tiêu dùng sức gạt mạnh tay Tiêu Dật ra, ánh mắt lạnh lùng xa cách:
“Nếu như cậu không cắt đứt quan hệ với người đàn ông kia, vậy thì sau này đừng gọi tôi là mẹ nữa, tôi chỉ có một đứa con trai là Tiêu Lãng mà thôi”
Đối với Tiêu Dật, mẹ Tiêu cũng rất quan trọng, nhưng Trình Kiệt cũng đã đợi cậu năm rồi, cậu sợ nếu như mình rời khỏi hắn, hắn sẽ lại không chịu được đả kích này, huống hồ ngay cả chính bản thân cậu cũng sẽ không chịu được việc phải rời xa Trình Kiệt nữa. Tiêu Dật bộ dáng chật vật, nước mắt làm ướt đẫm hai má, cậu nghẹn ngào:
“Mẹ, đừng như vậy có được không, đừng như vậy…”
Mẹ Tiêu vẫn đứng yên ở đó, lạnh giọng nói:
“Đừng nói đến chuyện tôi không chấp nhận, ngay cả bố của cậu cũng không thể chấp nhận được, có phải cậu muốn hai ông bà già này phải chết thì cậu mới vừa lòng hay không, chúng tôi chết rồi thì cậu thích yêu ai thì yêu, muốn làm cái gì thì làm, chúng tôi cũng không quản!”
Tiêu Dật từng bị trầm cảm, từ sau đợt chấn động tâm lý đó vẫn chưa thể nào hồi phục lại như bình thường. Đối với việc chọn lựa một trong hai khiến cho Tiêu Dật bắt đầu rơi vào trạng thái tiêu cực, tâm lý muốn nổi loạn phản kháng lại tất cả, cậu ngây người thất thần nhìn mẹ Tiêu, nhìn một lúc lại trầm giọng đáp thế này:
“Mọi người ai cũng đều nghĩ cho bản thân cả”
Mẹ Tiêu vung tay tát thêm một cái nữa vào má của Tiêu Dật, cái tát này thật sự rất đau, đau đến mức bàn tay của ba cũng đau rát, trái tim nhói lên một nhịp. Bà thật sự không ngờ con trai vốn ngoan ngoãn của mình lại dùng bộ dạng kia cãi lại lời bà, thế nhưng lại còn vì một người đàn ông mà cãi lại bà. Trong tâm trí của mẹ Tiêu, chuyện đồng tính luyến ái là chuyện mà cả xã hội này không thể chấp nhận được, bà là muốn tốt cho con trai thế nhưng con trai lại không thể hiểu bà, còn nói là do bà đang nghĩ cho bản thân mình.
Tiêu Dật ánh mắt trống rỗng, cái tát cho dù đau đớn đến thế nào cũng không thể cho cậu thức tỉnh được, cậu giống như lại bắt đầu rơi vào trạng thái mất đi cảm giác rồi, giống như là bị đánh quá nhiều liền không cảm thấy đau nữa. Thật sự là đúng như lời của Tiêu Dật nói, tất cả đều là suy nghĩ cho bản thân của mình cả mà thôi, từ mẹ Tiêu cho đến cậu đều suy nghĩ cho bản thân của mình. Mẹ Tiêu xấu hổ với hàng xóm vì chuyện mình có một đứa con trai đồng tính luyến ái cho nên không thể chấp nhận được chuyện Tiêu Dật ở bên cạnh Trình Kiệt. Tiêu Dật lại chẳng thể nào chịu được cảm giác phải rời xa Trình Kiệt thêm một lần nữa, năm vô vọng trong quá khứ đối mới cậu mà nói nếu như lặp lại thật sự rất đáng sợ.
