Fb: Tra sen xếp chữ
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Nếu như chuyện "kiểm tra" và "tai nghe" là hai việc xấu hổ nhất trong cuộc đời Hàn Thần Hội, vậy thì "chủ động hiến hôn cho Trịnh Hào Dữ" tuyệt đối là chuyện hối hận nhất trong đời cô, không gì bì kịp!
Tại sao cô không kiểm soát tay mình chứ? Tại sao cô không kiểm soát miệng mình chứ?
Một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối che dấu —— Nếu bọn họ không sắm vai vợ chồng ân ái ở Trịnh gia, diễn kịch toàn bộ hành trình, thì cô sẽ không phải bốc phét về Trịnh Hào Dữ trước mặt Trịnh Hoành Nghĩa, cũng sẽ không bị chính chủ nghe được, càng sẽ không bị đối phương dùng những lời ấy chế nhạo cô.
Hại cô vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, chỉ có thể......Chỉ có thể dùng nụ hôn làm đối phương câm miệng.
Đó giờ trong chuyện này Trịnh Hào Dữ luôn có dục vọng khống chế mãnh liệt, hơn nữa còn vừa điên cuồng vừa biến thái, lần nào cũng làm Hàn Thần Hội nước mắt lưng tròng, khóc sướt mướt.
Thỉnh thoảng, "thỉnh thoảng" mà chỉ đếm được trên đầu ngón tay, Trịnh Hào Dữ cũng sẽ trở nên vô cùng dịu dàng, làm Hàn Thần Hội cảm thấy chỉ có từ "dịu dàng như nước" mới có thể miêu tả được.
Hai loại phong cách trên giường khác nhau, đương nhiên cũng sẽ mang đến thể nghiệm hoàn toàn khác nhau.
Hàn Thần Hội tự nhiên là thích những lúc hắn dịu dàng với cô, sẽ làm cô có cảm giác "cô là công chúa nhỏ mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay" —— tuy ngày thường cô chẳng hề để ý cái nhìn của Trịnh Hào Dữ và cách hắn đối xử với cô ra sao, càng không muốn làm công chúa nhỏ của hắn, nhưng tại thời điểm ấy, có lẽ phụ nữ không thể dùng đầu óc bình thường để suy nghĩ vấn đề được.
.
Truyện Hot
Trịnh Hào Dữ hiển nhiên càng thích phong cách "khống chế" hơn —— hắn thích lật cô qua lại hết lần này đến lần khác......!
Nhưng tối hôm nay thì sao?
Nụ hôn của Hàn Thần Hội, dường như đã mở ra chốt mở kỳ lạ nào đó trên người Trịnh Hào Dữ ——
Hắn lại thay đổi một phong cách khác......!
Không điên cuồng, không biến thái, cũng không dịu dàng, càng không như nước......!
Hắn ôm cô suốt cả quá trình, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, hắn vẫn luôn hôn cô ——
Hàn Thần Hội chỉ cảm thấy hai cánh môi mình đã sưng phù hết lên, cổ, bả vai, ngực, lưng......Tất cả các nơi đều hắn gieo đầy "dấu dâu tây"......!
Lúc này, cô không phải là "công chúa nhỏ hắn nâng niu trong lòng bàn tay", mà là "tiểu bảo bối hắn đặt trong lòng bàn tay"......!
Hàn Thần Hội cảm thấy không chỉ trên mặt, mà khắp cả người cô cũng như bị đốt cháy vậy.
Đỏ ửng, nóng rực ——
Càng tức giận là, cố tình cô lại thích hắn trong phong cách như thế ——
Lẽ nào cô bị hắn chỉnh hỏng rồi?
Chứ không sao cô lại thích cái kiểu cảm giác "tiểu bảo bối" xấu hổ muốn nổ tung này chứ???
Thế này sao giống khí khái giang hồ của cô được, sao hào sảng mồm to nốc rượu của cô được!
