Art: Weibo @吃杯面么得叉叉
Chương : Hội Trường sinh [] Mẫn Sưởng chuyển lớp, cả trường chấn động
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
"Mặc Khuynh! Mày đến đây làm gì?"
Diêu Giai Giai phản ứng theo bản năng chắn ở cửa vào.
Cô ta tại thời khắc này, thay vì nói là phẫn nộ và địch ý, thì giống như là đang cảnh giác và đề phòng hơn.
"Hai người có quen biết?" Hoắc Tư lên tiếng, sau khi đưa mắt đánh giá hai người một lượt thì trước tiên giới thiệu với Diêu Giai Giai, "Cô ấy là anh mời đến."
"... Ồ."
Tuy rất không thích Mặc Khuynh, nhưng nếu đã là người do anh trai của Thẩm Kỳ mời đến thì Diêu Giai Giai cũng không thể tỏ thái độ thái quá, chỉ đành không tình nguyện đáp một tiếng.
Sau đó nói với Hoắc Tư: "Em đi lấy nước nóng ạ."
Hoắc Tư lại hỏi: "Có thể mua thêm chút đồ ăn lên không?"
Diêu Giai Giai hơi ngẩn ra, nghi ngờ nhìn sang Mặc Khuynh, sau đó nghiêm mặt gật đầu: "Được ạ."
Sau đó cầm theo phích nước rời đi.
Lúc đi qua Mặc Khuynh còn không quên lườm cô một cái.
Mặc Khuynh cũng không mấy bận tâm đến hành động này, nhìn theo bóng lưng của cô ta, hỏi Hoắc Tư: "Nhỏ đó và Thẩm Kỳ có quan hệ gì?"
"Con bé là bạn học của Thẩm Kỳ, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất tốt. Từ khi Thẩm Kỳ nằm viện cuối tuần nào con bé cũng đến đây." Hoắc Tư giải thích, "Sau khi Thẩm Kỳ tỉnh lại con bé càng thường xuyên ghé qua hơn."
Mặc Khuynh "ồ" một tiếng, giống như có điều suy nghĩ.
-- Phấn Tụ nguyên, . Xem ra đã bắt được liên kết giữa hai thứ này rồi nhỉ?
Hoắc Tư và Mặc Khuynh một trước một sau tiến vào phòng bệnh.
Nằm trên giường bệnh hơn một năm, tuy là luôn có hộ sĩ chuyên nghiệp làm những công việc cần thiết, nhưng sau khi tỉnh lại Thẩm Kỳ vẫn khó mà lập tức đi lại, cần thêm một thời gian nữa mới có thể hoạt động bình thường.
Hiện tại, cô ấy ngồi tựa lưng vào mấy chiếc gối, mu bàn tay cắm truyền dịch.
Cửa mở, cô ấy quay đầu nhìn sang, mái tóc dài từ bả vai trượt xuống, làn da tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt đen láy. Cô ấy có vẻ là một người khá trầm tính, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại toát ra sự kiên cường, so với lúc ngủ say dường như có sức sống hơn đôi chút.
"Anh." Thẩm Kỳ chào Hoắc Tư đầu tiên, sau đó nhìn sang Mặc Khuynh, giọng nói nhẹ nhàng, "Xin chào ạ."
"Xin chào." Mặc Khuynh rất tự nhiên đi tới, bắt mạch ở cổ tay của cô ấy, mấy giây sau nói, "Không còn vấn đề gì nữa rồi, nghỉ ngơi cho tốt là được."
"Cám ơn." Thẩm Kỳ nói cám ơn xong, đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía cô, "Nghe anh nói cậu là thầy thuốc Đông y?"
"Tính là thế đi." Mặc Khuynh qua loa đáp.
"Cám ơn."
Thẩm Kỳ lại nói cám ơn.
Mặc Khuynh xoay cổ tay, giọng nói nhàn nhạt giao việc cho Hoắc Tư: "Anh đi mua đồ ăn đi."
Giống hệt với lý do Hoắc Tư vừa dùng.
Mục đích là đuổi đối phương đi.
Hoắc Tư hơi do dự, nhưng cảm thấy Mặc Khuynh sẽ không làm gì Thương Kỳ, chỉ có thể trước tin tưởng cô, nói: "... Tôi ra hành lang đứng một lát."
"Tùy anh."
Mặc Khuynh thế nào cũng được đáp.
