Art: Weibo @吃杯面么得叉叉
Chương : Chuyện năm đó [] Kẻ thất đức làm chuyện thất đức
Dịch: CP
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Bầu không khí rơi vào yên lặng.
Mặc Tùy An và Mặc phu nhân giật mình nhìn sang Mặc Khuynh, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, cứ như cùng lúc phải nếm hết toàn bộ gia vị trong nhà bếp, lưỡi cảm nhận được vị gì cũng không rõ nữa.
"Giang gia." Mặc phu nhân run rẩy nói, cứ như đang đi trên dây, bà ta ổn định lại tâm tình, tiếp tục nói, "Chuyện này thì có... liên quan gì đến Mặc Khuynh chứ."
Không thể có liên quan được.
Đánh chết cũng không được có liên quan.
Cầu ai cũng được, chỉ không thể là Mặc Khuynh.
Mặc Tùy An và Mặc phu nhân không ngừng cầu khẩn trong lòng.
Mặc Tùy An ôm một tia hy vọng cuối cùng, hỏi Giang Khắc: "Nếu như đúng là như thế thì sao Mặc Khuynh phải dùng thân phận giả vào Mặc gia chứ?"
Giang Khắc không nói, nhìn sang Mặc Khuynh.
Hắn cũng muốn biết nguyên nhân.
"Đúng là không cần." Mặc Khuynh không nhanh không chậm lên tiếng, lạnh nhạt quét qua bọn họ, "Không phải là đi rồi đó sao, đã đi rồi thì không còn liên quan gì nữa."
Lời vừa dứt, Mặc Khuynh bỏ lại nhóm người trong phòng khách, khoác ba lô đi lên tầng hai.
Thái độ cao lãnh của Mặc Khuynh khiến Mặc phu nhân tức điên. Mặc phu nhân không muốn cầu xin Mặc Khuynh, bà ta quay sang muốn xin sự giúp đỡ từ Giang Khắc: "Giang gia, đây..."
"Mấy người tự xem mà làm đi." Giang Khắc coi như không phải việc liên quan đến mình nói.
Hắn nhìn sang Bành Nhân và Bành Trung.
Ngay lập tức, Bành Nhân và Bành Trung hiểu ý, khẽ gật đầu, một người đi về phía Mặc Tùy An, một người đi về phía Mặc phu nhân, cũng chưa nói gì, một ánh mắt là có thể khiến họ hiểu ra.
"Vậy chúng tôi xin phép đi trước." Mặc phu nhân gượng gạo nói.
Mặc phu nhân nháy mắt với Mặc Tùy An, ý bảo cậu ta nói vài lời tốt, làm dịu bầu không khí.
Nhưng mà, Mặc Tùy An tức nghẹn nãy giờ lại không làm như mong muốn của bà ta.
"Cậu, Mặc Khuynh này chính là yêu tinh, cậu đừng để bị cô ta lừa." Mặc Tùy An nghiêm mặt, dáng vẻ như đang nhắc nhở Giang Khắc, "Chúng con mới là người nhà của cậu."
Ánh mắt của Giang Khắc thoáng lạnh.
Bành Trung bước lên một bước, giọng nói không tốt: "Mặc thiếu gia, mời."
"Đi thôi."
Mặc phu nhân sợ Mặc Tùy An lại nói thêm lời nào chọc Giang Khắc nữa, vội kéo tay Mặc Tùy An đi ra ngoài, lại từ biệt Giang Khắc hết lần này đến lần khác, nhanh chóng rời khỏi Giang gia.
"Giang gia." Bành Trung đi đến bên cạnh Giang Khắc, nhìn bóng lưng rời đi của mẹ con Mặc gia, giọng điệu hơi trầm xuống, "Tin đồn kia về ngài đã truyền ra đến mức họ cũng đã tin rồi."
Giang Khắc nói: "Không cần quản."
Buổi tối, Mặc Khuynh lại tiếp tục giam mình trong thư phòng mần robot nhỏ, chợt nghe thấy hai tiếng gõ cửa, lúc giương mắt lên, cửa đã bị đẩy ra.
Giang Khắc đứng ở cửa.
"Kẻ thất đức làm chuyện thất đức." Mặc Khuynh liếc xéo hắn một cái, cúi đầu tiếp tục kiểm tra kết cấu của robot, "Tôi thấy anh là khó chịu, cảm phiền tránh sang một bên đi."
Giang Khắc nhấc tay, để cô nhìn thấy chiếc túi trong tay mình.
Bên trong là mấy chai sữa chua uống, hắn hỏi: "Muốn không?"
Mặc Khuynh quét mắt hai cái, sau đó nói: "Anh có thể ở lại năm phút."
Giang Khắc chậc lưỡi, sắc mặt trầm ngâm.
Nơi này thành địa bàn của cô từ bao giờ rồi.