Có điều, ít nhất là đêm nay, Hàn Thần Hội cũng chẳng còn tế bào não để nhớ đến "việc giang hồ", cô đã chết chìm trong "hương đường mật" của Trịnh Hào Dữ rồi......!
Trưa hôm sau.
Hàn Thần Hội từ trong vòng ôm ấm áp tỉnh lại.
Cô lười biếng chép miệng một tiếng, thân thể vô cùng nhức mỏi, đại não trống rỗng, chỉ muốn tiếp tục ngủ.
Cô rúc mình vào vòng ôm quen thuộc ấy, tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục thiếp đi.
Nhưng lần này cô cũng không ngủ được bao lâu, bởi vì một tiếng gõ cửa bất thình lình đã đánh thức cô ——
"Hào Dữ, Thần Hội, ông nội đang đợi hai đứa ăn cơm trưa......"
Hai giây sau, Hàn Thần Hội mở bừng mắt ——
Cô đang gối lên ngực Trịnh Hào Dữ, ngớ người giây lát, cô chậm rãi ngước mắt, tầm mắt vừa lúc đụng phải Trịnh Hào Dữ.
"............"
Hàn Thần Hội ngơ ngác chớp chớp mắt.
Trịnh Hào Dữ cũng nhìn cô không chớp mắt.
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục:
"Hào Dữ, Thần Hội, đã dậy chưa? Trả lời một tiếng."
Hàn Thần Hội: "............"
Cô sợ tới mức tái mặt tái mày (hoa dung thất sắc).
Đệch!
Đệch đệch!
Nhìn ánh mắt trời là cô biết hiện tại tuyệt đối không còn sớm nữa, lại nhìn sang nội thất trong phòng ngủ —— nơi này không phải Hồng Diệp của bọn họ, mà là nhà cũ của Trịnh lão gia tử ở Hoa Thanh Viên!
Nhìn sắc mặt Hàn Thần Hội hết trắng, đến xanh, lại đến đen, Trịnh Hào Dữ cười khẽ một tiếng, nói với ra ngoài: "Dậy rồi, xuống ngay đây, nói ông nội đừng chờ bọn tôi."
"Ừ."
Người ngoài cửa đi rồi.
"Này......Này......"
Hàn Thần Hội giận đến bốc khói, xoay người trèo lên người Trịnh Hào Dữ, giật mạnh bả vai đối phương, giọng nói khàn khàn.
"Ở nhà ông nội ngủ đến lúc mặt trời chiếu mông, chúng ta còn thể diện sao? Lát nữa đi ra ngoài gặp người khác kiểu gì đây! Đều tại anh, đều tại anh ——"
Trịnh Hào Dữ duỗi tay đè lại Hàn Thần Hội, thuận thế hôn lên mặt cô một cái: "Không nói trước đây, chỉ nói đêm qua, hẳn là tại ai đây?"
Hàn Thần Hội: "............"
Cô bị hỏi mà choáng váng.
Đêm qua......!
Hình như......đúng thật là......vì......cô......chủ động......hôn hắn......!
Hàn Thần Hội nháy mắt nóng đỏ bừng mặt, cô lại đập vào ngực Trịnh Hào Dữ một cái, hung dữ nói: "Trịnh Hào Dữ, anh đừng đắc ý quá, sớm muộn gì em cũng cho anh đẹp mặt ——"
Hàn Thần Hội vứt ra một câu tàn nhẫn rồi xoay người bước xuống giường, vừa đi được hai bước đã chống eo, quay người lại trừng Trịnh Hào Dữ một cái, sau đó mới run rẩy bước vào phòng tắm.
Phòng ăn tại lầu một.
Những người có mặt tại đây đều dùng ánh mắt và nụ cười ái muội nhìn Hàn Thần Hội.
"............"
Hàn Thần Hội cúi gục đầu, căn bản không dám ngẩng mặt lên.
Mất mặt!
Thật là quá mất mặt!