Không gian nặng nề vô cùng, có tiếng gió rít gào, có một trận mưa bay, có xe cộ tấp nập… có một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông gọi tên cậu:
“Tiểu Dật…”
Tiêu Dật quay sang bên cạnh nhìn phát hiện ra đối phương là người mà cậu không muốn gặp nhất hiện giờ, người đó giống như là cố tình không để ý tới không khí căng thẳng ở chỗ này mà hướng mẹ Tiêu cúi đầu mỉm cười chào hỏi:
“Chào bác gái”
Mẹ Tiêu nhớ ra gương mặt đã từng gặp, gương mặt tuy rằng vẫn giữ biểu cảm tức giận nhưng cũng hòa hoãn đi một chút, bà nghĩ cần phải giữ thể diện cho con trai, cũng là phải giữ thể diện cho bà:
“Chào cậu”
Tiêu Dật bắt đầu hoảng sợ, không được, cậu muốn đi tìm Trình Kiệt, mọi chuyện giả dối ở chỗ này thật sự khiến cho cậu sắp không thể thở nổi mất rồi. Tiêu Dật vừa có suy nghĩ muốn trốn chạy liền bị mẹ Tiêu phía sau gọi lại:
“Tiểu Dật!”
Tiêu Dật giật mình dừng bước, mẹ Tiêu không muốn Tiêu Dật trở lại trong quán với bộ dạng này, nếu để thím Trân nhìn thấy khẳng định sẽ nghi ngờ, bà không muốn sau khi cùng thím Trân trở về quê, dưới quê lại truyền ra tin tức con trai mình bị đồng tính luyến ái.
Thẩm Đào vẫn như trước kia, nụ cười trên môi chẳng khi nào có thể thu lại, mấy tháng nay ở trong bệnh viện điều trị thật tốt cái chân bị gãy của mình, vừa vặn nhận được tin tức ngày hôm nay quán cà phê của Tiêu Dật sẽ khai trương, Thẩm Đào lại có hứng thú muốn đến nhìn qua một chút, thế nhưng lại may mắn nghe được câu chuyện khó xử của hai mẹ con này:
“Bác gái, nếu có chuyện gì thì bác cứ vào trong trước đi, cháu có chuyện muốn nói với Tiểu Dật”
Lời nói này hàm ý thật rõ ràng, mẹ Tiêu giống như vớ được một sợi dây cứu hộ, những tưởng rằng Thẩm Đào này là người tốt muốn khuyên nhủ con trai bà cho nên mới gật đầu một cái rồi rời đi, dù sao thì cậu ta cũng chính là người thông báo tin tức con trai có mối quan hệ mờ ám với Trình Kiệt cho bà biết, so với Trình Kiệt bà nghiễm nhiên nhận định Thẩm Đào này là người tốt.
Mẹ Tiêu rời đi rồi, Tiêu Dật cảm thấy giống như là người thân thiết đối với cậu đang cố đẩy cậu vào chỗ nguy hiểm vậy. Tiêu Dật thật sự chẳng còn sức lực nào để chống đỡ nữa, tất cả mọi người đều muốn xây lên một bước tường thật cao để ngăn cách cậu với thế giới hạnh phúc bên kia, biết đến khi nào, đến khi nào thì cậu mới có thể được vui vẻ, cậu đã sống gần nửa đời người rồi, cậu chỉ mong muốn được ở cạnh Trình Kiệt mà thôi, đâu phải là cậu cần một thứ gì đó quý giá xa vời, cũng chỉ cần một cái gật đầu của người thân thôi sao mà khó khăn đến thế.
Thẩm Đào đứng ở trước mặt Tiêu Dật, mang toàn bộ biểu cảm kia thu vào trong đáy mắt, trong đôi mắt vụt qua một tia phức tạp rồi hoàn toàn biến mất:
“Mọi người không ai muốn em ở bên cạnh cậu ta, tức là ai cũng biết cậu ta là người xấu xa, em còn không hiểu sao?”