Hoắc Tư không phải người rầy rà, đồng ý rồi thì rất nhanh rời khỏi, trước khi đi chỉ nhìn Thẩm Kỳ một cái.
Cửa đóng lại, phòng bệnh rơi vào yên tĩnh.
Mặc Khuynh không vội nói chuyện, mà chậm rãi đi đến trước cửa sổ, đẩy mở cửa. Không còn lớp ngăn cách này, âm thanh náo nhiệt và làn gió mát lành trong nháy mắt tràn vào, ầm ầm xâm chiếm không gian phòng bệnh.
Mặc Khuynh lúc này mới quay lại nhìn Thẩm Kỳ, hơi nhướng mày, lên tiếng: " là của cô?"
"A?" Thẩm Kỳ chớp chớp mắt, dường như hơi ngẩn ra, sau hai giây mới giật mình hỏi lại, "Cậu nói cuốn sách kia?"
"Ừm."
Mặc Khuynh hạ tầm mắt, ánh mắt mang theo quan sát đánh giá.
Thẩm Kỳ đón lấy ánh mắt của cô.
Bầu không khí trong một chớp mắt mang theo thấp thỏm bất an.
"Mình tìm được cuốn sách đó ở ngõ Ly Tử." Thu lại tầm mắt, Thẩm Kỳ thuận tay sửa lại một góc chăn, qua loa đáp, giống như chỉ đang nói đến một chuyện vặt vãnh, "Bên trong còn kẹp một bức vẽ kỳ lạ."
Câu trả lời không thể bới ra được sơ hở nào, thuận tiện giải thích cả chuyện hình xăm.
Nhưng chính vì không bắt được sơ hở nên càng không thể tin.
Mặc Khuynh không trực tiếp vạch trần mà chỉ tỏ ra hứng thú hỏi: "Cô cũng nói như thế với Hoắc Tư?"
"Đúng là anh ấy có từng hỏi, mình chỉ ăn ngay nói thật." Thẩm Kỳ thản nhiên đáp, mấy giây sau lại không nóng không lạnh bổ sung một câu, "Cậu thích cuốn sách đó thì cứ lấy đi, coi như thay lời cám ơn của mình."
Thái độ của cô ấy với cuốn sách kia, giống như chỉ là với một thứ không đáng tiền gì.
Thế là, Mặc Khuynh tùy ý cười cười; "Cứ giữ đi."
Bên ngoài có chiếc xe nào đó đi qua bấm còi hai cái, âm thanh chói tai vang vọng.
Mặc Khuynh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, thấy được tán cây ngô đồng sum suê, tạo thành cái bóng râm che cho người và xe qua lại, tán lá xanh um dưới ánh nắng chiều sáng bừng sức sống.
Đối với chuyện của cuốn sách và hình xăm kia, Mặc Khuynh cũng không định truy hỏi đến cùng, sau khi thăm dò vài câu thì nhanh chóng kết thúc chủ đề này.
-- Không vội.
-- Người đã tỉnh rồi thì sớm muộn cũng sẽ tìm được đáp án.
Mặc Khuynh không ở lại lâu, chờ Diêu Giai Giai quay về thì lựa một nửa trong số đồ ăn vặt cô ta ôm trong lòng, sau đó quay sang nói với Hoắc Tư: "Đưa tôi về."
"Ừm."
Hoắc Tư không có ý kiến gì cả.
Diêu Giai Giai đứng một bên tức giận đến mức mặt mũi đều tái mét.
-- Cô ta đặc biệt mua đồ ăn vặt cho Thẩm Kỳ và Hoắc Tư, hai người họ còn chưa chạm đến mà một nửa đã bị tên thổ phỉ Mặc Khuynh này từ đâu nhảy ra cướp mất rồi!
-- Có biết xấu hổ không vậy hả!
"Ăn ngon." Mặc Khuynh không biết xấu hổ ăn một miếng khoai tây nướng, còn đổi khách thành chủ hỏi Diêu Giai Giai, "Mua ở đâu thế?"
Diêu Giai Giai tức giận muốn mắng người, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Thẩm Kỳ và Hoắc Tư chỉ đành ngoan ngoan nói ra vị trí của quán kia.
Mặc Khuynh hài lòng cầm theo đồ ăn vặt rời đi.
Diêu Giai Giai căm phẫn trừng mắt với bóng lưng cô.
"A Kỳ, cậu và anh cậu nợ gì cậu ta sao? Làm gì mà ai cũng mặc cho cậu ta muốn làm gì thì làm vậy?" Diêu Giai Giai tìm được hai lọ sữa chua trong chỗ đồ ăn còn lại, oán hận, "Thanh danh của cậu ta ở trường tệ lắm đấy."