Hai người ngủ đến giữa trưa, và cả những vết hôn đỏ như ẩn như hiện trên cổ áo nữa.
Đêm qua tiếng bọn họ rất lớn, nói không chừng mấy người ở cách vách đều nghe thấy được......!
Càng nghĩ càng thấy mất mặt......!
Trong mắt người nhà họ Trịnh, bọn họ tuyệt đối là một cặp "vợ chồng ân ái".
Điều khiến Hàn Thần Hội cạn lời là, hôm qua bọn họ diễn cả ngày trời nhưng từ Tôn Mạn Ninh cho đến Trịnh Hoành Nghĩa đều ngờ vực không thôi, thế mà hôm nay......Bọn họ không diễn nữa, mọi người ngược lại tin tưởng không nghi ngờ gì......!
Hàn Thần Hội múc từng muỗng cơm ăn, mắt không ngừng liếc sang Trịnh Hào Dữ.
Cô hoài nghi hôm qua ở trên giường hắn cố ý thay đổi.
Hắn cố ý ôm cô hôn cô, cố ý khắc lại "dấu vết" ái muội lên người cô, cố ý dày vò cô khiến hôm nay cô không xuống giường được ——
Kể từ đó, người nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không còn nghi ngờ "tình cảm" giữa hai người bọn họ nữa.
Cho dù Trịnh lão gia tử vừa đấm vừa xoa kiểu gì, Hàn Thần Hội đều kiên quyết không chịu ở lại Hoa Thanh Viên.
Còn chưa mất mặt đủ sao?
Hiển nhiên Trịnh Hào Dữ nhìn ra được tâm tư của Hàn Thần Hội, hắn trực tiếp nói với Trịnh lão gia tử: "Ông nội, con còn hợp đồng phải giải quyết trong công ty, hôm nay không ở lại đây được, nếu có thời gian con sẽ thường xuyên đưa Thần Hội về thăm ông."
"............" Trịnh lão gia tử vô cùng bất mãn, nhưng nếu Trịnh Hào Dữ đã lôi công việc ra rồi, ông cũng không thể ép buộc ở lại được, chỉ đành thở dài, "Vậy con phải nhớ lời con nói, thường đưa Thần Hội về đây, nếu không ông sẽ không tha cho con ——"
Nói đoạn, Trịnh lão gia tử lại nhìn sang Hàn Thần Hội đang tay trong tay với Trịnh Hào Dữ, "Thần Hội, không cần chờ Hào Dữ, nhà mình cả, con có rảnh thì tự về đây, để ông tận mắt nhìn con vẽ một bức tranh lông vũ."
"Vâng nhất định, ông ạ."
Vừa về tới Hồng Diệp, Hàn Thần Hội không thèm ngó ngàng gì Trịnh Hào Dữ, lập tức chạy về phòng ngủ, đắp chăn, bắt đầu say giấc.
Mỗi lần "ở bên nhau" với Trịnh Hào Dữ xong, cô đều như bị lột một tầng da vậy, thông thường phải ngủ bù rất lâu mới có thể khôi phục thể lực, tung tăng nhảy nhót.
Trong nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Hàn Thần Hội đều đến Quân Thị truyền thông điểm danh, thảo luận việc tuyên truyền giai đoạn đầu của 《Ánh Lửa Chi Luyến》 với các đồng nghiệp, đồng thời giao lưu cùng nhân viên công tác tổ tiết mục 《Chúng ta yêu nhau đi》.
Trong thời gian này Trịnh Hào Dữ cũng ở kinh thành, ngoại trừ vài đêm không về thì những ngày khác hắn đều về nhà vào giờ cơm, có hôm muộn nhất cũng không qua giờ.
Nếu về sớm, hắn sẽ cùng Hàn Thần Hội ăn cơm, bơi lội, ngắm hoa thưởng họa, chọc vẹt cãi nhau,...!Đương nhiên, còn sẽ làm "Chu Công chi lễ" trong mọi ngóc ngách trong nhà.