Giọng nam rất là trầm ấm có từ tính, giống như một nhà thôi miên có thể khiến cho thần trí người ta mụ mị. Thâm Đào nâng cằm của Tiêu Dật lên, đánh giá vết thương trên gương mặt nhỏ nhắn này một hồi cuối cùng liền cúi đầu muốn hôn xuống. Khi đôi môi kia sắp đạt được mục đích, một lực đạo mạnh mẽ liền đẩy hắn ra, Thẩm Đào không kịp phản ứng cho nên lưng còn đập vào bức tường phía sau. Tiêu Dật không nói gì cả, chỉ mang ánh mắt tức giận cùng phẫn nộ kia nhìn thẳng hắn, cả thế giới này cậu chỉ muốn có Trình Kiệt mà thôi, bởi vì cậu muốn đến điên cuồng rồi cho nên cậu nhất định phải dùng mọi cách, dùng mọi cách để nhận được sự chấp thuận của mọi người.
Tiêu Dật xoay người muốn rời đi lại bị người đàn ông phía sau dùng sức kéo tay cậu lại, sức lực của Thẩm Đào so với Tiêu Dật mạnh hơn một phần, cậu kịch liệt giãy giụa muốn thoát khỏi hắn thì Thẩm Đào cũng lại kịch liệt nắm giữ cậu lại hơn, đến khi cổ tay cậu dường như là truyền tới tiếng xương vỡ vụn rắc một cái, Tiêu Dật khẽ a một tiếng, Thẩm Đào theo đó giật mình nới nóng ra hơn. Tiêu Dật nhân cơ hội này cố gắng muốn thoát khỏi đây, tuy rằng cậu biết chắc chắn cổ tay mình đã gãy rồi, nhưng cậu vẫn không muốn quản đau đớn chỉ một lòng muốn thoát khỏi đây. Thẩm Đào phản ứng rất nhanh, hắn nhận ra người phía trước muốn bỏ trốn liền dùng sức hơn giữ lại, một hồi tiếng rắc kia lại càng rõ ràng, gương mặt người đối diện trắng bệch cắn chặt môi vẫn không ngừng giãy giụa phản kháng. Kết quả một hồi vật lộn kia, Thẩm Đào vẫn là buông tay Tiêu Dật ra, Tiêu Dật vội vã xoay người bước nhanh rời khỏi ngõ nhỏ này, mắt thấy Trình Kiệt đang đứng ở bên ngoài cửa quán một bộ dạng muốn tìm kiếm cậu, cậu liền nhanh chóng bước về phía hắn hơn.
Đám nhân viên Trình thị đã ra về, Trình Kiệt vừa mới rồi có nhìn thấy mẹ Tiêu, hắn có chào hỏi nhưng chỉ nhận lại được ánh mắt căm hận phẫn nộ của bà, cuối cùng bà cùng hai người một lớn một nhỏ kia không biết đã đi đâu. Trình Kiệt cảm thấy lo lắng, hắn ngồi đợi một lúc vẫn không thấy Tiêu Dật của hắn trở về, điện thoại của cậu lại để cho quán, vì thế hắn chỉ còn biết đứng ở đây lo lắng đợi cậu.
“Trình Kiệt”
Mắt thấy bóng dáng bé nhỏ hớt hải kia chạy về phía mình, Trình Kiệt trong ánh mắt lộ lên tia vui mừng, sau đó xác nhận một bên má của cậu có vết sưng đỏ, ánh mắt ngập nước giống như là vừa mới khóc, hắn liền trở nên âm trầm hơn:
“Em sao thế?”
Tiêu Dật bất ngờ ôm chặt lấy Trình Kiệt, ở dưới ban ngày như vậy ôm chặt lấy hắn, cũng chẳng cần để ý ánh mắt của ai nữa cả, mọi người nghĩ cái gì cũng đâu phải là nghĩ cho cậu, cậu việc gì cần phải để ý tới người khác đây:
“Em rất không ổn!”