Mặc Khuynh vừa tan học đã đến thẳng bệnh viện, chưa kịp thay quần áo nên vẫn mặc đồng phục.
Thẩm Kỳ vừa thấy đồng phục trên người Mặc Khuynh liền biết cô cũng là học sinh ở Trung học trực thuộc số một -- Nhưng mà cô ấy có thể chắc chắn mình chưa từng gặp cô.
Một người từ diện mạo đến khí chất đều đặc biệt như vậy, nếu như đã từng gặp thì Thẩm Kỳ chắc chắn sẽ không thể quên được.
Thế nên, Thẩm Kỳ đưa ra một phán đoán hợp tình hợp lý: "Cậu ấy là học sinh chuyển trường?"
"Ừ." Diêu Giai Giai ngồi xuống bên giường, một tay cầm lọ sữa chua, một tay cầm thìa, "Sữa chua nếp cẩm cậu thích nhất, mình đút cho cậu."
Trong lúc tự tay đút sữa chua cho cho Thẩm Kỳ, Diêu Giai Giai cũng không hề nhàn rỗi, kể lại toàn bộ những chuyện của Mặc Khuynh ở trường cho Thẩm Kỳ nghe.
Thẩm Kỳ nghe xong lại không có phản ứng gì, trong mắt còn lóe lên hứng thú.
"Cổ tay cậu có mùi thuốc đông y, là Phấn Tụ..." Thẩm Kỳ ngửi được mùi thuốc Đông y trên tay cô ta, lông mày hơi nhíu lại, lập tức hiểu ra, "Cậu xem cuốn sách kia rồi?"
Diêu Giai Giai giật mình: "Mình chỉ thử một chút..."
Thẩm Kỳ nghiêm mặt, ánh mắt không còn nhu hòa như trước, giọng nói bình tĩnh mang theo thấp thoáng nguy hiểm: "Diêu Giai Giai."
"Mình sai rồi." Diêu Giai Giai hơi run lên, không chống đỡ nổi một giây đã phải giơ cờ trắng đầu hàng, "Còn không phải vì mình vẫn nghi ngờ nguyên nhân tai nạn xe của cậu sao, đoán là cậu đắc tội với người ta, nên mới..."
"Nên mới?" Thẩm Kỳ híp mắt.
"Đợt nghỉ hè mình đến thăm cậu, tình cờ thấy được cuốn sách kia, còn có tờ giấy kẹp bên trong, anh Hoắc nói là của cậu. Trùng hợp mình phát hiện hình vẽ đó giống với hình xăm của một tổ chức tên là Hội Trường sinh, mới suy đoán liệu có phải là họ xuống tay với cậu hay không, muốn tra thử rốt cuộc..."
Thẩm Kỳ bình tĩnh hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Hội Trường sinh này dường như theo đuổi trường sinh gì đó, chuyên chiêu mộ những tài ba dị sĩ. Mình nghe nói có một vị thầy thuốc Đông y bởi vì có một phương thuốc kéo dài tuổi thọ nên đã được họ dùng số tiền lớn chiêu mộ về. Trong cuốn sách kia của cậu có rất nhiều phương thuốc giống như thế, nên mình mới chọn Phấn Tụ nguyên kia thử xem sao, kết quả cũng không tệ, mình bèn mượn con ngõ Ly Tử đó truyền ra ngoài."
Nói đến đây, Diêu Giai Giai phát hiện ra sắc mặt của Thẩm Kỳ càng lúc càng lạnh xuống thì không khỏi rụt cổ: "Hiện tại đã hấp dẫn được sự chú ý của Hội Trường sinh. Nhưng cậu yên tâm, mình ngụy trang rất cẩn thận, mà sau khi cậu tỉnh lại thì mình cũng không tiếp tục đến đó nữa."
Thẩm Kỳ trầm mặc.
Nhất thời không biết nên nói Diêu Giai Giai hành sự hấp tấp hay là nên cảm thấy may mắn vì bản thân đã sớm tỉnh lại.
Nếu không Diêu Giai Giai sớm muộn cũng tự hại chết chính mình.
Rất lâu sau, Thẩm Kỳ nói: "Không phải Hội Trường sinh."
"Sao cơ?"
Diêu Giai Giai chớp chớp mắt, mờ mịt chưa hiểu.