Hễ hứng thú tới, là sẽ túm lấy Hàn Thần Hội đang bơi lội làm một phát, túm lấy Hàn Thần Hội đang vẽ tranh làm hai phát, túm lấy Hàn Thần Hội đang cắt hoa trong vườn làm ba phát, túm lấy Hàn Thần Hội đang cãi nhau với anh vũ làm bốn phát ——
Thật · Đau eo đau lưng.
Thật · Sống không bằng chết.
Thật · Kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Cuối cùng, buộc Hàn Thần Hội không thể không cho toàn bộ người hầu trong Hồng Diệp ra về sau khi làm bữa tối xong, nếu để bọn họ thường xuyên bắt gặp, cô thật sự không cần sống nữa......!
Trịnh Hào Dữ trầm mê trong vai diễn "ông chồng nhị thập tứ hiếu" của mình, làm Hàn Thần Hội khổ sở không thôi —— Hắn không ra ngoài ăn chơi, cô đương nhiên cũng không thể:)
Cô đã từ chối Thời San San rất nhiều lần, cho nên Thời San San trực tiếp hỏi:
【Gần đây mày sao thế? Chẳng lẽ bị Trịnh Hào Dữ bắt cóc? Mưu sát? Có cần báo cảnh sát không?】
Hàn Thần Hội: "............"
【Dạo này tao ở nhà nghiên cứu kịch bản, thật đó, tao còn muốn dựa vào bộ phim này thay đổi con mắt công chúng】
Lý do này đến chính cô còn không tin, vẫn vịt chết còn cứng mỏ.
Cũng đâu thể nói cô và Trịnh Hào Dữ ở nhà làm "vợ chồng nhị thập tứ hiểu", cùng ở nhà mọc nấm đâu?
Ngay cả Tiểu Sơn Chi ở Thập Nhị Dạ cũng nhắn một tin wechat cho cô ——
【Tiểu Hôi Hôi, sao lâu rồi không thấy cậu tới uống rượu vậy?】
Hàn Thần Hội: "............"
A, anh danh một đời của cô......!
Không lăn lộn trên giang hồ được nữa rồi:)
Nửa tháng trôi qua, Trịnh Hào Dữ bắt đầu bận bù đầu bù cổ.
Hắn bắt đầu đi công tác.
Nếu không ra nước ngoài thì cũng bay đi khắp nơi trong nước, một lần đi phải dăm ba ngày.
Chỉ cần Trịnh Hào Dữ vừa đi.
Hàn Thần Hội lập tức full máu sống lại tại chỗ!
Trong núi không có Trịnh lão hổ, con khỉ nhỏ là cô đây xưng đại vương thôi!
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, Hàn Thần Hội phải khởi công.
Gameshow sắm vai tình lữ 《Chúng ta yêu nhau đi》, cuối cùng cũng bắt đầu ghi hình kỳ đầu tiên.
Chủ đề kỳ đầu tiên là —— "Chúng ta hẹn hò đi"
Rốt cuộc thì, trong một cuộc tình bình thường, phần lớn đều là bắt đầu từ hẹn hò.
Hàn Thần Hội và người đại diện Anemone cùng đi đến tòa nhà đài truyền hình.
Trước cửa tòa nhà đứng đầy fans giơ banner la hét chói tai.
Bọn họ hiển nhiên là biết được hành trình hôm nay của Trương Nhuận Thần, nên cố ý tới trước đón người.
Hàn Thần Hội, Anemone, cùng mấy nhân viên công tác và trợ lý từ cửa sau đi vào tòa nhà.
Tới lúc vào phòng họp cô mới phát hiện, thì ra Trương Nhuận Thần đã sớm tới rồi.
thương cho các fan dưới lầu một giây đồng hồ
Đạo diễn tiết mục 《Chúng ta yêu nhau đi》 là một vị đạo diễn nữ tầm tuổi, đợi đôi CP đến đông đủ rồi, cô ấy mới cao giọng tuyên bố:
"Mọi người hẳn là đã nhận được lịch trình và kịch bản ngày hôm nay, đợi lát nữa quay xong phân đoạn ở đại sảnh, thì nhanh chóng di chuyển tới địa điểm riêng của từng người, công viên giải trí là nơi có nhiều người qua đường nhất, nhân viên phụ trách nhất định phải chú ý kỹ vấn đề an toàn......"
