Art: Weibo @下一锅面
Chương : Hội Trường sinh [] Đóng giả cao nhân, bại lộ trong một giây
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
"Mặc Khuynh, em đứng lên, trả lời câu hỏi này cho thầy."
Mặc Khuynh nhìn lên bục giảng, cũng không liếc một cái lên mặt bảng đen mà trực tiếp trả lời: "Không biết."
Đáp đến là thẳng thắn hiên ngang.
Mà Mẫn Sưởng đang viết vội đáp án lên giấy nghe thấy câu trả lời này của Mặc Khuynh, ngòi bụt roẹt một cái rạch ra khỏi trang giấy, chiếc bút rơi xuống mặt bàn. Cậu ta không thể tin nổi nhìn sang Mặc Khuynh.
Không chỉ trả lời thẳng thừng như thế, Mặc Khuynh còn kiêu ngạo đến mức không thèm đứng lên.
Lớp học thoáng chốc rơi vào bầu không khí chết chóc, thi thoảng còn vang lên tiếng hít thở sâu.
-- Ông thầy này mà Mặc Khuynh cũng dám chọc vào?
"Không biết mà cũng hiên ngang quá nhỉ." Thầy giáo dạy toán đẩy kính, sắc mặt đầy tức giận, "Không chỉ không tập trung nghe bài mà còn làm phiền đến bạn học khác. Em không cần phải học tiết này nữa đâu, ra ngoài đứng đi."
Mặc Khuynh sảng khoái đáp: "Được."
Bị đuổi ra ngoài đứng, cô không chỉ không biết xấu hổ là gì, dáng vẻ còn rất vội vàng.
-- Giống như đã chịu đủ cái lớp này rồi.
Cả lớp: "..." Khá lắm, lần đầu tiên gặp được một người dám không để vị thầy giáo này vào mắt.
Mẫn Sưởng: "..." Bây giờ câu ta nên nhắc thầy giáo dạy tiếp hay nên ra ngoài đứng với Mặc Khuynh đây?
Và thế là trước mắt của toàn bộ những cặp mắt trong lớp, Mặc Khuynh đứng lên, cầm cuốn lịch sử cận đại trên bàn, thong thả chậm rãi bước ra khỏi lớp học, đứng ngoài hành lang đọc sách.
Mặt thầy giáo dạy toán đen như đáy nồi.
Mắt thấy thầy giáo sắp nổi điên, Giang Tề Ngật giơ tay, tranh trước nói: "Thầy Lữ, đừng lãng phí thời gian với nhỏ đó nữa ạ, bọn em đều đang chờ thầy giảng tiếp đây."
Dù sao đang trong tiết học, học sinh cũng lên tiếng rồi, thầy giáo đương nhiên sẽ tiếp tục giảng bài.
Tuy vẫn đầy một bụng lửa giận, nhưng chỉ có thể cố gắng ép xuống, coi như không thấy cho Mặc Khuynh thích làm gì thì làm.
...
Tiết học vừa kết thúc, thầy giáo dạy toán lập tức đi tìm Tống Nhất Nguyên, hy vọng Tống Nhất Nguyên có thể răn đe Mặc Khuynh.
Tống Nhất Nguyên ngoài miệng liên tục nói được được, nhưng vừa xoay người thì ném việc này ra sau đầu, một chữ cũng không nói với Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh còn ở ngay trong tiết anh ta đứng lớp cúp học đi gặp thầy giáo lịch sử, bây giờ chỉ mới đọc sách thôi, anh ta phải tuyên dương cô mới đúng.
() Thầy Tống bắt đầu biết làm thế nào cho cuộc sống dễ dàng hơn rồi haha
Tiết cuối của thứ sáu là tiết thể dục.
Hôm nay lớp ba và lớp bảy lại học cùng một sân.
Một nửa tiết đầu là thời gian tự do hoạt động, Mặc Khuynh đi dạo trong sân trường, lúc đi ngang qua bức tượng của Diêu Đức Hiên lại tiện tay phi ra một cây châm, khiến cho cái khe nứt giữa trán pho tượng lớn hơn một chút.
Mặc Khuynh đi dạo đến tòa nhà dạy học.
Vừa đến tầng hai, cô chợt nghe thấy giọng nói quen tai, theo bản năng đưa mắt nhìn.
Ôn Nghênh Tuyết ôm hai cuốn sách, Giang Tề Huy đứng chặn đường đi của cô ta.
"Giang tiên sinh, xin tự trọng."