Tiêu Dật nghẹn giọng, đáng lẽ ra ngày hôm nay khai trương quán cà phê phải thật là vui vẻ, thế nhưng hiện tại lại trở thành như thế này. Bầu trời âm u có mưa bay, gió rét từng đợt thổi tới, mái tóc Tiêu Dật có dính bọt nước mưa, tâm trạng của cậu rất không ổn, ngay cả ông trời cũng trở nên khắc nghiệt đối với cậu như thế, suy đi tính lại cũng chỉ có một người ở bên cạnh cậu trong bất cứ mọi hoàn cảnh mà thôi.
Trình Kiệt hơi đẩy Tiêu Dật ra một chút, hắn nắm lấy tay cậu muốn đưa cậu trở về nhà, nhưng lúc này khi hắn chạm vào cổ tay kia liền thấy cậu kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện cổ tay bên phải của Tiêu Dật rất kỳ quái, hắn giật mình buông tay cậu ra gấp gáp hỏi:
“Tay em sao thế?”
Tiêu Dật lại khóc đến đáng thương, giống như là một đứa trẻ bị tủi thân khi được người lớn phát hiện lại muốn càng khóc lớn hơn. Nhìn Tiêu Dật khóc, Trình Kiệt càng hốt hoảng, hắn vội vã nắm lấy tay bên kia của cậu đưa cậu băng qua đường, đi tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm của Trình thị, vật nhỏ đáng thương phía sau cứ khóc mãi không ngừng, mưa bay trên trời càng muốn lớn hơn một chút, bước chân phía dưới gấp gáp di chuyển, người phía trước một hồi hỗn loạn đau lòng:
“Tiểu Dật, em đừng khóc, anh sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra, sẽ không sao cả”
Tiêu Dật không phải vì đau tay mà khóc, cậu là vì bản thân mình mà khóc, tại sao cậu và Trình Kiệt rõ ràng là yêu nhau nhưng lại mãi không thể nào được bình yên, cậu đợi lâu như vậy cũng là đợi tháng ngày hạnh phúc, cậu đợi lâu lắm rồi, khi mà hạnh phúc kia những tưởng rằng không có cái gì cản trở, đến cuối cùng lại có nhiều thứ cản trở bọn cậu đến thế.
Một hồi trải qua đau đớn từ vết thương, Tiêu Dật trấn tĩnh ngồi ở trên giường bệnh hỏi Trình Kiệt:
“Anh có biết tại sao cổ tay của em lại bị gãy hay không?”
Trình Kiệt đoán ra được vết sưng đỏ trên gương mặt Tiêu Dật là do mẹ Tiêu làm, nhưng hắn vẫn không tin được mẹ Tiêu làm gãy tay cậu, thế cho nên Trình Kiệt trầm mặc một hồi thì lắc đầu.
Tiêu Dật nhẹ giọng nói cho Trình Kiệt biết:
“Thẩm Đào làm”
Trình Kiệt trợn lớn hai mắt nâng giọng:
“Cái gì?”
Tiêu Dật chớp mắt, giống như là chuyện cậu bị gãy tay không hề quan trọng:
“Cho nên sau này Trình Kiệt hãy bảo vệ em nhé, bảo vệ em thật là tốt”
Trình Kiệt ngồi lên giường bệnh ôm lấy Tiêu Dật, đau lòng nói:
“Anh xin lỗi, sau này anh sẽ bảo vệ em thật tốt, bảo vệ em cả đời này”
Tiêu Dật đưa một tay ôm lại Trình Kiệt, cậu bật khóc, nước mắt vốn dĩ từ nãy tới giờ luôn kìm nén không rơi xuống, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nào ngăn được dòng nước mắt kia. Cậu bây giờ rất lo lắng, lo lắng không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào nữa:
“Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ hả Trình Kiệt?”