Sau khi tan họp, mọi người tập trung xuống đại sảnh ở lầu một, ba đôi CP cùng ghi hình trong một giờ xong thì lần lượt tách ra.
Lúc Hàn Thần Hội và Anemone đang đi về phía thang máy, Trương Nhuận Thần bỗng gọi cô lại.
"Em không căng thẳng chứ?"
"............" Hàn Thần Hội cười cười, "Vẫn ổn, gameshow mà, tuy có kịch bản, nhưng dù sao cũng là chỗ có thể tự do phát huy, tốt hơn đóng phim rất nhiều, lúc đóng phim tôi rất căng thẳng."
Anemone đứng bên cạnh nghe thế thì cười: "Em còn không biết xấu hổ mà nói?"
Hàn Thần Hội cười tít mắt: "Vô pháp thôi, em sợ bị chửi mà."
Cuối cùng, Trương Nhuận Thần dùng âm lượng chỉ một mình Hàn Thần Hội mới có thể nghe được nói: "Kỳ thật......Tôi rất căng thẳng......Thật đấy......"
Hàn Thần Hội khó hiểu nhìn Trương Nhuận Thần.
Show 《Chúng ta yêu nhau đi》 này là một show mời minh tinh đến ghép thành mấy CP, đóng vai tình lữ với nhau, trong suốt quá trình ghi hình phải biểu hiện ra như một cặp đôi thật sự.
Địa điểm hẹn hò của CP Hàn Thần Hội và Trương Nhuận Thần là ở công viên giải trí.
Vừa tiến vào công viên giải trí, Hàn Thần Hội bỗng ngẩn người hồi lâu.
Đã bao lâu cô không đến công viên giải trí rồi?
Lần trước.......!
Là vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi, cô tới đây cùng Hạ Khai Thần.
Hạ Khai Thần.......!
Trong đầu Hàn Thần Hội, dần dần hiện lên một gương mặt hiền từ mỉm cười.
Trước đây lúc còn đi học, bạn trai Phùng Chí Kỳ của Hàn Đông Quả là tiểu giáo thảo, còn Hạ Khai Thần là đại giáo thảo.
giáo thảo: là chỉ những anh chàng học giỏi, tài hoa và có diện mạo, cho nên cũng được xem là thuộc hàng top hotboy ở trong trường.
Mê trai đầu thai mới hết như Hàn Thần Hội vẫn luôn điêu đứng trước anh chàng đẹp trai!
Hạ Khai Thần và Trịnh Hào Dữ là hai người đàn ông hoàn toàn trái ngược nhau, cảm giác mà Hàn Thần Hội cảm nhận được cũng trái ngược nhau hoàn toàn.
Một người thì thận trọng từng bước đi, hàm súc tỏ ý, một người thì trực tiếp vào thẳng vấn đề, đơn giản thô bạo.
Cô và Hạ Khai Thần như hai tờ giấy trắng, hắn bẽn lẽn mỗi khi nắm tay cô, hôn cô, mỗi lần nắm tay đều phải xấu hổ đỏ mặt nửa ngày, muốn bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu.
Cô và Trịnh Hào Dữ, lại như hai tay rành đời, trong đêm động phòng hoa chúc hắn đã muốn cô, vừa gặp mặt đã thẳng thắn thành khẩn "thực hành", muốn đục bao nhiêu là có bấy nhiêu.
Từ bé đến lớn, kiểu đàn ông yêu thích của Hàn Thần Hội đều như Hạ Khai Thần, không phải như Trịnh Hào Dữ.