Ôn Nghênh Tuyết đưa lưng về phía Mặc Khuynh nên cô không thể nhìn rõ biểu tình của cô ta, nhưng có thể nghe được một giọng nói lạnh lùng, xa cách nghìn dặm.
"Nghênh Tuyết," Giang Tề Huy không còn dáng vẻ hống hách kiêu ngạo như khi ở trước mặt Mặc Khuynh, giọng điệu cũng hạ xuống thấp nhất, "Làm một người anh, anh có vài lời thật lòng muốn nói với em. Ba mẹ em vẫn luôn nhớ nhung em, không hy vọng xa vời em có thể nhận lại họ, chỉ mong được gặp em một lần..."
Giọng điệu thành khẩn, từng câu từng chữ mang theo chân thành.
Ôn Nghênh Tuyết lại không hề bị lung lay: "Có thể nhường đường không?"
Đã hạ mình đến như thế nhưng vẫn bị Ôn Nghênh Tuyết lạnh lùng đáp lại, Giang Tề Huy dần trở nên khó chịu: "Nghênh Tuyết, dù gì anh cũng là anh của em --"
"Thật ngại quá."
Ôn Nghênh Tuyết không đợi anh ta nói xong, giọng nói ôn hòa đã cắt ngang.
Giang Tề Huy ngẩn ra, còn chưa hiểu.
Hai giây sau, Ôn Nghênh Tuyết lịch sự nói: "Không phải loại rác rưởi gì cũng có thể là họ hàng của tôi."
"Ôn Nghênh Tuyết!"
Trong một tích tắc, vẻ văn nhã giả tạo trên người Giang Tề Huy sụp đổ, phẫn nộ đến nỗi hai mắt cũng đỏ lên.
Anh ta chỉ một tay thẳng vào mặt Ôn Nghênh Tuyết, chuẩn bị tuôn ra một tràng mắng chửi.
Nhưng mà, anh ta vừa hít vào một hơi, chỉ thấy Ôn Nghênh Tuyết bắt lấy hai ngón tay của anh ta, mặt không biểu tình bẻ một cái, tiếng khớp xương vỡ, sau đó là một cơn đau sốc đến tận óc.
Giang Tề Huy đau đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.
Ôn Nghênh Tuyết làm xong một hành động này, lại ung dung nói: "Mau đến bệnh viện đi thôi."
"..."
Giang Tề Huy đứng sững sờ, ngu người luôn rồi.
Nhìn nụ cười trên mặt Ôn Nghênh Tuyết, anh ta chỉ thấy lạnh cả sống lưng, da gà da vịt toàn thân nổi lên.
Ôn Nghênh Tuyết khẽ gật đầu với anh ta một cái, sau đó ôm sách rời đi, mỗi bước chân đều toát lên tao nhã.
Giang Tề Huy bị cảm giác đau đớn làm cho tê liệt mất một lúc lâu, đến khi cắn răng ngẩng đầu lên, không ngờ lại nhìn thấy Mặc Khuynh đang đứng dựa lưng vào tường bàng quang xem kịch hay. Máu nóng xông lên não, xấu hổ phẫn nộ và nhục nhã cùng một lúc phun trào.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Giang Tề Huy hướng thẳng phía Mặc Khuynh mà quát, sau đó đi nhanh về phía cô.
Mặc Khuynh lạnh nhạt nhìn anh ta.
Rất nhanh, Giang Tề Huy bước đến gần, giơ nắm đấm chuẩn bị đánh xuống, tiếc là chưa kịp thì Mặc Khuynh đã nâng một chân, chuẩn xác đạp trúng eo Giang Tề Huy.
Sức lực cực kỳ lớn, nắm đấm của Giang Tề Huy còn chưa kịp đến gần, anh ta đã cảm giác được cơ thể mình như một con diều đứt dây văng ra, chờ đến khi anh ta lấy lại tinh thần thì nhận ra bản thân đã từ cầu thang tầng hai lăn xuống.
"Mặc Khuynh, mày chán sống rồi đúng không hả!"
Không ngờ Giang Tề Huy này da thịt cũng rất dày, rơi xuống như thế vẫn có thể bò dậy.
Anh ta ngẩng đầu, gân xanh nổi lên, hai mắt phừng phừng lửa.
Mặc Khuynh chỉ chỉ camera trên đỉnh đầu.
Một khắc nhìn thấy camera, Giang Tề Huy thoáng cái tỉnh táo, đỏ mắt sửa lại quần áo rồi hung ác ném lại cho Mặc Khuynh một câu: "Mày chờ đó cho tao!"
Dứt lời thì xoay người muốn đi.
Chỉ tiếc là Mặc Khuynh đã nhanh hơn anh ta một bước, không đợi cho anh ta nói xong đã đi rồi.