Giang Khắc đi vào thư phòng, đặt túi lên bàn trà, sau đó lấy từ trong đó ra một chai sữa chua uống, mở nắp, đi đến trước chiếc bàn của Mặc Khuynh, đưa chai sữa chua uống cho cô.
Mặc Khuynh nhân lấy.
Giang Khắc tựa lưng vào bàn học, híp mắt đánh giá Mặc Khuynh: "Vì sao Hoắc Tư phải bỏ ra nhiều sức lực để đưa cô vào Mặc gia như thế?"
Mặc Khuynh cầm chai sữa chua lên uống một hớp, liếm môi dưới một cái, sau đó cười hỏi: "Không nghĩ ra?"
"Không nghĩ ra." Giang Khắc cũng thẳng thắn đáp.
Mặc Khuynh nghiêng đầu: "Vậy vì sao anh phải mất nhiều công sức để trở thành con riêng của Giang gia() như thế?"
() Giang gia này là nhà họ Giang nhen
Giang Khắc nói: "Vận mệnh."
"Thật trùng hợp." Mặc Khuynh đối diện với hắn, "Tôi đây cũng là vận mệnh."
Tựa như có một bàn tay vô hình hạ xuống, kéo lại hướng đi của mỗi người, cho đến một khắc khi hai người gặp được nhau mới dừng, lại chậm rãi dẫn dắt từng bước từng bước theo đúng quy trình của nó.
Hai người chỉ đối diện với nhau như thế, không nói gì, mà trong bầu không khí trầm mặc này, cảm nhận được một thứ gọi là vận mệnh không thể nào trốn thoát.
Họ đang trong một bàn cờ, không biết ai là người đặt xuống những quân cờ xung quanh.
"Chờ đi." Mặc Khuynh cúi đầu, tiếp tục chơi đùa với robot nhỏ của mình, "Rồi sẽ có một ngày chân tướng sẽ được làm rõ thôi."
Cô bật nút nguồn.
Robot nhỏ với vẻ bề ngoài chưa quá hoàn thiện, từng bước từng bước đi về phía Giang Khắc, phát ra âm thanh máy móc nhưng mềm mại và đáng yêu: "Giang trưởng quan, hôm nay thời tiết đẹp ghê, có muốn cùng tôi phơi nắng không?"
() để ý thì Khuynh có vẻ rất thích phơi nắng, thói quen này với cái "Giang trưởng quan" chắc là từ năm trước, với có vẻ năm trước anh Giang không tên là Giang Khắc đâu kkk
Giang Khắc hơi sững lại, cầm robot nhỏ lên, trong mắt thoáng qua không thể tin.
Hắn hỏi Mặc Khuynh: "Cái này do cô làm?"
Mặc Khuynh cong môi: "Còn ai vào đây?"
"Tự học?"
"Không cần thầy tự giỏi."
Mặc Khuynh ném cho Giang Khắc đống dụng cụ mở vít, sau đó ôm mấy tập tài liệu và đủ loại sách về máy móc rời khỏi thư phòng.
Giang Khắc nhìn theo bóng lưng cô, sau đó khẽ rũ mắt, một tay cầm đống dụng cụ mở vít, một tay cầm robot nhỏ, lại nhìn đống xác máy móc bên cạnh chịu số mệnh bị tháo rời.
Mà robot nhỏ trong tay hắn vẫn còn ầm ĩ không thôi: "Giang trưởng quan, Giang trưởng quan..."
Ngày hôm sau, Mặc Khuynh vừa vào đến lớp đã bị Tống Nhất Nguyên gọi ra ngoài hành lang.
"Có chuyện gì?"
"Lã Chiến đổi ý rồi, nói em, Mẫn Sưởng và Thẩm Kỳ tan học đến lớp ba." Tống Nhất Nguyên khó hiểu nói, "Mỗi ngày thầy ấy sẽ bỏ ra hai tiếng huấn luyện cho các học sinh tham gia dự thi, nhớ nắm lấy cơ hội này chăm chỉ nghe giảng."
Mặc Khuynh cực kỳ ghét bỏ: "Không đi."
"Đi một chút đi," Tống Nhất Nguyên nói, "Hôm qua đã báo danh cho các em rồi, chủ đề là 'đường sắt'. Lã Chi Thụ là chuyên gia đường sắt, các đời sau đều đi theo phương hướng nghiên cứu này, Lã Chiến có kinh nghiệm, chưa biết chừng ngồi nghe giảng sẽ có thu hoạch lớn. Tóm lại là, đi nghe cũng không lãng phí thời gian."
: chương phúc lợi mừng k lượt bình chọn truyenwk.com hehe, nhây tới giờ k mới trả.
k lượt bình chọn lại có phúc lợi đó nha, cả nhà đừng quên ấn sao mỗi ngày nhé nhé, yêu thương rất nhiều~~~