Nhưng vận mệnh trêu người, cuối cùng Hạ Khai Thần bỏ cô mà đi, còn Trịnh Hào Dữ lại thành chồng cô.
Trương Nhuận Thần đứng phía trước gọi cô: "Thần Hội, nghĩ gì thế, đi thôi, chúng ta qua bên kia xem ——"
Nhìn mấy chục cái camera, Hàn Thần Hội lập tức bày ra nụ cười nghiệp vụ chuyên nghiệp, chạy tới.
Tuy tên chương trình là 《Chúng ta yêu nhau đi》, chủ đề là "chúng ta hẹn hò đi", nhưng bởi vì đây là tập đầu tiên, theo giả thiết Trương Nhuận Thần và Hàn Thần Hội còn đang trong thời kỳ mập mờ, nên tốt nhất là biểu hiện như xa như gần, không quá quen thuộc.
Thực tế hai người bọn họ cũng chẳng thân nhau mấy.
Dưới hai mươi mấy cái camera, Hàn Thần Hội và Trương Nhuận Thần bắt đầu hẹn hò trong công viên giải trí.
Đi được hơn một giờ thì Hàn Thần Hội cảm thấy nhức chân, cô bèn đi vào đình hóng gió trong công viên nghỉ chân.
Trương Nhuận Thần đổ ly nước cho cô, lại chủ động xin ra trận đi mua kem.
Trong lúc Trương Nhuận Thần đi mua kem, Hàn Thần Hội bỗng nhớ đến Trịnh Hào Dữ.
Trước kia cô thường tới công viên giải trí với Hạ Khai Thần, bây giờ lại vì công việc mà tới cùng Trương Nhuận Thần.
Nếu......!
Cô là nói nếu......!
Nếu đến đây hẹn hò với Trịnh Hào Dữ, sẽ là tình huống thế nào nhỉ?
"............"
Cô vắt sạch óc cũng không tưởng tượng ra được.
Rốt cuộc......!
Cô và Trịnh Hào Dữ ngay cả hẹn hò cũng chẳng có lấy một lần.
Hàn Thần Hội khẽ thở dài, sau đó ma xui quỷ khiến móc di động ra.
Cô giấu điện thoại xuống dưới bàn, góc độ này camera sẽ không quay tới được, càng thêm ma xui quỷ khiến mở ra khung chat với Trịnh Hào Dữ.
Do dự vài giây, cô mới di chuyển đầu ngón tay gõ ra một câu.
Hàn Thần Hội: 【Tối anh có bận không?】
Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung thêm một câu.
【Anh đến công viên giải trí được không?】
Hai phút sau.
"Ring ring ——"
Trịnh Hào Dữ: 【Đến công viên giải trí làm gì?】
Hay lắm.
Lại bắt đầu điên cuồng thử bên mép vực thẳng nam:)
Hàn Thần Hội nhẫn nại gõ tiếp một câu.
Hàn Thần Hội: 【Đến đi hẹn hò đó.】
Sau khi gửi đi, trái tim Hàn Thần Hội hoảng loạn đập "bình bịch" —— cô thật sự mong chờ câu trả lời của Trịnh Hào Dữ, hắn nhìn thấy hai chữ "hẹn hò" này, sẽ phản ứng thế nào đây?
"Ring ring ——"
Hàn Thần Hội khẩn trương mím môi, giương mắt nhìn xung quanh ——
Trương Nhuận Thần không có dấu hiệu trở lại.
Nhân viên công tác chung quanh bị nắng chiếu mơ màng sắp ngủ, mấy chục cái camera quay cô cũng không hề thay đổi góc độ.
Cô nuốt nước miếng.
Khẩn trương mở wechat ra ——
Giây tiếp theo, diễn xuất của Hàn Thần Hội đạt tới đỉnh cao xưa nay chưa từng có —— cô biểu diễn ngay tại chỗ vẻ mặt "vẻ mặt muốn chết", "sống không còn gì luyến tiếc".