Thẩm Kỳ lại nói: "Người xuống tay với mình không phải là Hội Trường sinh."
"Vậy cậu biết là kẻ nào rồi?" Diêu Giai Giai lập tức đặt lọ sữa chua xuống, xắn tay áo.
Thầm Kỳ nhàn nhạt đáp: "Không biết."
"..."
Diêu Giai Giai vừa bùng lên một ngọn lửa đã bị hai chữ này của Thẩm Kỳ dập tắt.
Một hồi lâu sau, Thẩm Kỳ dặn dò cô ta: "Cậu tạm thời không được đi đến đó nữa. Nếu như Hội Trường sinh tìm đến thì cậu cứ nói người điều chế ra thuốc này là mình. Đến lúc đó mình sẽ tự xử lý."
"... Ách."
Diêu Giai Giai cắn môi, có hơi ảo nảo nhìn Thẩm Kỳ yếu ớt vẫn còn cần phải truyền dịch.
Mặc Khuynh được Hoắc Tư đưa về đến nhà của Giang Khắc thì cũng đã khá muộn.
Mặc Khuynh nhớ đến lời nhắn nhủ của Bành Trung, vốn cho là Giang Khắc sẽ cầm phiếu điểm chế giễu cô một phen, kết quả vào đến cửa lại không thấy bóng dáng Giang Khắc đâu, nghe thím Trần nói mới biết hắn đã đi công tác.
Thế là, Mặc Khuynh tạm đặt được gánh nặng tâm lý này xuống an ổn trải qua một đêm.
Ngày hôm sau, Mặc Khuynh như thường đi đến trường.
Học sinh trong trường đi qua cũng như mọi ngày, thấy cô là chỉ trỏ bàn tán. Chẳng qua chủ đề "mạo danh thiên kim" đã chuyển thành "Lấy thực lực của chính mình kéo thành tích chung của lớp bảy đi xuống" mà thôi.
Chân trước vừa bước vào cửa phòng học, tiếng cười nhạo chế giễu đã truyền đến.
"Ôi chao, cứ tưởng là không còn mặt mũi mà đến trường nữa cơ. Dù sao đến hay không cũng không có khác biệt gì."
"Chắc là nghĩ dù sao cũng phải đến làm cái "tạ tội rồi xin nghỉ học" mới được."
"Nghĩ gì thế, người ta đến lớp bảy là để báo thù. Đáng thương cho thầy Tống của chúng ta, chọc phải cái nghiệt gì không biết nữa. Cẩn thận từng ly từng tí chăm sóc cho chúng ta hai năm, công đức sắp viên mãn rồi thì bị người ta nhét vào một đứa phản đồ."
...
Đám học sinh túm tụm một chỗ, cậu một câu tôi một câu, không nói thẳng tên Mặc Khuynh, nhưng dù có là kẻ ngốc thì chỉ cần có lỗ tai sẽ nghe ra đang ám chỉ cô.
Mặc Khuynh gãi gãi vành tai.
Cô ngược lại đang nghĩ đến những chuyện khác.
Nhưng mà đúng ngay lúc này, từ hành lang truyền đến âm thanh huyên náo, kèm theo là tiếng bước chân.
Mặc Khuynh vẫn còn đứng ở cửa, thuận tiện lùi về sau một bước, đánh mắt nhìn sang, nhanh chóng nhìn thấy Mẫn Sưởng mang theo một cái bàn, vai khoác ba lô, thong thả an nhàn bước về phía này.
Học sinh từ các lớp hai bên dãy hành lang đều tò mò ngó đầu nhìn theo.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Mẫn Sưởng chuyển lớp rồi!"
"Vì sao chứ? Lớp ba không tốt sao? Cậu ấy muốn chuyển sang lớp bảy?"
"Đi theo tiếng gọi của tình yêu rồi!"
...
Giữa những tiếng nghị luận ồn ào, Mẫn Sưởng mang theo cái bàn từ cửa tiến vào, bỏ qua sự sửng sốt và ánh mắt chằm chằm của đám học sinh trong lớp, bê cái bàn mà Mặc Khuynh ngồi đặt sang bên cạnh, lại đặt chính cái bàn mình mang đến xuống.
Rõ ràng là muốn ngồi cùng bàn với Mặc Khuynh.
"..."
Học sinh trong lớp bảy đều ngây ngẩn.
-- Vị đây là có ý gì hả?
-- Có thể để họ chế giễu Mặc Khuynh cho xong đã không?