Giang Tề Huy: "..." Mẹ nó, làm cái trò gì đấy.
Tan học, Mặc Khuynh khoác ba lô chậm rì rì đi ra cổng trường, thấy Diêu Giai Giai đã sốt ruột sắp không chờ nổi nữa.
Diêu Giai Giai đánh giá từ trên xuống dưới Mặc Khuynh một lượt, lại nhìn bốn phía xung quanh, xác định là không có Mẫn Sưởng đi cùng mới khó tin nói: "Chỉ có một mình cậu thôi?"
"Ừm."
"Cậu có chống đỡ được không đấy?" Diêu Giai Giai trợn mắt, hoàn toàn không có một sự tin tưởng nào đối với Mặc Khuynh.
Mặc Khuynh nhún vai: "Bây giờ cô chạy còn kịp."
"..."
Diêu Giai Giai tức muốn hộc máu.
Đúng lúc này, một chiếc xe con màu đen dừng lại bên đường, một người tuổi trẻ xuống xe, sau đó đi thẳng về phía hai người họ.
Người kia đầu tiên quan sát hai người một lượt từ trên xuống dưới, rất lâu sau mới khó khăn lên tiếng, xác nhận: "Diêu tiểu thư, tôi đến đón người. Chính là hai vị có đúng không?"
"Chính là hai người chúng tôi." Diêu Giai Giai như quả pháo nhỏ hung hăng trừng mắt với người đó, "Có vấn đề gì sao?"
Người kia quả nhiên bị dáng vẻ dọa nạt của cô ấy dọa cho rụt cổ.
Anh ta chuyển ánh mắt đánh giá sang Mặc Khuynh.
Cũng là một học sinh nữ, mặc đồng phục, dáng người cao gầy, một tay đút túi, vai trái đeo ba lô, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh nhạt. Tuy vẫn còn là học sinh, nhưng khí chất trên người toát ra lại không khỏi khiến người ta phải nhìn thêm vài cái.
Suy tính vài phút, người kia cung kính hạ mình, đưa tay về phía chiếc xe con màu đen: "Xin mời."
"Đi."
Diêu Giai Giai nói với Mặc Khuynh một tiếng, nâng chân đi về phía xe.
Mặc Khuynh không nhanh không chậm bước theo sau.
Trên xe, người kia liên tục xác nhận lại với Diêu Giai Giai có đúng là hai người họ không, nhận được sự khẳng định chắc nịch của Diêu Giai Giai mới nhân lúc đèn đỏ nhắn đi một tin.
Từ lúc ngồi lên xe, Diêu Giai Giai đã kéo hàng rào phòng bị lên cao nhất, chú ý đến nhất cử nhất động của người kia.
Thấy anh ta gửi tin nhắn đi, cô ta thấp giọng nói với Mặc Khuynh: "Tôi nói như cậu muốn hết rồi đấy, nhưng cậu thật sự không giống cao nhân xíu nào cả. Tôi cảm thấy lát nữa anh ta vừa dừng xe sẽ có một nhóm người xông lên bao vây chúng ta, nhẹ thì đánh cho một trận, nặng thì giam lỏng chúng ta rồi bán..."
Mặc Khuynh không mặn không nhạt đáp: "Vậy tôi nhất định sẽ đạp lên cô mà chạy."
"..."
Diêu Giai Giai lập tức ngậm miệng.
Xe đi nửa tiếng thì dừng lại trước một nhà hàng.
Người kia vẫn duy trì khách khí như cũ, mời hai người họ vào trong, đi thẳng lên tầng ba, cuối cùng dẫn họ đến trước một căn phòng bao.
Anh ta gõ hai cái, nhận được tiếng đáp lại từ bên trong truyền ra mới mở cửa.
Sau đó nói: "Mời hai vị."
Mặc Khuynh ung dung bước vào, Diêu Giai Giai theo sát phía sau.
Vừa bước vào, Mặc Khuynh quét mắt qua căn phòng, rất nhanh nhìn thấy một chàng trai trẻ ngồi trước bàn ăn -- hai ngón tay quấn băng vải, sưng như củ cải, trên mặt thâm tím một mảng, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.
Chính là Giang Tề Huy.
Nhìn nhau hai giây, Giang Tề Huy bỗng như con khỉ nhảy dựng lên, chỉ vào mặt Mặc Khuynh mà quát: "Trưởng lão Chương, bọn họ là lừa đảo đấy!"
-- Lời tác giả --
Mặc Khuynh: Sớm biết đã đá mạnh hơn.