Trịnh Hào Dữ: 【Vì sao lại đột nhiên muốn hẹn hò?】
Chung cực thẳng nam nói chuyện khiến người ta phải hộc máu.
Không thể nhịn nữa!
Hàn Thần Hội: 【[mỉm cười][mỉm cười] Tạm biệt, anh đã mất đi em!】
Gõ xong mấy chữ cuối cùng, Hàn Thần Hội vung tay nhỏ ——
【Xóa】
—— Xóa người liên hệ Trịnh Hào Dữ, đồng thời cũng xóa lịch sử trò chuyện cùng người liên hệ này.
【Hủy】【Xóa】
Hàn Thần Hội chẳng do dự giây nào, đầu ngón tay chọt thẳng vào nút 【Xóa】.
Được rồi, đá Trịnh Hào Dữ vào thùng rác, thế giới lại yên tĩnh.
Suốt quá trình quay sau đó, Hàn Thần Hội vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Trương Nhuận Thần tưởng rằng cô bị cảm nắng, nên vẫn luôn dẫn cô tới mấy chỗ có bóng râm, hoặc chơi một ít trò chơi trong nhà.
Hàn Thần Hội vẫn rầu rĩ không vui.
Không thể trách cô không chuyên nghiệp được, cô chưa vác đao xông tới công ty Trịnh Hào Dữ giết người đã là vô cùng kiềm nén rồi!
Cũng may đạo diễn đi quay cùng cho rằng, dáng vẻ buồn bã ủ rũ của Hàn Thần Hội ngược lại càng có thể làm nổi bật sự chu đáo và chìu chuộng của Trương Nhuận Thần hơn, khiến hai người càng có cảm giác CP hơn, càng làm fan Trương Nhuận Thần và fan CP thích hơn.
Rốt cuộc kết thúc ngày ghi hình đầu tiên.
Trương Nhuận Thần và nhân viên công tác đều ngỏ lời đưa Hàn Thần Hội về.
Hàn Thần Hội từ chối: "Cảm ơn mọi người, nhưng tôi còn có việc khác, mai gặp lại nha."
Nhìn các đồng nghiệp rời đi, Hàn Thần Hội mang kính râm lên, một người đi lang thang vô định trong công viên giải trí dưới hoàng hôn.
Không biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt không muốn về nhà.
Nghĩ đến việc về nhà phải gặp Trịnh Hào Dữ, cô tức khắc tức giận bĩu môi.
Hàn Thần Hội đi tới một quầy bán nước ướp lạnh, tìm một vị trí trống ngồi xuống, đưa ánh nhìn về nơi xa xăm——
Phía sau tàu lượn siêu tốc gào thét vụt qua là mặt trời chiều đang lặn về tây.
Hoàng hôn, tà dương.
Hai từ và cảnh sắc này, dường như tự mang ma lực.
Có thể tập hợp tất cả những điều không như ý của mọi người vào trong ánh hoàng hôn, sau đó theo tà dương ảm đạm biến mất.
Hôm nay không về nhà, cô phải đi tìm chị gái nhỏ uống một trận không say không về!
Hàn Thần Hội móc di động ra, đương lúc chuẩn bị hú người đi quẩy thì ——
Một ly kem bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.
Đó là một ly kem màu tím lịm nhạt dần màu từ trên xuống, bên trên trang trí một đoá hoa màu lam thẫm to, bên cạnh điểm xuyết quả việt quất và mấy đóa cúc trắng nhỏ.
Hai mắt Hàn Thần Hội sáng lên, chớp chớp mắt.
Nháy mắt cô đã bị ly kem tràn ngập cảm giác thiếu nữ này hấp dẫn.
Bàn tay mảnh khảnh vừa dài vừa trắng nọ buông ly kem ra, đồng thời, một giọng nam gợi cảm trầm thấp, cười như không cười vang lên từ phía trên cô:
"—— Sao nào? Cho rằng anh không hẹn hò với em, nên cáu kỉnh xóa wechat?".