Trình Kiệt không biết làm gì khác ngoài ôm lấy Tiêu Dật, bàn tay phía sau đưa lên vuốt ve sống lưng cậu dỗ dành:
“Anh sẽ nghĩ cách, anh sẽ giải quyết chuyện này thật tốt, Tiểu Dật em yên tâm… chúng ta nhất định sẽ được chấp thuận”
Đối với Trình Kiệt mà nói, bên phía gia đình hắn đã chẳng còn ai có thể quản hắn nữa, ba mẹ của hắn đã mất, bà nội và hắn cũng không có quá nhiều tình cảm gì. Nhưng đối với Tiêu Dật thì lại khác, hắn biết Tiêu Dật của hắn rất yêu quý ba mẹ mình, cậu không thể nào không quan tâm đến cảm nhận của bọn họ được. Tiêu Dật nghẹn ngào khóc trên vai Trình Kiệt, tầm mắt phía trước mờ nhạt không rõ ràng vì nước mắt, người ta nói càng khóc sẽ càng nhẹ lòng, nhưng mà cậu càng khóc lại càng thấy trống rỗng hoang mang, khóc đến khi thần trí nặng nề, hai mắt sưng đỏ mệt mỏi nhắm lại ngủ thiếp đi trên vai của Trình Kiệt, Tiêu Dật khi ấy mới tạm thời đình chỉ mọi suy nghĩ, khó khăn lắm mới có thể tạm thời bỏ những chuyện rối rắm kia sang một lúc.
Tiêu Dật mơ một giấc mơ, trong giấc mơ cậu đang đứng dưới Trình thị với đám đông nhân viên ở đó, người ta nói Trình Kiệt bị mắc kẹt trên tầng cao nhất, lại bị mắc kẹt cùng với một quả bom hẹn giờ cho nên không ai dám vào bên trong cả. Tiêu Dật ở trong giây phút đó vùng vẫy muốn chạy lên, vùng vẫy một hồi cũng có thể lách qua đám đông tiến vào trong Trình thị, thang máy lại không biết tại sao thì không hoạt động được, cậu chỉ còn cách chạy bộ, nhưng mà mới chỉ chạy lên đến tầng năm thôi thì “đùng” một tiếng cả người cậu liền chao đảo vỡ vụn. Tiêu Dật giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, mồ hô chảy ra ướt đẫm cả lưng áo, phòng bệnh xung quanh trống không không thấy bóng dáng của Trình Kiệt đâu, Tiêu Dật hô hấp loạn nhịp lo lắng tìm kiếm xung quanh, cậu bước xuống giường bệnh, đi về phía cánh cửa phòng bệnh mở ra. Hành lang bệnh viện là một nơi yên tĩnh rất đáng sợ, tưởng chừng như là cứ kéo dài, dài mãi không có điểm dừng, Tiêu Dật hoang mang đi tìm Trình Kiệt, phòng bệnh của cậu ở tầng bốn, cậu thấy thang máy vừa mới đi qua tầng bốn liền xoay người chạy về phía cầu thang, nhưng mà khi chân vừa bước xuống một bậc cầu thang thôi thì liền thu lại, cậu sợ sẽ lại giống như ở trong giấc mơ ấy… hai người tới lúc sinh ly tử biệt rồi vẫn không thể gặp được mặt nhau.
Khi Tiêu Dật còn đang hoang mang sợ hãi, thì phía dưới cầu thang kia có một giọng nam quen thuộc gọi cậu:
“Tiểu Dật”
Tiêu Dật đưa mắt nhìn qua đó, ánh mắt lộ lên tia vui mừng, bước chân lại định đi xuống bậc cầu thang nhưng không được, kết quả chỉ còn biết đứng ở một bên nắm chặt lấy tay vịn đợi Trình Kiệt đi tới. Trình Kiệt bước tới phía Tiêu Dật, cậu ngay lập tức ôm chặt lấy hắn, cảm nhận được người phía trước có hơi ấm bằng xương bằng thịt liền càng ôm chặt hơn, cậu hỏi hắn:
“Anh đi đâu thế?”
Trình Kiệt nhận ra được người trong lòng run rẩy liền đưa tay lại phía sau vỗ vỗ lưng Tiêu Dật:
“Anh đi trả tiền viện phí, bác sĩ nói em có thể về nhà”.